Một giọng nói thanh lảnh vang lên khiến Thu Trì giật thót, vội vàng quay đầu lại.
Trên tay hai tên vệ sĩ kia đang tóm chặt lấy một đứa trẻ, sức hai người đàn ông trưởng thành và một đứa trẻ, không cần nói cũng biết, ai yếu thế hơn ai.
Mặc cho đứa trẻ quằn quại giãy giụa, hai người kia cũng không hề nương tay một chút nào, trái lại càng tăng thêm lực khiến đứa trẻ nhắn mặt đau đớn.
Thu Trì ngơ ngác trước cảnh tượng trước mặt, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của đứa trẻ liền giật mình nói lớn, "Dừng lại, không được làm đau nó."
Nói rồi cậu chạy lao về phía đó.
Hai tên vệ sĩ bị cậu làm cho chấn kinh, hai người lướt mắt qua Thu Trì rồi nhìn Cố Triều ở phía sau, thấy hắn trầm mặc, biểu cảm cơ hồ không tốt lắm.
Hai tên vệ sĩ run lên, không biết phải làm sao.
Boss không đưa lệnh thả người, kẻ làm thuê như bọn họ cũng không dám trái lệnh, nhưng người vừa lên tiếng là bà chủ tương lai, không nghe theo cũng không ổn lắm, nếu cậu không vui, Boss cũng sẽ đem da bọn họ lột xuống, chọn đường nào cũng chết cả.
Giữ việc vẫn giữ chặt và thả, bọn họ không biết nên nghe lời ai.
Hai tên vệ sĩ nhất thời bị rơi vào tính hưởng tiến thoái lưỡng nan, giữ không được, thả cũng không xong, trong phút chốc bọn họ cảm thấy tuổi thọ giảm đi phân nửa, mệt mỏi vô cùng.
Trong lúc bọn họ còn đang lưỡng lự thì Thu Trì đã chạy đến, giành lấy Tiểu Thất từ tay hai người bọn họ.
Hai tên vệ sĩ không dám làm cậu bị thương cho nên khi Thu Trì vừa nắm lấy Tiểu Thất, hai tên vệ sĩ cũng lập tức buông ra, còn chân chó giúp cậu đỡ cố bé để cậu có thể ôm cô bé dễ dàng hơn.
Tiểu Thất vừa ôm lấy Thu Trì lập tức òa khóc nức nở, mọi ấm ức từ nãy đến giờ, khi ở trong lòng Thu Trì đều lộ ra hết.
Thu Trì ôm Tiểu Thất, vội vàng dỗ dành cô bé, cậu đưa mắt nhìn hai tên vệ sĩ, thấy hai người họ đơ như một cỗ máy thì lại quay về nhìn Cố Triều, gương mặt tỏ vẻ cần một lời giải thích.
Cố Triều xoa huyệt thái dương, phẩy tay ra hiệu cho hai thủ hạ lui, sau khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Cố Triều mới lên tiếng, "Tiểu Trì, em quen biết đứa trẻ này?"
Thu Trì ôm Tiểu Thất trong lòng chột dạ nhìn Cố Triều, thầm nói, trực giác của Cố Triều đáng sợ thật đấy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thu Trì khẽ nuốt nước bọt, trong ánh mắt đã không còn bình tĩnh, trong đầu là một mảnh rối rắm.
Trước mắt, cậu không muốn cho hắn biết về thân phận xuyên không của mình, nhưng bây giờ chỉ cần nói dối thì nhất định sẽ phát hiện ra ngay.
Nhưng nếu thừa nhận thì phải biết giải thích sao đây?
Nói Tiểu Thất là con họ hàng xa của nhà cậu sao?
Không được.
Cố Triều chỉ cần cho người điều tra thì lời nói dối này của cậu sẽ lập tức bị vạch trần, đây chắc chắn không phải là biện pháp an toàn.
Vậy phải nói thế nào đây? Kể sự thật thì sao? Thời gian gặp mặt quá ngắn, Cố Triều tin không? Tin mới gặp quỷ ấy!
Hay là bảo quen trong khoảng thời gian hắn đi công tác nhỉ? Như vậy hợp lý hơn chưa?
"Tiểu Trì?" Cố Triều thấy Thu Trì mãi không trả lời liền khẽ gọi một tiếng.
Thu Trì vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không nghe thấy Cố Triều gọi mình, ánh mắt cậu hoảng loạn, cắn môi suy nghĩ không ngừng.
Mắt thấy môi dưới của cậu sắp bị cậu cắn sắp bật máu, Cố Triều liền bước đến, đưa tay chen vào khe hở trên miệng cậu, nhíu mày nói: "Cục cưng, đừng cắn môi."
Thu Trì giật mình nhìn hắn, Cố Triều nói: "Đừng căng thẳng, em không muốn thì không cần nói, đừng cắn môi mình, anh đau lòng."
Ngón cái hắn vuốt nhẹ cánh môi, Thu Trì khẽ kêu một tiếng, sau đó gương mặt đỏ ửng, cậu cúi đầu, nhưng vừa cúi xuống được một chút thì gương mặt lại được nâng lên, Cố Triều dịu dàng xoa hai bên má cậu, sau đó cúi đầu hôn xuống, khẽ nói: "Không được cắn môi, biết chưa?"
Thu Tri đỏ mặt gật đầu, ấp úng nói:"Biết...!Em biết rồi."
"A! !"
Thu Trì vừa dứt lời, Tiểu Thất liền kinh hãi kêu một tiếng, Thu Trì và Cố Triều đồng loạt nhìn qua, liền nhìn thấy được gương mặt đầy sự kinh ngạc của cô bé.
Tiểu Thật thật sự sốc đến không nói lên lời, thân ái và nam chính vừa chu chu nhau hở?
Thu Trì nhìn vẻ mặt của Tiểu Thất, dĩ nhiên đoán được cô bé đang nghĩ gì, nhưng cậu không thể giải thích cho cô bé ngay được.
Sau nụ hôn vừa rồi, Thu Trì cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, cậu khẽ năm lấy tay áo Cố Triều, khẽ nói: "Anh ơi..."
Cố Triều im lặng nhìn cậu, Thu Trì bị ánh mắt của hắn làm cho căng thẳng.
Một lúc sau mái tóc cậu được bàn tay ái đó xoa nhẹ, cùng với một giọng nói trầm ấm, "Không cần vội, anh chờ được."
Nói rồi Cố Triều kéo Thu Trì đứng dậy, nói: "Em bảo khát nước mà, đi thôi, anh lấy nước cho em."
Thu Trì tâm tình nặng nề theo sau hắn,, Tiểu Thất đưa tay tóm lấy áo cậu lẽo đẽo theo phía sau.
Cô bé nghi hoặc nhìn Thu Trì, sau đó lại nhìn Cố Triều, cuối cùng vì sợ hãi sự có mặt của nam chính mà không dám nói ra.
Rõ ràng bình thường nam chính đều chở thân ái về nhà, cho nên nó mới vất vả tìm cho ra xe nam chính rồi trèo lên trốn trên xe, sau khi đến nhà, kiểu gì nam chính cũng sẽ lưu lại một chút, lúc đó nó sẽ lén lút leo xuống.
Sau khi nam chính về thì sẽ xuất hiện, lúc đó thân ái dù có nói gì cũng đã không thể vãn hồi rồi.
Đáng ra mọi chuyện phải như thế chớ?
Rốt cuộc nó trốn trong cốp xe cả buổi cũng chưa về đến nhà, lại còn ngủ quên luôn, sau đó bị đàn em nam chính phát hiện, còn bị nam chính dọa khóc cho một trận, cuối cùng phát hiện ra thân ái của nó và nam chính xác đang trong một mối quan hệ mới.
" ? ? ! "
Trong khoáng thời gian nó vắng mặt, đã có chuyện gì xảy ra dợ?
Cần người giải thích? ? ?
Trước khi trở thành hình dáng hiện tại, Tiểu Thất đã tồn tại rất lâu, tuy nó ngây thơ nhưng không phải cái gì cũng không biết.
Dĩ nhiên nó biết thân ái nhà mình và nam chính đang là mối quan hệ gì.
Tất cả những thế giới nó du hành qua, dĩ nhiên cũng có thể giới mà cặp chính đều là nam, cho nên việc nam nam đối với nó không có vấn đề gì hết.
Chỉ là nó tò mò trong thời gian nó vắng mặt đã xảy ra chuyện gì thôi.
Tiểu Thất cảm thấy mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện đặc sắc.
Nhưng thân là một hệ thống đắc lực, Tiểu Thất thấy mình phải ủng hộ thân ái, trở thành thần trợ lực xuất sắc của cậu.
Ba người ba suy nghĩ khác cùng vào nhà bếp, Cố Triều rót cho Thu Trì một cốc nước, "Em uống đi."
Thấy nước, Tiểu Thất cảm thấy cổ họng cũng có chút khô.
Nãy khóc quá trời, nó cũng khát nước.
Nó giật áo Thu Trì, nói: "Thân ái, Tiểu Thất cũng muốn uống nước."
Thu Trì nghe vậy liền đưa nước qua, giữa chừng lại bị Cố Triều cản lại, hắn nhíu mày không vui nhìn Tiểu Thất, nói: "Em uống đi, anh lấy cốc khác."
Sau đó quay người rót thêm một cốc nữa, vẻ mặt như nuốt phải ruồi.
"Đây." Cố Triều đưa nước qua, Tiểu Thất sợ sệt nhận lấy, rụt rè núp sau chân Thu Trì.
Thu Trì khẽ thở dài nhẹ nhàng xoa đầu trấn an nó, rồi nhìn Cố Triều nói: "Anh đừng có làm vẻ mặt hầm hầm như thế, con bé sẽ sợ đây."
Cố Triều trong lòng cực kì không vui, hắn nhìn Thu Trì, cổ gắng tỏ ra bình thường hết mức có thể, nói: "Em uống nước đi."
Thấy rõ tâm trạng Cố Triều không vui, Thu Trì không biết phải làm sao, cậu vừa suy nghĩ vừa nhấp môi uống cạn nước.
Sau khi Thu Trì uống xong, Cố Triều nhận lại cốc trên tay cậu để lên bàn, không đợi Thu Trì lên tiếng, hắn đã nói: "Về phòng ngủ thôi?" Cố Triều giúp cậu lau khéo miệng, "Mai em còn phải đi học đấy."
Thu Trì hơi kinh ngạc nhìn anh, "Anh không hỏi gì sao?"
Cố Triều hờ hững nói: "Có gì mai lại nói."
Ngay lúc Thu Trì còn đang chưa hồi thần, hắn liền năm lấy tay Thu Trì, kéo cậu đi lên lầu.
Thu Trì không nói gì, mặc cho hắn kéo đi.
Nhưng đi được vài bước, Cố Triều dừng lại, ánh mắt hắn nhìn xuống thân hình nhỏ bé dưới chân Thu Trì.
Cô bé cũng sợ sệt nhìn hắn.
Cố Triều nhìn mộ chút rồi lấy điện thoại ra kêu người đến, chỉ chưa đến năm phút, đã có hai người làm xuất hiện, Cố Triều chỉ tay vào Tiểu Thất đang bám chặt áo Thu Trì, ra lệnh, "Đưa đến một phòng khác, tắm rửa sạch sẽ cho nó đi."
Giọng Cố Triều bây giờ có phần cứng nhắc, Thu Trì nghe cũng giật mình, suốt thời gian này cậu toàn nghe Cố Triều nói ngon nói ngọt với mình, đột nhiên nghe thấy giọng điệu này của anh, Thu Trì có chút sợ hãi.
Mà Tiểu Thất phía dưới cũng sợ hãi không kém, nó phản kháng không được, gương mặt mếu máo như muốn khóc.
Thu Trì thấy vậy liền đau lòng cho Tiểu Thất, muốn đi qua mà cánh tay lại bị Cố Triều giữ chặt, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng an ủi Tiểu Thất: "Tiểu Thất đừng sợ, họ chỉ đưa em về phòng ngủ thôi, ngày mai gặp nhé."
Thu Trì vừa nói dứt câu, không chờ Tiểu Thất kịp phản hồi thì cánh tay lại một lần nữa bị kéo đi.
Sau khi về phòng ngủ, Thu Trì thấp thỏm nhìn anh, trong đau đầu đã soạt ra bảy bảy bốn mươi chín cậu trả lời cho bất kỳ cậu hỏi úp bất ngờ nào.
Nhưng trái ngược với sự nỗ lực của cậu, Cố Triều ấy vậy mà không nói gì, chỉ thay quần áo xong rồi leo lên giường nằm, thấy Thu Trì vẫn đứng đó nhìn mình, liền đưa tay ra, "Tiểu Trì lại đây."
Thu Trì nghe lời đi qua, gối đầu lên cánh tay hắn, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Vừa nằm xuống, cậu nagy lập tức cảm nhận được một bàn tay to lớn nhẹ nhàng luồn qua tóc trên đỉnh đầu, cùng với giọng nói dịu dàng trằm thấp, "Ngủ đi, lần này khi em tỉnh lại nhất định sẽ thấy anh."
"Ừm." Thu Trì khẽ đáp một tiếng, sau đó cả hai người đều trở nên im lặng.
Cố Triều vẻ mặt nhắm mắt, dường như đã ngủ say, Thu Trì nằm trong lòng hắn đắn đo suy nghĩ một lúc rồi hạ quyết tâm.
Cậu hơi ngẩn đầu, khẽ gọi: "Anh ơi."
Cố Triều mở mắt, vẻ mặt hoàn toàn tỉnh táo, nói: "Có chuyện gì mai lại nói, ngủ đi em."
Thu Trì lắc đầu, "Em muốn nói cho anh nghe ngay bây giờ."
Cố Triều nhìn cậu, dường như là đang chờ cậu nơi tiếp.
"Đứa trẻ ban nãy...!em muốn nhận nuôi nó."
Góc ngoài lề:
Thu Trì: Anh giận hả?
Cố Triều: Anh không giận!
Thu Trì: ...!Giận thật rồi này..
Danh Sách Chương: