Mục lục
[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, sức khỏe của Cố Triều nhanh chóng tốt lên, để giữ gìn một sức khỏe cân đối hắn trở lại tập gym.
Cuộc sống dần quay về quỹ đạo vốn có của hắn, giống hệt như bản thân hắn mười mấy năm về trước.
Khi cơ thể hắn ngày càng trở nên tốt hơn cũng khiến hắn nhìn thấy những vết nứt kia nhiều hơn, hơn nữa tần suất xuất hiện của nó ngày càng nhiều, càng ngày càng rõ, có nhiều lúc những vết nứt không hề biến mất, nó vẫn luôn hiển diện trước mắt hắn.
Mà có vẻ như chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy.

Chỉ cần chạm vào vết nứt cả cơ thể sẽ trở nên méo mó một cách kỳ cục nhưng bọn họ vẫn vô đi qua, giống như không hề cảm nhận được cái gì khác thường.
Ban đầu hắn còn khá lo ngại về nó, sau khi nhiều lần xác nhận là vô hại, hắn cũng quen với sự hiện diện của nó, chỉ cần không chạm vào hắn hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng dù thế nào hắn cũng thể xem như không có gì, có một trực giác nào đó mãnh liệt mách bảo hắn, những vết nứt này liên quan đến hắn.

Khoảng thời gian này ngoài trừ việc đấu đá với Ngạn Từ Dương, hắn còn đọc vô số sách về giả tưởng nhưng thể loại mà hắn trước đây chắc chắn sẽ không bao giờ chạm đến.
Ngạn Từ Dương trước đây chắc chắn chưa từng làm mấy chuyện đấu đá như vậy, tuy cao tay nhưng không tàn nhẫn, cho nên hắn vừa có thể đối phó với y, vừa dư giả thời gian đi tìm hiểu.
Ngoài ra hắn còn tìm thêm những tư liệu khác ở trên mạng, vào một hội nhóm thích khám phá những thứ bí ẩn, ở trong đây hắn tìm được những tư liệu cực kỳ thú vị.
Trong đó có một bài viết khiến hắn rất ấn tượng.

Chủ tài khoản đăng ở chế độ ẩn danh, hắn viết một bài luận rất dài để giải thích lý thuyết thế giới này đang vận hành giống như một cái máy chơi game.

Hắn cho rằng thế giới này giống như một cái ổ đ ĩa cứng còn con người chỉ là những dữ liệu ảo được thiết lập bên trong, cứ tưởng bình thường nhưng thật ra con người vẫn luôn vận hành một cách có quy luật.


Tuy nhiên nếu đã làm game thì dù giỏi đến đâu cũng sẽ không thể tránh khỏi bị lỗi, sẽ có nhiều trường hợp con người sẽ gặp trường hợp lỗi phương trình nhưng lại không nhận thức được việc đó.

Thế giới mà con người luôn nghĩ là mình là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, thật ra cũng chỉ là quân cờ trong tay kẻ kỷ vị có sức mạnh to lớn hơn.
Chủ tài khoản không những lập luận mà còn đưa ra rất nhiều video ngắn có bằng chứng.
Video thì có thể làm giả, nếu không tận mắt chứng kiến thì hắn sẽ không tin nhưng lập luận của đối phương hắn cảm thấy nó không hoàn toàn là sai, bởi vì hiện tại hắn cũng đã chứng kiến những thứ không thể tưởng tượng nổi.
Cố Triều đưa mắt nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã hơn tám giờ.

Hắn khẽ giật mình vì không nghĩ thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, hắn thoáng do dự trong chốc lát, cuối cùng đứng dậy rời đi.
Hiện tại toàn bộ đèn trong công ty đã tắt hết, chỉ còn những ánh đèn báo hiệu yếu ớt chiếu sáng một vài điểm.
Thang máy Cố Triều sử dụng là thang máy riêng, nhưng từ văn phòng của hắn đến thang máy riêng cách một đoạn đường đi khoảng ba bốn phút.

Cố Triều đang bước đi thì đột ngột dừng lại, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác rất khó chịu, khiến hắn không muốn đi tiếp.
Cố Triều vô thức di chuyển bước chân đi đến thang máy dành cho nhân viên.

Chờ đến lúc hắn nhận ra thì bản thân đã dùng thang máy của nhân viên để đi xuống tầng hầm.
Hắn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình, còn chưa kịp để hắn suy nghĩ lâu hơn thì cửa thang máy đã mở ra.
Cố Triều bước ra khỏi thang máy, hắn vừa suy nghĩ vừa đi đến chiếc xe của mình, sau khi ra khỏi công ty trong đầu Cố Triều vẫn là một hàng dấu chấm hỏi.
Cố Triều mang tâm trạng khó chịu đi đến một nhà hàng lớn, càng đi Cố Triều phát hiện những vết nứt xuất hiện càng nhiều, dày đặc đến nỗi khiến không còn còn chỗ để hắn tránh, chỉ có thể lái xe đâm thẳng qua.

May mắn những vết nứt này không gây chết người, nhưng nhìn cơ thể mình mỗi lần chạm vào vết nứt mà trở nên vặn vẹo méo mó thì hắn lập tức khó chịu.
Khung cảnh bên ngoài xe cũng không khá hơn miếng nào, y hệt một bức tranh dị dạng, càng nhìn hắn càng cảm thấy chóng mặt, thậm chí bụng hắn còn không chịu được mà cồn cào một trận.
Cuối cùng hắn chịu không nổi mà dừng xe lại bên đường, nhìn vết nứt đột xuất hiện cực nhiều, hắn đoán phía trước hẳn sẽ còn nhiều hơn nữa.
Cố Triều nhìn những vết nứt kia cuối cùng quyết định quay đầu xe trở về nhà.
Khi hắn về đến Cố gia đã gần mười giờ, vừa về đến phòng Cố Triều liền đi vào phòng tắm, trong nhà hắn bây giờ đâu đâu cũng có vết nứt, nhưng tối hôm nay lại đặc biệt nhiều, nhiều đến nỗi khiến hắn có cảm giác không gian sắp vỡ ra.
Cố Triều tắm nhanh rồi đi ra, hắn để trần thân trên tóc tai ướt nhèm được hắn dùng khăn lau qua loa.

Dù đã đã bước vào tuổi trung niên nhưng Cố Triều vẫn giữ được vốc dáng rất tốt, cơ bắp trên người vẫn săn chắc, so với thanh thiếu niên bây giờ không hề thua kém chỗ nào.
Sau khi lau khô sơ tóc, rồi lên giường đi ngủ, có lẽ bị ảnh hưởng do vết nứt mang lại khi nảy khiến hắn có chút choáng váng rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.
Cố Triều có cảm giác thân thể của nhẹ tênh, cả người giống như một quả bong bóng khí lơ lửng giữa không trung.
Hắn giật mình mở mắt, hắn nhận ra mình không nằm trong phòng nữa mà là một nơi tối tăm vô định.

Cố Triều không hề tỏ ra hốt hoảng trái lại trái tim còn đập điên cuồng vì phấn khích, bởi vì nơi này mang lại cho hắn một cảm giác vô cùng kỳ lạ, mà cái cảm giác này hắn lần đầu cảm nhận được chính là lần đầu hắn nằm mơ thấy thiếu niên.
Cố Triều đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên từ phía xa xuất hiện một thiếu niên gầy gò, nước da trắng nhợt, ánh mắt mang dáng vẻ u buồn khó tả.
"Thu Trì." Cố Triều kích động kêu lên.
Mấy tháng nay hắn đã làm không biết bao nhiêu cách nhưng chưa lần nào được gặp cậu, thất bại quá nhiều khiến hắn đã buông bỏ ý niệm, bây giờ đột ngột nằm mơ thấy cậu khiến khát vọng của hắn lại một lần nữa dâng lên.
"Thu Trì, cuối cùng cũng được nhìn thấy em." Cố Triều kích động đến tay đều là mồ hôi: "Anh vẫn luôn muốn gặp lại em một lần nữa."
Thu Trì vẫn giống như lần trước, mặc kệ hắn nói cái gì cậu đều không trả lời, nhưng ánh mắt của cậu di chuyển trên cơ thể hắn, cuối cùng lại dừng lại trên mái tóc ẩm ướt của hắn.

Cố Triều bị ánh nhìn của cậu làm cho phấn khích, thầm nghĩ có phải cậu thích cơ thể của hắn không? May mà hôm nay hắn không mặc áo để ngủ, thầm chí còn thấy may mắn vì thời gian này đã tập gym, để cậu có thể nhìn thấy bộ dạng khỏe mạnh của hắn.
Nhận thấy ánh mắt của thiếu niên dừng ở trên đầu hắn lập tức đưa tay lên sờ, cảm giác ẩm ướt truyền đến lòng bàn tay, lúc này hắn mới nhớ ra là mình để tóc ướt đi ngủ.
Nhưng thay vì khó chịu, hắn lại cảm thấy vui vẻ hơn.
Em ấy có phải đang quan tâm đến hắn không? Em ấy vẫn để ý đến hắn.
Cố Triều có thể cảm thấy trái tim mình đang đập điên cuồng vì vui vẻ, hắn nói: "Anh có hơi mệt cho nên mới không sấy tóc mà đi ngủ luôn, lần sau anh sẽ không thế nữa."
Vừa nói hắn thử đi lên một bước, rồi lại hai bước sau khi phát hiện khoảng cách không bị kéo giãn ra thì trong lòng lại càng thêm vui vẻ.

Hắn mạnh dạn đi bước đến, bước chân càng lúc càng nhanh, cho đến khi đứng trước mặt Thu Trì.
"Thu Trì." Cố Triều gọi, hắn không nhận ra được giọng mình đang run đến mức nào.
Cậu không hề phản ứng lại lời của hắn, cậu cứ như vậy, ánh mắt thơ thẩn vô hồn.
Dù Thu Trì không có phản ứng nhưng Cố Triều không hề cảm thấy tức giận, trái lại vô cùng thỏa mãn vì ánh mắt của cậu vẫn luôn dừng trên người hắn.
"Có phải em vẫn còn để ý đến ann không?" Cố Triều nhịn không được mà hỏi, dù cho không nhận được câu trả lời thì vẫn vui vẻ với suy đoán của bản thân.
Người đã đứng trước mặt, Cố Triều đột nhiên lại cảm thấy không đủ, hắn tham lam muốn chạm vào cậu.

Nghĩ như vậy hắn lập tức đưa tay lên, động tác chậm rãi như muốn thăm dò, chỉ cần Thu Trì lùi bước hắn sẽ thu tay lại ngay lập tức.
Nhưng khi ngón tay chạm đến làn da của thiếu niên, hắn liền giật mình hơi rụt về, nhiệt độ trên da của thiếu niên rất lạnh, lạnh đến nỗi chỉ cần chạm vào một chút thôi cũng khiến hắn phải rùng mình.
Thu Trì nhìn bàn tay gần trước mặt mình muốn lùi ra xa, nhưng bàn chân vừa di chuyển một bước cả người đột nhiên bị kéo lấy, cả cơ thể được bao phủ bởi một nhiệt độ ấm áp.
Cố Triều cũng bất ngờ bởi chính hành động của mình, thiếu niên chủ vừa có hành động muốn lùi ra xa, hắn còn chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã phản ứng trước, cho đến khi hắn nhận ra thì mình đã ôm trọn thiếu niên trong lòng.
Thiếu niên chỉ cao đến vai hắn, khung xương đã nhỏ rồi mà cơ thể lại gầy gò, chỉ một vòng tay đã có thể khóa chặt cậu.

Nhưng cái cảm nhận đầu tiên của Cố Triều chính là nhiệt độ cơ thể của cậu, ban nãy chỉ vừa chạm một chút thôi hắn đã cảm thấy nhiệt độ của thiếu niên rất thấp, vậy mà khi ôm lấy cậu rồi hắn càng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của cậu thấp đến mức nào, giống như cả người thiếu niên vừa mới ngâm vào một thùng nước đá vậy.

Không có chút ấm áp nào, cả người lạnh giống như một xác chết vậy.
Thu Trì trong lòng hắn chuyển động, Cố Triều không thể suy nghĩ gì thêm nữa, càng ra sức ôm chặt lấy cậu.
"Xin em." Cố Triều cố kìm sự run rẩy trong cuống họng nói: "Anh chỉ ôm một chút, chỉ một chút thôi."
Dứt lời Thu Trì không phản ứng nữa, Cố Triều thở phào nhẹ nhõm một hơi, vùi mặt vào vai cậu, rõ ràng cả cơ thể cậu không hề mềm mại, cả người lại lạnh như băng, nhưng khi ôm lấy người trong lòng Cố Triều lại cảm thấy thỏa mãn đến lạ, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thì ra ôm em ấy thoái mái như vậy.

Cố Triều rũ mắt tự hỏi, nếu em ấy mập lên, có phải ôm càng thoải mái không?
Mãi một lúc thật lâu sau, Cố Triều không chịu nổi cái lạnh trên cơ thể cậu mà tách ra một chút.

Thu Trì vẫn như cũ, đứng yên như một bức tượng, một bức tường bằng sứ xinh đẹp.
"Thu Trì?" Cố Triều khẽ gọi cậu, nhưng Thu Trì vẫn như cũ không hề phản ứng lại.
Hắn nhíu mày, tiếp tục gọi thêm mấy tiếng, thậm chí còn nói thêm vài câu dài nhưng Thu Trì một tiếng cũng không đáp lại.

Cố Triều cố gắng tìm tòi trong đống ký ức mơ hồ, hy vọng sẽ có thứ khiến cậu phản ứng lại lời hắn.
Cố Triều nhíu chặt mày, trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện hai chữ, "Bé cưng."
Thu Trì mở to mắt nhìn hắn.
Dù không phát ra tiếng nhưng cậu đã có phản ứng, Cố Triều còn chưa kịp vui mừng thì phát hiện khoảng cách giữa hai người không biết từ bao giờ đã bị kéo ra.
"Đừng có gọi..."
Cố Triều còn chưa hết kinh ngạc thì đã nghe cậu nói, hắn nhìn thiếu niên, biểu cảm của cậu có vẻ như tức giận cũng có vẻ như muốn khóc.
"Đừng có gọi tôi như thế.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK