***
" Bệnh nhân này có chuyển biến tốt, sức khoẻ đã tạm thời ổn lại." Y tá đưa báo cáo thể trạng của Tôn Niệm Hàn cho Tiêu Tiểu Diệp.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn người nằm trên giường với một đống thiết bị y tế, nhíu mày lại, " Tiếp tục theo dõi chỉ số."
Khi cô vừa ra khỏi phòng bệnh thì đã gặp ngay Hướng Tư Lan, cô ta nhìn tiều tụy hơn, mắt sưng mọng.
Hướng Tư Lan cũng nhìn thấy cô, ánh mắt hơi thẫn thờ. " Kelly.."
" Tôn Niệm Hàn cần người chăm sóc đấy." Tiêu Tiểu Diệp lạnh lùng nói.
" Cô vẫn như xưa, lạnh lùng chẳng thay đổi. Thế mà vẫn có thể sưởi ấm được trái tim Niệm Hàn suốt năm năm." Hướng Tư Lan cười khẽ, nụ cười khinh bỉ, ghen tị và cả ngưỡng mộ.
" Chuyện xưa nhắc tới làm gì."" Tiêu Tiểu Diệp chẳng để ý tới nụ cười kia, thần sắc vẫn duy trì sự bình tĩnh.
" Hôm qua, chính tôi là người đã ném chiếc đồng hồ kia, anh ấy đã chạy như điên để tìm nó mà không màng tới chiếc xe tải." Hướng Tư Lan bật khóc.
Tiêu Tiểu Diệp nghe xong thì tay có hơi run, Tôn Niệm Hàn vì chiếc đồng hồ mà bị tai nạn. Nhưng sau đó cô chỉ cười nhạt rồi lạnh lùng rời đi.
" Năm ấy, tất cả đều là một vở kịch." Tiếng nói chua chát của Hướng Tư Lan khiến cho bước chân của Tiêu Tiểu Diệp sững lại, song cô vẫn tiếp tục đi tiếp. " Thì sao?"
Khi cô vừa bước vào thang máy, vừa vặn gặp một người, cô vẫn nhớ kĩ người này, Lục Ẩn.
" Bạch phu nhân." Anh ta cười nhìn cô, nhưng trong lời nói thì không có một chút hảo ý nào cả.
" Lục tiên sinh." Tiêu Tiểu Diệp đáp lại cho có lệ.
" Tôi nghe nói lần trước ở bệnh viện đã có một bệnh nhân phát điên." Lục Ẩn tiếp tục hỏi.
Tiêu Tiểu Diệp lạnh nhạt, " Ừ."
" Tôi biết tên ông ta đấy, Tử Đơn, một giáo sư rất giỏi, đặc biệt là về nghiên cứu các loại chất." Lục Ẩn nói.
Tử Đơn... cái tên này rất quen.
Ting... Thang máy báo hiệu tầng cần đến.
Lục Ẩn đi ra, khóe môi giễu lên một đường cong hoàn hảo, " Gửi lời hỏi thăm tới Bạch Niên Vũ giúp tôi nhé!"
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu đáp lễ cho có lệ.
Reng...
" Bạch Niên Vũ, lại có chuyện gì vậy?"" Tiêu Tiểu Diệp nghe máy.
" Em không thể nghỉ làm ở nhà với anh một hôm sao? Sáng nay anh tỉnh dậy nhìn bên cạnh không thấy em nên anh rất buồn." Bạch Niên Vũ nói chuyện bằng cái giọng hờn dỗi.
" Em còn phải kiếm tiền để đi bao nuôi anh." Tiêu Tiểu Diệp cười, sao lão công nhà cô đáng yêu thế này cơ chứ.
"" Hay là đổi lại đi, anh bao nuôi em." Bạch Niên Vũ cũng cười.
" Xì. À, em vừa gặp một người, Lục Ẩn, cái vị mà ở nhà hàng ngoại thành dạo trước ấy." Tiêu Tiểu Diệp nói.
" Hắn có nói gì với em không?" Thanh âm Bạch Niên Vũ hơi lo lắng.
