Khi buổi tiệc kết thúc, Bạch Niên Vũ đưa Tiêu Tiểu Diệp tới một căn phòng.
- Sự việc lúc nãy là ngoài dự đoán, tôi không thể ngờ rằng mẹ tôi lại tuyên bố như vậy.- Bạch Niên Vũ giải thích.
- Bây giờ việc quan trọng nhất chính là phải làm sao để ngăn được nó lại.- Tiêu Tiểu Diệp lạnh lùng nói.
- Không thể nữa rồi. Ở bữa tiệc này có biết bao nhiêu người, tất cả bọn họ đều là những người có tiếng tăm, địa vị nếu như chúng ta từ hôn thì cổ phiếu của cả hai gia tộc sẽ bị ảnh hưởng. Việc của chúng ta bây giờ là hãy thực hiên đúng như vậy.
- Không thể.
- Chẳng lẽ cô muốn Tĩnh gia cô xảy ra chuyện hay sao?
Tiêu Tiểu Diệp trầm lặng, quả đúng thật, nếu như cô từ hôn thì nhất định sẽ xảy ra chuyện. Cô im lặng, trầm ngâm.
- Cốc...Cốc...Cốc- Đột nhiên từ phía cửa vang lên.
- Ai đấy?- Bạch Niên Vũ thận trọng.
- Là mẹ.- Tiếng Bạch phu nhân dịu dàng.
Bạch Niên Vũ đi tới mở cửa, Bạch phu nhân đứng ở phía ngoài mỉn cười:" Tiểu Vũ, con có thể cho mẹ nói chuyện riêng vơi Tiểu Diệp được không?" Bạch Niên Vũ chần chừ rôi gật nhẹ, anh nhanh chóng rời khỏi phòng. Bạch phu nhân đi vào phòng, Tiêu Tiểu Diệp nhẹ nhành chào bà:" Bạch phu nhân, cháu chào bác ạ!"
- Ấy ấy, đừng đa lễ. Đã là người một nhà rồi.- Tôn Lệ mỉm cười." Tiểu Diệp, cháu có cảm thấy khó chịu khi ta công khai mối quan hệ của hai gia tộc trước toàn dân thiên hạ không?"
Tiêu Tiểu Diệp có chút khó xử," Có một chút ít ạ!". Tôn Lệ vuốt tóc Tiểu Diệp:" Ta biết, Tiểu Diệp, cháu có biết không? Cháu rất đẹp, đẹp giống như mẹ của cháu vậy." Tiêu Tiểu Diệp ngẩn người, tại sao Bạch phu nhân lại biết về mẹ cô. Nhận ra vẻ mặt thắc mác của cô, Tôn Lệ giải thích ngay:" Ta và mẹ con là đôi bạn thân từ thuở nhỏ. Lúc mà cháu sinh ra, chính ta đã ở đấy." Tiểu Diệp lúc trước đã từng nhắc tới một người bạn của mẹ, hoá ra chính là Bạch phu nhân.
- 10 năm trước, lúc mẹ cháu mất, ngày ấy ta không đến được bởi vì lúc đó cũng là lúc chồng ta mất...- Nói tới đây, Tôn Lệ ngậm ngùi.
- Bác Tôn, mẹ cháu không trách bác đâu.- Tiểu Diệp an ủi.
- Mong là như vậy. - Tôn Lệ mỉm cười." Tiểu Diệp thực ra ta chỉ hôn sớm cho con và Tiểu Vũ là bởi vì bảo vệ con thôi."
Tiêu Tiểu Diệp giật mình, tại sao lại bảo vệ cô?
- Tiểu Diệp, con không hiểu được đâu. Nhưng con phải biết một chuyện, hãy tha thứ cho ba của con!- Tôn Lệ nói nhẹ. Tiếng của bà như tiếng mẹ cô vậy, êm dịu và câu nói của bà cũng giống như của mẹ.
- Tại sao? Tại sao con lại phải tha thứ cho người đàn ông kia.- Tiêu Tiểu Diệp khóc.
Tôn Lệ ôm cô vào lòng, nhẹ xoa đầu cô, âu yếm nói:" Bởi vì ba con làm như vậy cũng chỉ để bảo vệ mẹ con, thực ra mẹ con chết không phải vì bệnh mà là do có người ám hại, năm xưa ba con làm vậy là để ngăn cái kẻ kia sẽ làm tổn thương con."
Tiêu Tiểu Diệp tim đau như cắt, hoá ra là vậy, hoá ra kẻ mà bao nhiêu lâu nay cô hận lại chính là người đang cố bảo vệ cô. Cô oà khóc nức nở.
" Con gái ngoan, không sao cả, mọi chuyển ồi sẽ ổn thôi mà." Tôn Lệ ôm cô chặt hơn, bà bắt đầu ngam nga tiếng hát:" Bảo Bảo của mẹ, ngoan ngoan nào, nín đi con, không phải sợ bởi vì mẹ mãi ở bên con, con sẽ không cô độc đâu." Tiểu Diệp nhận ra đây là bài hát lúc nhỏ mà mẹ cô thường hát cho cô nghe.
- Tiểu Diệp, con cứ yên tâm ở bên cạnh Tiểu Vũ, nó sẽ bảo vệ con.- Tôn Lệ nói.
- Vì sao? Bạch Niên Vũ sẽ bảo vệ con?
- Bởi vì hai đứa có hôn ước từ nhỏ, bởi vì nó là chồng của con.
"...."