Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mạc Thiên Nhật Dạ tới nửa đêm mới tỉnh lại, hắn nhăn mặt mấy lần mới có thể mở mắt ra, tác dụng của thuốc gây tê đã hết, hắn cảm nhận đầy đủ sự đau rát truyền tới từ ngực mình.

- Mạc tổng, anh sao rồi?
Tiêu Đằng chầu chực ở đây suốt từ lúc Lục Viễn gọi điện đến, anh không dám gọi cho Mạc phu nhân, vì với tính cách của bà ấy có khi bà ấy sẽ quậy tung bệnh viện lên mất.

Có người mẹ nào bình tĩnh khi con trai mình sắp bị moi tim để gắn cho một người khác, mà người đó lại là người mà bà ta ghét cay ghét đắng.
Mạc Thiên Nhật Dạ uống một hớp nước do Tiêu Đằng đút rồi đưa mắt nhìn xung quanh, sau một hồi không tìm thấy được người, hắn yếu ớt mở miệng hỏi Tiêu Đằng.

- Vợ của tôi đã hay chưa?
Tiêu Đằng thở dài không biết phải trả lời thế nào, anh ấy liều mạng như vậy để được vợ mình quan tâm sao? Anh theo anh ấy lâu như vậy rồi, bây giờ mới biết anh ấy ấu trĩ như vậy.

- Đội trưởng Lục đã cho hay rồi nhưng tôi ở đây từ sáng tới giờ chỉ có nhị phu nhân ghé qua một chút, còn thiếu phu nhân thì không thấy.

Từ Mộng Dao đến lúc Mạc Thiên Nhật Dạ vừa được chuyển tới phòng hồi sức, bà ấy ở lại khoảng 1 giờ đồng hồ rồi rời đi, trước khi đi còn dặn dò Tiêu Đằng chăm sóc tốt cho Mạc Thiên Nhật Dạ, ngày mai bà ấy lại đến.

Mạc Thiên Nhật Dạ cố ngồi dậy nhưng vừa mới động đậy thì đã động tới vết thương, máu thấm ra miếng gạc màu trắng, thấm luôn lên chiếc áo bệnh nhân mỏng manh, hắn nhăn mặt khẽ "rít" một tiếng, mồ hôi rịn ra ướt trán.

Tiêu Đằng nhanh tay đỡ hắn.

- Anh muốn đi vệ sinh sao? Để tôi giúp anh.

- Tôi muốn tới Tôn gia, cậu đưa tôi đi đi.

Có thể Lịch Nhi vẫn chưa biết hắn bị thương, hắn còn phải cho cô thấy trong ngực hắn toàn là máu đỏ, chỉ cần cô thấy, cô sẽ tin hắn một lần.


Tiêu Đằng chậc lưỡi nhăn mặt.

- Anh đang bị thương rất nặng, đợi khỏe rồi tôi sẽ đưa anh đi.

Bây giờ đã là nửa đêm rồi, anh có tới đó cũng không có ai mở cửa đâu.

- Đưa tôi đi đi, tới đó một chút thôi.

Bảy ngày không được gần cô ấy, không được nghe hương hoa dành dành từ tóc của cô ấy, không được nghe cô ấy trách mắng, hắn nhớ đến sắp phát điên lên rồi.

Hắn đã đợi ngày này lâu rồi, cái ngày hắn chứng minh với cô lời hắn nói hoàn toàn là thật.
Tiêu Đằng cản không được đành miễn cưỡng đi tới phòng của bác sĩ gõ cửa.

Đây là bệnh viện quân y, Lục Viễn đã đưa Mạc Thiên Nhật Dạ vào để chữa trị, giờ giấc ở đây cũng nghiêm hơn bình thường, vả lại Mạc Thiên Nhật Dạ cần theo dõi kỹ lưỡng nên bác sĩ không cho xuất viện.

Tiêu Đằng hết cách quay trở lại phòng bệnh lắc đầu với Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn vẫn không bỏ cuộc bảo Tiêu Đằng gọi điện cho Lục Viễn.

Lục Viễn bị làm phiền có chút không vui, anh lái xe tới bệnh viện tung cửa mắng Mạc Thiên Nhật Dạ.

- Tôi biết anh muốn chết như vậy thì lúc đầu đã không đến cứu anh rồi.

Mạc Thiên Nhật Dạ nhắm mắt hít một hơi cho vơi khi cơn đau muốn cắt da cắt thịt, hắn bấu ga giường nói như muốn sắp đứt hơi.

- Cho tôi xuất viện đi, có chết tôi tự chịu.

Lục Viễn thở hắt một hơi không buồn nói nữa, anh trở ra đi tới phòng bác sĩ kí cho Mạc Thiên Nhật Dạ tờ giấy xuất viện rồi ném lên giường bệnh.

- Đi đi, có chết thì chết quách đi cho rồi.

Tiêu Đằng đỡ Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi trên xe lăn, hắn nhẹ cười mấp mấy môi nói một câu "cảm ơn" với Lục Viễn.

Mạc Thiên Nhật Dạ vừa ra tới cửa thì Lục Viễn gọi lại.

- Khoan đã.

Lục Viễn đưa cho hắn một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong đầy ắp máu.

- Bác sĩ kêu tôi đưa cái này cho anh, bên trong có chất chống đông máu nhưng không để được lâu đâu.

Có phải anh vì cái này mà không làm đúng theo kế hoạch không?
Lục Viễn cực kì ghét những người không quý trọng mạng sống của mình, anh thấy bộ dạng sắp chết của Mạc Thiên Nhật Dạ ở trên xe cứu thương nói như van xin bác sĩ giữ cho hắn ít máu mà muốn bắn chết hắn cho rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ cầm lấy lọ máu không trả lời Lục Viễn, Tiêu Đằng đưa hắn xuống sảnh bệnh viện, vất vả lắm mới đỡ hắn ngồi được lên xe, trên đường đến Tôn gia hắn phải lau máu liên tục vì nó rỉ ra không ngừng.

Tiêu Đằng lái xe đến cổng lớn Tôn gia, ngôi nhà đã sớm chìm vào giấc ngủ.


- Bây giờ chúng ta làm gì đây?
- Cậu giúp tôi leo rào đi.

Sẽ không ai mở cửa cho hắn, ba vợ hắn mà biết hắn đến đây nhất định sẽ đuổi hắn đi, chỉ có leo rào mới có thể vào được bên trong.

Tiêu Đằng quay ra sau nhìn hắn.

- Mạc tổng à, anh bị như thế này còn muốn leo rào sao? Nói không chừng còn chưa bám vào thanh sắt đã tắt thở rồi.

Nói như vậy nhưng Tiêu Đằng vẫn bước ra khỏi xe tìm cách để vị tổng giám đốc vì yêu mà trở nên mê muội của mình vào được bên trong.

- Ai đó?
Tôn Tử Minh ở trên phòng nhìn thấy chiếc ô tô lạ đậu ngoài cổng rất lâu, cậu tò mò đi xuống xem thử.

Vì ban đêm không nhìn rõ mặt nên cậu phải tiến ra sát phía ngoài mới nhìn rõ mặt của Tiêu Đằng trợ lí của tên ác ôn đó, biết thế cậu đã không đi xuống.

Tiêu Đằng thấy Tôn Tử Minh muốn rời đi liền vội vàng gọi lại.

- Khoan đã, khoan đã, cậu Tôn, có người muốn gặp cậu.

Tôn Tử Minh dừng lại không vui trả lời.

- Tôi không muốn gặp những người có liên quan tới nhà họ Mạc.

- Tử Minh.

Mạc Thiên Nhật Dạ lần ra khỏi xe, hắn đi không nổi nên dùng hết sức gọi Tử Minh.

Tiêu Đằng chạy tới đỡ hắn.

Tử Minh nhìn qua khe cổng thấy Mạc Thiên Nhật Dạ như sắp chết tới nơi, trên ngực toàn máu với máu.


Tử Minh nhìn Tiêu Đằng hỏi.

- Anh ta bị gì vậy?
Tiêu Đằng nhanh nhảu trả lời.

- Anh ấy bị thương nặng, bác sĩ nói không sống được mấy ngày nữa nên muốn gặp Tôn tiểu thư từ biệt, cậu cho anh ấy vào đi.

Những lúc như thế này cái miệng của Tiêu Đằng mới phát huy hết tác dụng, Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn Tiêu Đằng hết sức tán dương.

Tử Minh không tin cho lắm nhưng nhìn sắc mặt của Mạc Thiên Nhật Dạ bây giờ nói anh ta chỉ còn sống được hai tiếng đồng hồ cậu cũng tin.

- Nhưng chị của tôi không có ở nhà.

- Không sao, anh đợi được, cho anh vào một chút thôi.

Anh có thứ muốn đưa cho chị của em, đưa xong anh sẽ đi ngay.

Tử Minh chần chừ mãi nhưng cuối cùng cũng cho hắn vào trong, cậu cùng Tiêu Đằng đưa hắn lên tầng hai thật khẽ vì sợ ba của cậu sẽ phát hiện.

Cậu rất ghét Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng bây giờ nhìn hắn rất đáng thương.
Tử Minh đỡ hắn nằm xuống giường rồi hất cằm căn dặn.
- Đưa xong đồ thì đi ra khỏi nhà tôi ngay, đừng chết ở nhà tôi cũng đừng làm khó chị của tôi.
Mạc Thiên Nhật Dạ khẽ cười, hắn lúc trước đê hèn đến mức cả nhà vợ đều ghét, chẳng trách cả tin Lịch Nhi cũng chẳng muốn tin hắn một lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK