" Gọi ba đi con!" Mẹ đứng ở bên cạnh, mỉm cười nói với cô.
Cô đang định gọi thì một ánh mắt phức tạp chiếu rọi vào cô. Người thiếu niên với vẻ ngoài đẹp đẽ kia đang mỉa mai nhìn cô. Tiếng " ba" đang định bật ra thì nuốt vào.
Người thiếu niên đó đi tới gần cô, bàn tay anh ta đặt xuống vai cô, " Em gái của anh, nhất định anh sẽ hảo hảo chiếu cố em."
Dưới cơn mưa tuyết trắng, người thiếu niên mặc đồ đen ấy, lạnh nhạt bước vào đời cô.
Trong nhà, anh ta là người có quyền sau ba Lục. Mỗi khi ăn cơm, nhất định anh ta sẽ có những câu chuyện rất hay để chọc giận cả nhà.
Một lần, cô đi qua thư phòng của ba Lục, cô nhìn thấy ba đã tát một cái rất mạnh vào anh ta.
" Ba, tát đủ chưa?" Người thiếu niên đó chỉ cười nhẹ rồi nói.
Ba Lục không kìm nén nổi cơn giận, thét giọng đuổi anh ta.
Cô nhìn thấy, bên má phải của anh có một dấu đỏ hình bàn tay. Nhất định cái tát ấy rất mạnh. Lục Ẩn nhìn cô, giễu cợt.
" Em gái, có điều gì cần căn dặn anh sao?" Anh quỳ xuống, tay chạm vào má phải cô. Biểu thị việc lúc này anh cũng muốn hung hăng đánh vào má cô để cô giống như anh.
Cô lắc đầu.
" Em gái đê tiện!" Hắn nghiến răng nói.
Đó là từ ngữ thô tục nhất mà cô từng nghe để nói về bản thân cô.
Nhưng mẹ cô đã nói với cô rằng, Lục Ẩn là anh trai của con, con phải đối xử tốt với anh ấy.
Cô đặt tay lên má anh, khẽ xoa nhẹ, " Rất đau phải không?"
Một khắc ấy, sự kinh ngạc bao trùm lên con mắt của anh, anh hung hăng đẩy tay cô ra, đứng dậy, cầm áo khoác của mình rồi chạy ra khỏi biệt thự. Tiếng xe chạy tốc độ cao vang lên.
" Lục Nhi, anh trai của con tính khí không tốt lắm, con đừng để bụng nhé!" Ba Lục bước ra khỏi phòng, tức giận vẫn còn trên mặt nhưng nhìn thấy cô thì ba chỉ nhẹ giọng.
Ở trường học, cô biết được một việc, cô chính là em gái của học bá nổi danh Lục Ẩn. Thành tích học tập của anh ta rất đỉnh, đã từng thi đỗ MIT nhưng chỉ vì biến cố nào đó mà anh ta đã từ bỏ.
" Lục Nhi, anh trai của bạn ở nhà như thế nào?" Các cô gái mơ mộng ở lớp cô lúc nào cũng hỏi cô câu đấy.
Cô nên trả lời như thế nào đây, hắn là một tên thường hay cáu gắt, xấu tính ư?
" Anh ấy rất tốt!" Cô luôn nói như vậy.
Giao thừa năm cô mười lăm tuổi, ba Lục và mẹ đi tới Mỹ để thăm một người bạn nên chỉ có cô một mình ở nhà. Anh trai Lục Ẩn kia không thấy.
Cô nhìn chằm chằm đồng hồ, sắp sửa thời khắc chuyển sang năm mới. Đáng lẽ bây giờ cô phải nên vui vẻ bên cạnh gia đình chứ.
Tuyết từng bông rơi nhẹ xuống, cô giơ tay ra đón lấy.
Đột nhiên, một chiếc áo khoác dạ đặt xuống vai cô. Mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi thoang thoảng chút rượu khiến co giật mình.
Lục Ẩn ngồi xuống bên cạnh cô, thở dài.
" Em gái, quả nhiên chúng ta đều là những kẻ bị bỏ rơi." Anh lấy từ túi thuốc lá ra một điếu, châm lửa rít một hơi.
Đó là lần đầu tiên Lục Ẩn an nhàn ngồi cùng cô.
" Anh trai." Cô khẽ gọi.
Lục Ẩn đặt điếu thuốc hờ bên môi, quay mặt về phía cô, " Ừ."
Cô ngây dại không nói được gì cả. Cô tới đây năm năm rồi nhưng chưa một lần nào hắn đối xử tốt hay chấp nhận một tiếng " anh trai" của cô.
Lục Ẩn vứt điếu thuốc xuống, khoé môi nhếch lên, tay anh đẩy vai cô áp xuống sàn tuyết lạnh lẽo, cả người áp lên người cô.
Cô hoảng hốt, ánh mắt trợn tròn nhìn.
" Lục Nhi, nói xem, nếu bây giờ tôi làm
gì cô rồi thì ngày mai ông già kia về sẽ nói gì nhỉ?" Ngón tay lạnh mang theo chút hơi thuốc đặt lên môi cô, vuốt ve.
Đôi mắt cô ngập nước, môi cắn chặt.
" Em gái, cô giống y hệt bà mẹ đê tiện của mình." Thanh âm trào phúng có chút tức giận của hắn ám ảnh cô.
Đêm giao thừa năm ấy, dưới pháo hoa rực rỡ, người anh trai mà cô luôn luôn tôn trọng kia đã cứa một nhát dao vào tim cô.
" Cô nhỏ tuổi nên chắc không biết điều này rồi. Bà mẹ vô sỉ của cô đã ép chết mẹ và đứa em còn chưa ra đời của tôi đấy. Lục phu nhân, Lục phu nhân, bà ta thèm khát nó tới nỗi gửi cảnh hai người ghê tởm bọn họ tới cho mẹ tôi khi bà ấy đang mang thai tám tháng, mẹ tôi uất nghẹn mà sinh non. Một xác đôi mạng, bọn họ chết thật tội nghiệp!"
Hắn đã kể cho cô một bí mật động trời, khiến cô sợ hãi, hình ảnh người mẹ tốt đẹp trong trái tim cô đã bị vấy bẩn.
" Anh nói dối, nói dối!" Cô gào thét, vùng vẫy khỏi vòng tay hắn nhưng không thể.
Anh ghìm chặt tay cô, hung hăng, " Đúng vậy, tôi nói dối đấy." Nói xong, thả tay ra, đứng dậy, rời khỏi sảnh nhà.
Khi anh lướt qua cô, cô nghe thấy tiếng lẩm bẩm, " Ai cũng tốt, chỉ có tôi không tốt."
Mồng ba Tết năm ấy, chuyến bay từ New York tới Trung Quốc gặp nạn. Một cơn bão lớn đã khiến máy bay mất phương hướng, rơi xuống biển. 167 người chết, trong đó có Lục lão gia, Lục phu nhân.
Mồng 7 Tết, thi thể hai người được đưa về.
Mồng 8 Tết, lễ tang diễn ra.
Có rất nhiều người tới tham dự, đều là người có máu mặt trong thương trường. Báo chí còn đồn thổi rằng ngày tàn của Lục gia đã tới.
Lục Nhi nhìn di ảnh của ba mẹ, nước mắt chảy dài.
Lục Ẩn đứng bên cô vẫn duy trì bộ dạng lạnh lùng, cả tang lễ, không một giọt nước mắt nào rơi.
" Em gái, Lục gia giờ chỉ còn hai chúng ta." Đứng trước bia mộ của ba mẹ, anh thở dài nói.
Lục Nhi không trả lời, im lặng đứng nhìn.
" Em gái, yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu." Vòng tay anh ấm áp, ôm chặt lấy thân ảnh nhỏ bé của cô, mùi hương xa lạ vương vấn nơi tim cô.
Lục gia đổi chủ, Lục thiếu gia chỉ trong hai năm đã đưa tập đoàn trở thành con mãnh hổ lớn trong ngành công nghiệp. Bọn họ gọi anh là kì nhân bởi khi anh thành công mới chỉ hai mươi tuổi.
Cuộc sống của Lục Nhi vẫn bình thường, mọi chu cấp vẫn giữ nguyên như vậy. Cô vẫn là Lục tiểu thư giàu sang, hạnh phúc.
Năm nay cô mười bảy tuổi, đấy là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt Lục Ẩn sau hai năm anh biến mất để phát triển sự nghiệp.
Chàng thiếu niên ngỗ ngược có chút kiêu căng năm ấy đã thay thế bằng một người đàn ông lịch lãm được rèn dũa ở thương trường nhiều năm. Ánh mắt anh vẫn sắc lạnh như xưa.
" Em gái, hai năm qua có sống tốt không?" Anh ngồi đối diện với cô, nho nhã hỏi.
Lục Nhi gật đầu.
Anh vẫn nhìn cô, " Vẫn còn sợ anh ư?"
Bàn tay đang cầm dao cắt thịt của cô khựng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
" Em rất sợ anh." Từng chữ, từng chữ cô nói rất rõ.
Lục Ẩn không nói gì, chỉ im lặng nhấm nháp li rượu.
Bữa ăn dần trôi qua trong yên tĩnh.
Lúc cô ăn xong, định rời đi thì tiếng nói phía sau của Lục Ẩn đã níu lại, " Lục Nhi, anh không phải là người tốt cho nên sẽ không làm những việc người tốt hay làm."
Cô ngừng bước chân lại, " Đêm hôm ấy, anh biết em ở đó đúng không?"
Người phía sau nhàn nhạt " Ừ."
Một tuần trước, cô cùng các bạn học ghé qua một quán bar ở phố Quil, ở đấy, một vụ nổ súng đã xảy ra, Lục Nhi thấy rất rõ, khuôn mặt của kẻ giết người, chính là anh trai của cô. Khẩu súng cầm trên tay, vẻ mặt lạnh tanh, mặc cho tiếng van xin của kẻ quỳ dưới đất, anh vẫn giết chết anh ta. Đó là lần đầu tiên, cô mới nhận ra, Lục Ẩn đã không còn là Lục Ẩn nữa.
Lục Ẩn thường xuyên về nhà, anh luôn tự tay nấu cho cô từng bữa ăn, mỗi tối, anh đều cùng cô nói chuyện, thỉnh thoảng, anh bận xử lí công việc thì cô sẽ ngồi bên cạnh anh đọc sách. Từ bao giờ, có anh bên cạnh cũng trở thành một thói quen của cô.
Buổi chiều nọ, cô tình cờ gặp lại quản gia cũ năm nào của Lục gia. Từ khi coi và mẹ chuyển tới, bà ta chưa một lần có cái nhìn thiện ý đôi với bọn cô.
" Cô quả nhiên giống con hồ li tinh ấy." Bà ta không kiêng nể chửi.
" Bà nói gì cơ?" Cô tức giận.
" Hừ, mẹ cô cướp chồng, hại chết phu nhân vậy mà thiếu gia vẫn đối xử tốt với cô. Nếu như tôi là cô thì nhất định sẽ xấu hổ rồi." Bà ta khinh bỉ nói.
" Mẹ tôi không giết người."
" Hừ, năm ấy, Lục gia không ai không biết bản tính lẳng lơ của mẹ cô cả."
Cô chợt nhớ tới đêm giao thừa năm cô mười lăm tuổi, Lục Ẩn cũng đã từng nói về việc này một lần nhưng anh ta nói là giả. Chẳng lẽ tất cả đều là thật.
Đêm rất khuya rồi nhưng thư phòng vẫn sáng, cô đi vào, thấy anh đang chăm chú làm việc.
" Sắp năm mới rồi, rất bận phải không?" Cô đặt li cà phê xuống bên cạnh anh.
Anh mỉm cười đón nhận. " Cảm ơn em, dạo này công ti đang có dự án."
Cô và Lục Ẩn đều không thích năm mới cho lắm, bởi lẽ năm ấy, đã quá nhiều việc xảy ra.
" Anh, em vẫn luôn thắc mắc, hai năm trước, những điều anh nói trong đêm giao thừa là thật sao?" Cô khẽ hỏi, vướng bận trong lòng cô hai năm nay chính là điều đó.
Bàn tay đang kí tài liệu đột nhiên dừng lại, anh nhìn cô, ánh mắt có chút lạ.
" Em đừng nhắc đến chuyện ấy nữa." Một lúc sau anh mới nói.
" Việc anh từ bỏ MIT cũng là do mẹ em đúng không?" Cô vẫn hỏi tiếp.
Gân xanh trên trán anh bỗng nhiên nổi lên, anh nắm chặt tay, " Ai nói cho em hả?"
" Vậy là đúng rồi, mẹ em là người đã hại chết mẹ và em anh. Những lời năm ấy anh nói với em là sự thật." Cô khàn giọng, nước mắt rơi.
" Ra ngoài." Lục Ẩn hét lên.
Cô bật khóc nức nở chạy ra, từ đó, giữa hai người đã có một vết rách lớn. Lục Ẩn cũng vì vậy mà không còn thường xuyên trở về nhà nữa, anh bận đi công tác, hàng ngàn lí do.
Lục Nhi từ nhỏ đã được trời phú cho một giọng hát hay, vì thế nên cô có một niềm đam mê rất lớn đối với nghệ thuật. Cô đã nộp hồ sơ và được nhân vào Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh. Trước ngày cô đi, Lục Ẩn cũng chỉ thông qua điện thoại mà nói tiếng " Tạm biệt".
Ngày cô đi, không có ai bên cạnh. Cô đang chạy trốn, chạy trốn khỏi thứ tình cảm khó chịu đang hành hạ cô.
Lục Ẩn....
Ba năm sau, trở về, cô vẫn là một mình. Lục gia viên đã được tu sửa lại trở nên hào nhoáng hơn, tất cả mọi thứ đều thay đổi, kể cả chủ nhân của nó.
" Anh, em muốn làm ca sĩ." Cô gặp. Lục Ẩn, nói với anh.
" Tuỳ em." Anh lạnh nhạt trả lời.
Cô kí hợp đồng với Chấn Hoàng, chỉ với bài hát đầu tay đã nổi tiếng. Bài " Thầm lặng" trở thành một trong những bài hát hay nhất của năm, đưa cô lên làm ngôi sao trong làng giải trí.
Tiết tấu buồn, lời hát day dứt đã khiến cho mọi người bị trầm vào. Đặc biệt là câu hát: " Ba năm qua, điều em hay làm nhất chính là thầm lặng yêu anh." đã trở thành thánh ca thất tình, hễ ai thất tình thì sẽ lôi bài này ra để nghe.
" Thầm lặng"
" Nhớ anh"
" Mưa London"
Mỗi tác phẩm của cô đều nổi lên đình đám, các fan hâm mộ luôn tò mò, tại sao ca sĩ Lucy của bọn họ luôn hát bài liên quan tới yêu đau thương và số mốc " Ba năm". Có nhiều người đã đoán mò, đoán thử xem liệu có phải là liên quan tới mối tình nào không.
Trong một cuộc phỏng vấn, MC đã hỏi cô lí do tại sao, lúc ấy Lục Nhi trả lời rằng: " Trái tim của tôi đặt nhầm chỗ, người không thể yêu, tôi lại yêu."
Lục Nhi đỡ Lục Ẩn say khướt về phòng của anh, đang định rời đi thì tay bỗng nhiên bị giữ lại. Một lực lớn kéo cô ngã xuống giường, người kia đè lên người cô. Mùi rượu thoang thoảng quanh chóp mũi.
" Tử Kì, anh có gì không bằng Niên Vũ cơ chứ?" Anh ngà ngà say hỏi.
Lục Nhi giật mình, Tử Kì chẳng phải là cô bạn gái của Bạch Niên Vũ sao?
" Kì, anh yêu em, ngay từ khi nhìn thấy em anh đã yêu em." Người phía trên vẫn tiếp tục nói.
Anh cầm lấy tay cô, đặt lên phía trái tim mình, " Nơi này này, đau, nhớ em là đau."
Lục Ẩn lạnh lùng, cao cao tại thượng ấy, vì một người con gái mà đau khổ. Lục Nhi là lần đầu tiên biết.
