Tiêu Tiểu Diệp tìm quần áo để thay, cuối cùng cũng chọn được chiếc váy dài tay màu đen có thêu hoa hồng đỏ. Ngắm nghía bản thân trước gương, Bạch Niên Vũ này cũng có thẩm mĩ tinh tế đấy nhỉ. Cô rời khỏi phòng, đi xuống phòng khách, lại càng ngạc nhiên hơn. Bình thường ở Tĩnh gia, cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì vệ sĩ cũng không được bố trí nhiều nhưng ở đây thì sao, Này thì người hầu, vệ sĩ đứng xếp một hàng dài. Vừa thấy cô thì họ đã cúi gập người xuống.
"" Đại phu nhân!""
Tiêu Tiểu Diệp che mặt, cái tên kia cũng làm hơi quá rồi. Từ bao giờ, bên cạnh cô đã xuâts hiện một người đàn ông. Anh ta mặc bộ vest màu đen, cả người toát ra sự lạnh lùng.
"" Đại phu nhân, tôi là Thần Tự, là quản gia của Tuyết Linh viên. Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ phụ trách sự an toàn của phu nhân. Bất cứ điều gì mà cô cần thì cô cứ việc báo với tôi."" Thần Tự cung kính nói.
"" Thực sự không cần phải làm như vậy đâu!"" Tiêu Tiểu Diệp từ chối.
"" Sự an toàn của phu nhân là trên hết."" Anh ta nói.
"" Thôi được rồi!"" Cô quả thật không muốn làm khó mấy người này nên đành chấp nhận.
"" Phu nhân, cậu chủ đã dặn là phu nhân vừa được tiêm thuốc nên tạm thời không được đi đâu cả. Tuyết Linh viên này chắc chắn sẽ đủ cho phu nhân chơi." Thần Tự nhắc lại lời dặn dò của Bạch Niên Vũ.
Chơi ư? Bạch Niên Vũ hắn xem cô là trẻ con hay sao.
"" Được rồi. Tôi sẽ ở đây và không đi đâu hết." Tiểu Diệp lạnh nói, hắn ta quá đặt điều với cô rồi.
"" Phu nhân, cô có muốn ghé qua hồ cá xem không ạ?"" Thần Tự đột nhiên hỏi.
Hồ cá, quả thật cô cũng chưa từng nhìn thấy cá hổ bao giờ, vẫn muốn thử xem nó như thế nào?
"" ĐƯỢC."
Thần Tự dẫn cô ra khỏi căn biệt thự. Đường vào biệt thự này là hai dãy tử đằng tím, thật sự rất đẹp. Hương thơm dịu của nó phảng phát trong gió, khiến cho tâm trí con người thêm an lành. Thần Tự dẫn cô tới một căn biệt thự khác. Bước vào đây, cô cảm thấy mấy cái an lành cô vừa cảm nhận bay đi hết. Bề ngoài thì nó có màu trắng trông rất bình thường nhưng bên trong lại khác hoàn toàn. Tông màu đỏ rượu khiến cho người ta liên tưởng tới máu, sàn nhà bằng đá hổ phách thể hiện sự ngang tàn của nó. Ngay căn phòng khách đã treo đầy vũ khí: súng, dao, kiếm... không thiếu thứ gì.
"" Căn biệt thự này là nơi cậu chủ làm việc. Cậu chủ rất có hứng thú với các loại vũ khí nên phòng khách mới được trang trí như vậy!"" Thần Tự giải thích.
"" À!" Tiêu Tiểu Diệp nói nhẹ.
" Hồ cá ở tầng hai."
""...""
Tiêu Tiểu Diệp chú ý tới bức tranh lớn đặt đối diện với cầu thang. Bứa tranh này khiến người ta chỉ liếc qua thôi cũng đủ để bị thu hút. Bức tranh vẽ lên một cô gái, không đúng, là bóng lưng đằng sau của cô gái. Tấm lưng yêu kiều và mái tóc thả ngang eo. Khi nhìn vào bức tranh, ta bị sự bí ẩn của bóng lưng này làm mê muội. Vẻ đẹp tựa kiêu sa nhưng cũng mang chút cô độc của cô gái này khiến cho cho cô có chút ngây dại. Những bông hoa oải hương được vẽ tinh tế hai bên bóng hình, quấn lấy tấm lưng đẹp đẽ của cô gái càng tăng thêm sự huyền bí.
Tiêu Tiểu Diệp đã nghe nói về ý nghĩa của loài hoa đẹp đẽ này: Khắc khoải, đợi chờ. Cô nhớ tới lời mà Lâm Hiểu Khê đã từng nói khi nhắc đến loài hoa này:" Anh sẽ chờ em, vĩnh viễn sẽ đứng ở phía sau chờ em, chờ em có thể một lần mà quay đầu lại."
"Bức tranh này thật đẹp. Thần Tự, cô gái này là ai vậy?"" Tiêu Tiểu Diệp hiếu kì.
Thần Tự nhìn Tiêu Tiểu Diệp, nếu bây giờ mà nói cho phu nhân biết đây là cô thì sao nhỉ?
- Đây là người con gái rất quan trọng đối với cậu chủ. Cậu chủ yêu cô gái này suốt 10 năm nhưng cô gái này lại chẳng hề hay biết. Chắc là ngay đến cả cậu chủ cô ấy còn không biết nữa!
Tiêu Tiểu Diệp nghe Thần Tự nói thì trong lòng có chút xao động. Đây là người mà Bạch Niên Vũ yêu sao? Hắn ta thế mà cũng chung tình thật nhỉ.
-Nhưng sao cô ấy lại không biết Bạch Niên Vũ?- Tiêu Tiểu Diệp hỏi.
- Bởi vì cậu chủ luôn đứng phía sau cô ấy. Chưa từng một lần lộ diện trước mặt cô ấy.
- Hắn là Bạch Niên Vũ, muốn ai mà chẳng được sao lại phải chấp nhận yêu đơn phương như vậy cơ chứ?
- Trên thế gian này, có một vài thứ tình cảm sẽ khiến cho một số người một khi đã đắm chìm trong tình yêu ấy thì mọi sự tự tôn sẽ biến mất, chỉ còn lại trong người chút dư vị của yêu. Nhưng đáng tiếc tình yêu ấy không thể dừng lại cũng chẳng thế đến được. Nên đành phải đứng phía sau.
Thiên hạ, thuộc hạ của cái tên ăn nói điên khùng Bạch Niên Vũ kia thế mà văn phong nhỉ.
- Con người anh nhìn thì lạnh lùng vậy mà cũng có lúc như thế này đây. Sao cậu không đi làm nhà văn cho khỏe?- Tiểu Diệp cười.
Thần Tự nhìn cô, trong tim khẽ xao động. " Khụ khụ, phu nhân, cô đừng đùa tôi nữa. "
" Không, thật đấy!"" Tiêu Tiểu Diệp ngừng cười.
"" Làm nhà văn không nhiều tiền bằng quản gia." Thần Tự nói.
Phụt, ấn tượng đẹp đẽ của Tiêu Tiểu Diệp dành cho Thần Tự bay theo gió.
"" Thế cô gái này mặt như thế nào vậy?"" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.
"" Rất đẹp."
" Thế sao lại không vẽ mặt?""
" Bởi vì cậu chủ cũng vừa mới thấy mặt của cô ấy gần đây."
" Sao? Yêu mười năm mà mới đây mới biết mặt sao?""
" Vâng. Mà cô gái ấy cũng mới đây mới biết cậu chủ."
" What?"" Tiêu Tiểu Diệp ngạc nhiên. Bạch Niên Vũ yêu một người mà 10 năm không biết mặt. Thánh địa thổ thần ơi, hãy cho con biết rốt cuộc Bạch Niên Vũ có vấn đề gì vậy.
" Gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời." Thần Tự nói."" Phu nhân chúng ta đi tiếp thôi."
" Thần Tự, đấy thật sự là Bạch Niên Vũ vẽ sao?"" Tiêu Tiểu Diệp lại hỏi. Bạch Niên Vũ cái tên thần kinh kia mà cũng có thế vẽ được thế sao?
"" Vâng."
" Vậy...""
" Phu nhân, chúng ta đi xem hồ cá thôi." Thần Tự lạnh nói.
" Được rồi."
" Mà cô ấy tên gì vậy?""
"" Amour." ( Tiếng Pháp: Tình yêu)
Tình yêu ư? Bạch Niên Vũ cũng thật lãng mạn.
Tiêu Tiểu Diệp ngây thơ nghĩ rằng Bạch Niên Vũ có người trong lòng nhưng cô lại chẳng hay biết, người ấy lại là cô. Và cũng chính vì điều ấy mà sau này đã xảy ra biết bao nhiêu là hiểu lầm. Cũng chỉ vì cô gái với cái tên tiếng Pháp: Amour.
Bức tranh ấy, Bạch Niên Vũ đã từng dành 3 năm để vẽ, dùng 3 năm để hoàn thành mối tình của mình. Bây giờ cô gái ấy đứng trước bức tranh ấy, ngắm nhìn bóng lưng của mình nhưng cũng chỉ thốt nên được một câu:" Bức tranh này thật đẹp." Không phải là tự dưng Bạch Niên Vũ khoe hồ cá của mình cho Tiêu Tiểu Diệp, hắn chỉ muốn khi cô nhìn thấy được bức tranh này liệu cô có biết được bóng lưng mà 10 năm Bạch Niên Vũ chờ đợi rốt cuộc là ai? Nhưng đáng tiếc cô không biết được.
----------------------------------------------------------------------------
"" Không phải là anh chưa từng nghĩ sẽ bỏ em, sẽ quên đi bóng hình của em, mà là cho dù anh cố gắng đến mấy cũng chẳng thể được. Cho nên anh tình nguyện đứng phía sau lắng nghe lời của em tâm sự... Anh có quyền, có thế, điều tra thông tin về em một chút là xong nhưng anh lại không làm, bởi vì anh hi vọng một ngày nào đó, định mệnh sẽ tự cho chúng ta được gặp lại nhau. Và bây giờ định mệnh đã thực sự làm như vậy, chỉ tiếc em lại chẳng hay biết, chỉ có tôi đứng đây chờ em quay đầu lại, nhìn tôi."
~~~~ Bạch Niên Vũ ~~~~