Mục lục
[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thu Trì nói được làm được.
Từ sau khi hạ quyết tâm, trong vòng một tháng đó, cứ đến đúng hạn Thu Trì đều chủ động liên lạc với Cố Triều để hẹn giờ làm bước tiếp theo.
Cố Triều thấy Thu Trì tự động liên lạc với mình, dĩ nhiên trong lòng vui vẻ, nhưng rất nhanh sau đó hắn nhận ra những lần cậu chủ động đều nói về việc hình xăm trên người hắn.
Ban đầu Cố đại tổng tài vốn không vui vẻ gì, nhưng nghĩ đến vấn đề có thể danh chính ngôn thuận tiếp xúc da thịt dù không phải trực tiếp với cậu.

Cố Triều liền không tỏ vẻ không vui nữa.
Những ngày Thu Trì không liên lạc, Cố Triều sẽ là người chủ động trước, sáng, trưa, chiều, tối, đúng giờ là đến đón cậu đi ăn cơm.

Thậm chí đi học, đi làm đều có người đưa đón.
Nếu Cố Triều rảnh, hắn tự mình đưa cậu đi, nếu không thì sẽ ra lệnh cho người hộ tống cậu.
Những ngày đầu Thu Trì phiền đến không chịu được, nhưng dần về sau cũng cảm thấy quen với sự chăm sóc tận tình này của hắn.
Nghĩ đến về sau, những điều này phải trả lại cho Lâm Đặng, Thu Trì thấy bản thân vậy mà lại có chút không nỡ.
Hiện tại hắn coi như mượn tạm của Lâm Đặng thôi, khi tình tiết chính thức bắt đầu, hắn sẽ trả lại cho cô một nam chính đẹp toàn diện không chút sứt mẻ.
Mà dù sao cũng được bao ăn ngon, Thu Trì tuy rằng có chút phiền muộn nhưng cậu vẫn rất vui vẻ.

Từ giờ đến lúc đó cứ tận hưởng hết sức có thể đi.
Nhưng mà cũng nhờ phúc của hắn mà Thu Trì không còn động tay đến mỳ gói nữa, dạo này đều được ăn đồ ngon tẩm bổ, Thu Trì sờ người nhận ra bản thân vậy mà lên không ít thịt, đến một người có thể trạng gầy như cậu cũng có thể béo lên chút thịt, chỉ có thể nói Cố Triều nuôi người quá tốt rồi.
"Thu Trì, hôm nay cùng về được không?" Lâm Đặng không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh cậu.

Thu Trì nhìn cô, trong lòng vẫn luôn khó hiểu, nữ chính trong một tháng này, ngày nào cũng đến rủ cậu cùng về, nhưng nhà cô và nhà cậu ngược hướng nhau cơ mà?
Hơn nữa trong suốt một tháng này, phải nói là nhờ có cậu mà tần suất nam chính nữ chính gặp nhau nhiều hơn hẳn, chính xác là mỗi ngày đều gặp đấy.
Nhưng điều Thu Trì cảm thấy đau đầu nhất là mỗi lần hai người gặp nhau, nhất định cậu phải đứng chính giữa.
Mỗi khi Lâm Đặng rủ cậu đi ăn trưa hay cùng đi về thì Cố Triều nhất định sẽ đúng lúc xuất hiện, nhìn Lâm Đặng một cái sau đó xách cổ cậu đi ăn cơm, một giây cũng không thèm nán lại.
Nam chính à, anh gắn camera lên người tôi hả, sao lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc thế?
Đến đây Thu Trì đưa mắt nhìn xung quanh.
May quá, không thấy.
Thu Trì mệt mỏi thờ dài một hơi.
Nhưng mà nghĩ cũng thấy lạ, nam nữ chính gặp nhau nhiều như vậy, mà độ hảo cảm giữa hai người lại không tăng lên thêm một miếng nào.
Hỏi Tiểu Thất thì nó lại nói hệ thống hoàn toàn bình thường không có lỗi nào hết.
Thu Trì không hiểu lắm, vì chưa đến tình tiết chính cho nên độ hảo cảm không thể tăng lên được sao? Ngay cả tiếp xúc hay nói một câu với nhau đều không được luôn?
"Sao cậu lại thở dài?" Lâm Đặng đi bên cạnh hỏi.
Vì chuyện của chị đấy nữ chính à.
Thu Trì nhìn cô, tâm trong lòng lại chết một chút, nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình thường, vì để không mất tự nhiên, cậu liền nhắm mắt cười nói: "Không có gì?"
Thu Trì không muốn nói nhiều, im lặng song vai cùng Lâm Đặng đi trên hành lang, lúc đi xuống cầu thang lại đúng lúc gặp được Liễu Quân đang đi lên.
"Giáo sư." Câu này Thu Trì và Lâm Đặng nói ra gần như cùng lúc.
"Tiểu Trì.