Trái tim cô như bị đục thủng, ba năm qua, cô không bao giờ quên anh, cô trốn chạy khỏi cái tình yêu điên rồ ấy nhưng chưa một lần thành công. Chính vì vậy mà tất cả bài hát của cô đều rất buồn, cô gửi tâm tư của mình vào bài hát, hi vọng anh có thể nghe thấy và hiểu nhưng đã ra bao nhiêu bài rồi, người ấy vẫn không hay.
Hôm nay, anh ôm cô vào lòng nhưng miệng lại đang thổ lộ với người khác.
Cô chảy nước mắt, tay đặt lên khuôn mặt anh, " Lục Ẩn, em cũng yêu anh."
Đêm hôm ấy, lạc lối.
Sau này, hối hận mãi không thôi.
Lục Ẩn không nhớ gì về đêm đó nhưng Lục Nhi lại nhớ rất kĩ, nhớ từng nụ hôn anh trao cho cô, nhớ khi tình yêu lên tới đỉnh điểm, nhớ khi anh chạm nhẹ vào khoé mặt cô, miệng gọi tên người con gái khác.
Lúc đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, bỗng nhiên Lucy biến mất. Năm năm trôi qua, người hâm mộ cô lúc nào cũng tìm tin tức về thần tượng của mình nhưng kết quả lại không tìm được.
Bài hát cuối cùng của cô - " Cấm tình" đã trở thành dấu chấm hết cho hình bóng của Lucy.
****
Tiêu Tiểu Diệp đi tới Lục gia viên, tìm đến căn phòng có cảnh cửa màu hồng ở lầu hai. Cô mở cửa, mùi thuốc sát trùng nông nặc.
Trên giường bệnh, một cô gái trẻ nằm ở đấy, xung quanh là các thiết bị y tế. Khuôn mặt cô có hơi bị biến dạng song những đường nét trên khuôn mặt vẫn rất đẹp.
Lục Ẩn nhờ cô rút ống thở của cô gái này, chôn cô ấy cùng cuốn sách đặt ở trên bàn.
Cô tìm được cuốn sách ấy, gió thổi khiến bìa sách lật ra, dòng chữ nắn nót có chút trẻ con hiện lên, " Tặng anh trai của em, Lục Ẩn."
Hoá ra, đây chính là Lục Nhi. Khung ảnh trên bàn bị vỡ, tấm ảnh rơi ra ngoài, Tiêu Tiểu Diệp thấy phía sau ảnh có chữ, nhặt lên rồi đọc.
" Anh ấy là anh trai của tôi, là người không cùng máu thịt với tôi nhưng lại khiến tôi yêu đến tê tâm liệt phế. Anh ấy là tình yêu của tôi nhưng đáng tiếc lại là anh trai tôi."
Cô che miệng lại, đây, đây là....
Đã có một Tris, bây giờ lại thêm cả Lục Nhi sao?
Bạch Niên Vũ đi vào phòng, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, tay anh khẽ đặt lên trán của Lục Nhi.
" Lục Nhi, anh đã hứa giúp em bảo vệ bí mật rồi." Anh nhẹ nói.
Năm năm trước, Lục Nhi tới tìm anh, anh rất ngạc nhiên bởi chưa bao giờ cô gái này lại khẩn khoản tới như vậy.
Bạch Niên Vũ, lúc trước em cứu Mục Tử Kì một mạng, anh hứa sẽ cho em một yêu cầu đúng không?" Cô ngồi đối diện anh, từ từ nói.
Bạch Niên Vũ gật đầu.
" Vậy bây giờ anh giúp em diễn một vở kịch trước anh trai em nhé."
Đó là lời yêu cầu khó xử nhất từ trước tới giờ mà anh đồng ý.
" Lục Nhi, em là có ý gì vậy?"
" Bạch Niên Vũ, trong bụng em này, là hài tử của Lục Ẩn."
Giây phút ấy anh kinh ngạc không thôi, anh chưa từng nghĩ sẽ có việc như vậy.
" Anh trai của em yêu Mục Tử Kì, năm năm nay anh ấy luôn cố gắng để mạnh mẽ giống như anh chỉ vì yêu cô ta.
Một tháng trước, anh ấy say rượu, nhầm em thành cô ta, ngay cả lúc ấy, miệng vẫn gọi " Tử Kì". Năm năm rồi, cô ta rời đi năm năm. Cô ta ác độc như vậy, hại anh, hại Lục Ẩn, hại nhiều người chết như vậy. Nhưng tại sao, anh ấy vẫn cứ đeo bám lấy hình bóng cô ta. Mục Tử Kì kia có gì tốt cơ chứ!" Một giọt nước mắt lăn xuống, chảy dài trên gò má hồn của cô.
Bạch Niên Vũ từ lâu đã biết Lục Ẩn có tình cảm với Mục Tử Kì, chỉ là không ngờ vì nó mà anh ta đã phạm vào cô em gái của mình.
" Dưới đuôi mắt của Mục Tử Kì có một nốt ruồi son nhỏ, em cũng có. Anh ấy hôn lên mắt em rồi nói: Tử Kì, anh yêu em."
Đấy là bí mật bị giấu kín năm nào.
Lục Nhi và Lục Ẩn là hai anh em không cùng huyết thống, ba của Lục Ẩn tái hôn cùng mẹ của Lục Nhi. Nhưng bảy năm trước, hai người bọn họ gặp tai nạn giao thông rồi qua đời, Lục Ẩn tự tay chăm sóc Lục Nhi. Có lẽ thứ tình cảm dựa dẫm ấy đã đi quá rồi biến thành tình yêu, cũng đúng thôi, hai người không cùng máu thịt, bên nhau sớm tối, nảy sinh cũng là chuyện bình thường.
" Bạch Niên Vũ, anh giúp em nhé!" Đấy là lời nói cuối cùng của Lục Nhi trước khi tự tử.
Bạch Niên Vũ thở dài.
Có lẽ Lục Ẩn cũng đã biết được bí mật ấy thông qua những dòng chữ thầm kín phía sau bức ảnh chụp kia. Khoảnh khắc sự thật bị bóc trần, chắc anh ta đã rất hoảng sợ.
" Em không dám ra tay với cô ấy." Tiêu Tiểu Diệp nói.
Đúng vậy, ngay cả anh cũng không dám rút ống thở của Lục Nhi, nhưng đã hứa với Lục Ẩn thì nhất định phải làm.
Bàn tay anh đưa tới chỗ máy hỗ trợ, rút ống thở ra. Chỉ số trên bảng dần dần biến thành đường chỉ dài, chạy mãi trong vô vọng.
Nơi khoé mắt của người con gái ấy, một hạt nước mắt chảy dài.
Tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì một chữ tình. Nếu năm ấy, Lục Nhi không tự vẫn, Lục Ẩn kiềm chế được bản thân thì có lẽ những đau thương sau này cũng sẽ không xảy ra. Một đời dài như vậy, loanh quanh, lẩn quẩn cũng chỉ vì hai chữ " hiểu nhầm".
Tiêu Tiểu Diệp ngồi trong xe, im lặng. Cô chán nản bật đài lên.
" Hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của một ca sĩ nổi tiếng nhưng đã mất hút nhiều năm nay. Nếu như có thể nghe đươc thì Lucy, mọi người đều chờ cô." Tiếng cô phát thanh vang lên.
Tiếng dương cầm cất lên, trong tiếng nhạc ấy, bi thương tới lạ.
Yêu là đau, yêu là khổ, yêu là giết chết mình trong từng cơn mê.
Thương là đau, thương là khổ, thương là ba năm vẫn in một bóng người.
Em đứng đợi ba năm, nơi Luân Đôn xa lạ, chờ anh tới tìm em.
Em cô độc ba năm, chạy trốn khỏi Cấm tình, muốn buông bỏ hết thảy nhưng trái tim lại chẳng yên.
Trái tim là của em, nhưng đáng tiếc đặt nhầm chỗ, yêu người không nên yêu.
Em yêu nhiều như vậy, đau cũng thật đáng!
————
Tuệ Anh: muốn làm rõ tình cảm của Lục Ẩn với Mục Tử Kì thì hãy chờ truyện của chị ý nhé!