" Không, anh ta nhờ em gửi lời hỏi thăm tới anh."
" Ừ, đừng có lại gần hắn nhiều." Bạch Niên Vũ đã dịu đi.
" Vậy thôi nhé, em đi làm đây." Tiêu Tiểu Diệp tạm biệt.
" Khoan đã, sức khỏe em bây giờ vẫn tốt đúng không?" Bạch Niên Vũ vẫn chưa thôi.
" Tốt, sao vậy?"
" Tối nay chúng ta có chuyện." Bạch Niên Vũ nói bằng cái giọng không nghiêm túc chút nào.
Mặt của Tiêu Tiểu Diệp đỏ lên, " Anh thật là!"
" Kim chủ làm việc vất vả nhé!" Bạch Niên Vũ cười, chào tạm biệt cô.
***
Bạch Niên Vũ cầm lọ thuốc giải " Hoa hồng sắt", nghiên cứu đi nghiên cứu lại.
" Nó không ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe phải không?" Anh hướng về phía Thần Tự hỏi.
" Không, nó chỉ khiến cho cơ thể của phu nhân tạm thời ngủ yên trong vòng 24h để bắt đầu quá trình lọc độc, sau đó thì sẽ ổn, sử dụng thuốc tiêm trong vòng một tuần là được." Thần Tự giải thích cặn kẽ.
" Gia biết rồi." Bạch Niên Vũ gật đầu.
Thần Tự thở phào, cuối cùng thì điều canh cánh trong lòng của thiếu gia sẽ đã được nguôi ngoai. Lần này may nhờ có phu nhân Emma và cả cái vị kia nên mới hoàn thành sớm thuốc giải, mà điều thú vị là vị thiếu gia đã thề không bao giờ chạm tới độc thế mà lại vào phòng thí nghiệm hì hục mấy ngày. Qủa nhiên, tình yêu có thể làm tất cả mọi thứ biến đổi.
" Thần Dực đâu nhỉ?" Bạch Niên Vũ hỏi.
" Lần trước chẳng phải gia sai anh ta bảo vệ An tiểu thư sao?" Thần Tự gãi đầu.
" Ừ nhỉ." Bạch Niên Vũ gật đầu.
Thần Tự lắc đầu ngao ngán, tình yêu thật sự có thể khiến cho con người ta trở nên khờ khạo.
" Thần Tự." Bạch Niên Vũ lại gọi tiếp.
" Vâng gia." Thần Tự lại ngao ngán.
" Hồ cá đã lọc nước chưa?" Bạch Niên Vũ hỏi.
" Rồi ạ." Thần Tự trả lời.
" Tốt." Bạch Niên Vũ gật đầu.
Ba...hai...một
" Thần Tự." Bạch Niên Vũ again hỏi.
" Lại gì nữa gia?" Thần Tự cố tỏ ra bình tĩnh.
" Không có gì cả." Bạch Niên Vũ cười tươi rói. Thuộc hạ của hắn thật dễ bị lừa.
Mặt xị như cái bị, Thần Tự khóc không ra tiếng. Tại sao thiếu gia nhà anh lại có thể thành ra như thế này.
***
Máy bay xé tầng không, xuyên thẳng vào mây. Toà lâu đài cổ kính dần thu bé lại trong rừng thông xanh biếc.
" Hoàng tử, chúng ta đã chuẩn bị xong ở Trung Quốc rồi ạ!"
William gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn bầu trời ngoài xa.
Trung Quốc, địa bàn béo bở của giới hắc đạo. Nơi này có tận bốn thế lực hắc đạo ở đấy, không kể còn có các băng đảng Mafia lớn nhỏ khét tiếng trong thế giới ngầm. Lần này, William tới đây, nếu thắng trong cuộc chiến thì sẽ nắm quyền được một nửa giới, còn thua thì tất bại, tất cả địa bàn trên thế giới của hắn sẽ bị thâu tóm. Lần huyết chiến này, lành ít, dữ nhiều.
" Chấn gia vẫn chưa có động tĩnh gì cả nhưng Hứa, Bạch, Tĩnh đã vào rồi." Thủ hạ thông báo với William.
" Bốn cái gia tộc kia thật rắc rối." William thở dài.
" Hoàng tử, hoàng gia gửi chiếu mật lệnh ngài nhanh chóng trở về." Thủ hạ vội vã nói.
" Còn gì nữa không?"
" Nữ hoàng triệu kiến ngài đến cung điện."
William cười khẩy, bà gia kia lại lắm chuyện rồi.
" Nối máy đi."
Trên màn hình, nữ hoàng nước Anh gương mặt không giấu nổi tức giận, hét lên. " William, quay về ngay cho ta."
" Thưa nữ hoàng muôn phần đáng quý, cháu trai không thể." William lạnh nhạt.
" Mày, nghịch tử, quay về đây. Mày gây ra bao nhiêu chuyện rồi hả, ám sát nhà Krisen, hãm hại Vincent, mày sao có thể độc ác vậy. Lần này tới Trung Quốc, mày muốn làm gì nữa?" Nữ hoàng vẫn cay nghiệt nói.
" Đương nhiên là mở rộng thế lực rồi. Hoàng gia Anh mang tiếng vua mà lại chỉ là bù nhìn, tôi chính là đang thay đổi." Thanh âm không giấu nổi sự khinh bỉ.
" Mày, tên súc sinh." Nữ hoàng tái mặt.
" Súc sinh ư? Bằng Người sao thưa nữ hoàng! Năm ấy đừng quên lí do vì sao mà mẹ tôi lại chết." William tức giận, ánh mắt hiện lên tia máu.
Nữ hoàng tái mặt, lắp bắp, " Mày...sao lại..."
William khôi phục nụ cười, " Tôi không hiểu tại sao hai mươi ba năm qua bà vẫn ăn ngon ngủ yên được như thế, có khi nào trong giấc mơ, bà thấy mẹ tôi một người đầy máu tìm bà không?"
" A...." Nữ hoàng hét lên, tay bà ta đặt nơi lồng ngực, không ngừng gào.
William thoả mãn, tắt màn hình.
Báo ứng.
" Hắn ta là đứa con của thường dân kia phải không?"
" Mẹ hắn chỉ là một nhân viên bán hàng."
" Hoàng tử Vincent là con của nữ công tức Anna, còn hắn chỉ là nghiệt chủng."
William trong đầu hiện lên những ánh mắt khinh bỉ, nụ cười cay nghiệt của những người hoàng tộc năm ấy. Hắn là đứa con của Thái tử nước Anh cao quý và một nữ nhân viên bán hàng. Mẹ hắn không phải là hoàng tộc, thiên kim tiểu thư, công tước nhà nào nên đã bị chèn ép khủng hoảng.
" William, không có mẹ ở bên, con phải tự lập nhé. Nhớ kĩ, con là hoàng tử, phải chú ý." Nụ cười đẹp đẽ nặng nỗi buồn của mẹ, lần gặp gỡ cuối cùng, vĩnh viễn không thể nhìn thấy nữa.
" Hoàng tử, chúng ta?" Thủ hạ khẽ gọi William.
" Tiếp tục tới Trung Quốc. Nếu hoàng gia cứ lắm chuyện, lập tức phản." William lạnh lẽo.
Người đời cứ nghĩ hoàng gia là một nơi cao sang, quyền quý nhưng thực ra bản chất của nó thì thối rữa kinh khủng.
Giống như cách bọn họ nghĩ về William, một hoàng tử tài giỏi, đa tài, nhưng bên trong lại là một con quỷ với nỗi hận ngút trời.
Hay như cách bọn họ biết về cái chết của công nương Mary, nữ công nương là thường dân đầu tiên bước vào gia đình hoàng gia Anh, từng được muôn dân ngưỡng mộ thế nhưng lại tự tử bằng cách cắt cổ tay khi chỉ mới làm dâu được ba năm. Hoàng gia bịt kín hết mọi thông tin về sự thật cái chết, chỉ công bố với mọi người rằng công nương bệnh nặng không qua khỏi.
Hoàng gia không hào nhoáng như vẻ bề ngoài một chút nào