Tiểu Lâm." Liễu Quân vui vẻ mỉm cười, hai mắt cong lên như trăng khuyết, đến mức mấy nếp nhăn mờ dưới mắt ông càng thêm phần rõ ràng.

"Gặp được hai trò thật tốt." Liễu Quân dừng trước mặt hai người, mái tóc hoa râm vuốt ngược ra sau, lộ ra cái trán bóng loáng.

"Thầy cũng có việc muốn tìm hai trò."
Lâm Đặng vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: "Việc gì vậy ạ?"
"Cuối tháng này sẽ có một buổi triển lãm tranh từ thiện, triển lãm này tổ chức đấu giá tranh do bọn trẻ ở viện phúc lợi tự tay vẽ.

Thầy muốn hai trò cùng đi, xem như học hỏi.

Cuối thàng này hai trò đều rảnh chứ?"
Triển lãm tranh.
Thu Trì chỉ nghe ba chữ này thôi trong lòng liền háo hức, cậu thật sự rất muốn đi.

Ngay sau câu hỏi của Liễu Quân, Thu Trì gần như là lập tức trả lời: "Em sẽ đi."
Lâm Đặng cũng gật đầu cười nói: "Em cũng không bận gì, em sẽ đi."
Liễu Quân hài lòng cười ha ha hai tiếng, nói: "Tốt.

Không được đến gần ngày lại nói bận với tôi đâu nhé."

Thu Trì cười nói: "Sẽ không đâu ạ."
Đợi Liễu Quân rời đi rồi, trong lòng Thu Trì vẫn còn rất vui mừng, ở thế giới trước cậu từng một lần đi triển lãm tranh một lần, cái cảm giác xung quanh đều là những người yêu thích hội họa, cả khu triển lãm đều ngập tràn màu sắc của những bức tranh, từ cổ điển cho đến hiện đại, tất cả trong Thu Trì đều vô cùng sống động.
Cái bầu không khí đó Thu Trì đến giờ vẫn còn nhớ rõ như in.
"Thu Trì thật sự yêu thích mỹ thuật nhỉ?"
Lâm Đặng hai tay chấp sau lưng, đầu hơi cúi, hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa màu trắng trễ vai, mái tóc dài để xõa, lúc cô hơi cúi xuống mái tóc cũng theo động tác của cô mà rơi xuống theo, càng khiến gương mặt cô càng thêm phần xinh đẹp.
Thu Trì đáp: "Cậu cũng thích mà, nếu không sẽ không thi vào ngành này."
Lâm Đặng cười khúc khích, lúc đi ra sân trường, cô ngẩn đầu, nhìn lên bầu trời nói: "Cậu nói đúng, tớ thích lắm, ước mơ của tớ chính là trở thành một người họa sĩ xuất sắc, đó là lời hứa của tớ với một người quan trọng."
Dứt lời vẻ mặt Lâm Đặng có chút cứng lại, Thu Trì vì mãi nhìn Lâm Đặng cho nên cũng không để ý là có người đang đến gần, đến khi nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Lâm Đặng thì đã muộn, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương tóm gáy.
"Em nhìn cái gì?"
Giọng Cố Triều lạnh tanh, Thu Trì đổ mồ hôi lạnh, cười ngượng ha hả mấy tiếng nói: "Em hiện tại đang nhìn anh mà anh Triều."
Sau một tháng qua lại, hiện tại Thu Trì đã biết cách vuốt đuôi sói, còn vuốt đến thuần thục.
Quả nhiên sau khi nghe xong, vẻ mặt Cố Triều liền tốt hơn hẳn, nhưng vẫn không có ý định buông tay ra, hắn liếc nhìn Lâm Đặng một cái, sau đó nắm tay kéo Thu Trì ra khỏi trường.
"Tớ đi trước nhé, mai gặp." Thu Trì không cách nào phản kháng lại, chỉ có thể vẫy tay tạm biệt với cô, nhưng trong lòng vẫn thầm nói: Anh cũng nên chào bà xã tương lai nhà anh một tiếng đi chứ? Sao có thể nhìn cô ấy bằng ánh mắt như kẻ thù như vậy? Coi chừng sau này rát mặt thật đó!
Cố Triều phía trước nghe được lại tăng tốc độ, khiến Thu Trì phải bước vội để theo kịp, một bước chân của Cố Triều, Thu Trì phải bước hai bước mới có thể theo kịp.
"Anh Triều, anh đi chậm chút, tôi không theo kịp."
"Không theo cũng phải theo."
Cố Triều không có định chậm lại, nghĩ đến ánh mắt ban nãy của Thu Trì nhìn cô gái kia cũng khiến hắn ghen tị sắp phát điên lên được.
Thu Trì không biết Cố Triều phát điên cái gì, nhưng nam chính giận, ngoài trừ vuốt lông ra cậu có thể làm gì được nữa.
"Nhưng mà chân tôi đau lắm, anh chậm chút đi mà."
Lần này cậu nói bằng giọng mũi, âm thanh nghe có chút giống như đang nghẹn ngào, vào tai Cố Triều cứ như đang làm nũng.
Trong lòng như bị cào một cái, cả người đều tê rần, cơn ghen tị trong lòng cũng nhanh chóng bay biến, hắn thả chậm bước chân, đợi cậu đi ngang hàng với mình.
Nhưng bàn tay đang nắm lấy kia, hoàn toàn không có dấu hiệu buông ra.

Còn Thu Trì thấy Cố Triều đã đi chậm lại, liền thở phào một hơi, nhưng chưa nhẹ nhõm được mấy giây thì lại nghe đối phương nói: "Nam nữ thọ thọ bất tương thân, em không được thận cận với bất kỳ cô gái nào hết."
Nói xong hắn lại dừng một chút, dường như lại cảm thấy thiếu điều gì lại tiếp tục bổ sung: "Nam cũng không được."
Anh từ cổ đại xuyên đến đấy à?
Biết nam chính lâu lâu có đôi chút thất thường, Thu Trì cảm không tỏ vẻ gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo trước rồi tính sau.
"Tôi biết rồi, nghe anh Triều hết."
Cố Triều nghe vậy hài lòng, đưa Thu Trì ăn cơm tối, sau đó mang cậu về Cố gia.
Hôm nay Thu Trì không đi làm ở Lạc Thủy, bởi vì hôm nay là ngày thực hiện bước cuối cùng, chỉ cần xăm xong hình, tình tiết chính sẽ bắt đầu.
Cố Triều c ởi trần nửa người trên, hình xăm hiện tại cũng đã gần hoàn thành, Thu Trì nhìn một lượt, thầm khen bản thân lên tay nghề vượt bậc, nhất là vết sẹo ở phía bên vai kia, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra được.
Thu Trì phun lớp màu cuối cùng, hình xăm đã lên màu một cách hoàn chỉnh, cậu đứng thẳng người lau mồ hôi, nhìn tuyệt tác của bản thân vô cùng hài lòng.
Thu Trì lấy chiếc gương soi lên hình xăm, nói: "Hoàn thành rồi, anh Triều, anh kiểm tra xem, có hài lòng không?"
Cố nhìn hình xăm qua chiếc gương, hắn chỉ liếc nhìn ảnh con rồng cuộn mình trên người mình, hình xăm sống động như thật, đẹp hơn cả trong tưởng tượng của hắn: "Tiểu Trì thật giỏi."
Đây là hình xăm Tiểu Trì thiết kế ra cho hắn, là hình xăm độc nhất vô nhị.
Thu Trì dĩ nhiên không biết nhưng suy trong đầu Cố Triều, cậu thu dọn đồ đạc, nghĩ đến sau ngày hôm nay không được bao ăn ngon nữa mà tiếc nuối trong lòng.
Ngày mai hắn phải lùi một bước, nhường tình tiết chính lên rồi.
"Đang nghĩ gì?"
Cố Triều luồn tay vào tóc cậu, nhẹ nhàng vuốt v e, cảm nhận từng sợi tóc xuyên qua những ngón tay, Cố Triều cảm giác như bị nghiện, không nỡ thu tay về.
Cậu để mặc cho hắn xoa, dù sao cũng không phải lần đầu, Thu Trì cũng thấy quen rồi, cậu ngẩn đầu lên nói: "Không có gì."
Cố Triều di chuyển tay xuống, nhẹ nhàng sờ d ái tai của cậu nhỏ giọng nói: "Tôi thật sự không muốn cho em về."
"Sao cơ?" Thu Trì nghe không rõ: "Cái gì về?"
Hắn thu tay lại, vẻ mặt có chút tiếc nuối nói: "Tôi đưa em về.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK