Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi nói xong, Diệp Oản Oản không để ý bạn cùng bàn mình nữa, cô gục đầu xuống bàn ngủ tiếp.
Trong lúc mơ màng, cô mơ một giấc mơ.
Tiếng súng, tiếng nổ, tiếng rống gào...
Trước mặt cô chỉ còn mặt đất đầy máu tươi và bầu trời đang rực lửa.
Cô đã sớm kiệt sức, nhưng vẫn phải chạy không ngừng, không ngừng chạy.
Cô không biết mình đã chạy bao lâu, con đường kia cứ như không có điểm cuối vậy.
Phía trước đã không còn đường, chỉ còn một vực thẳm sâu vô hạn.
Vô số bóng đen mang khí tức tử vong dần ép gần, sau đó điên cuồng nhào về phía cô.
Cô một thân một mình, loạng choạng đứng đó, dùng dao chém cổ những bóng đen ấy.
Máu tươi tung tóe khắp một vùng.
Khí trời trở nên xác xơ tiêu điều, một nơi rộng lớn như vậy nhưng chỉ còn bóng dáng cô tịch của mình cô.
"Đinh!" Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Diệp Oản Oản chợt tỉnh, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Đáng chết!
Sao lại là loại ác mộng này?
Bình thường nếu cô quá mệt mỏi hoặc chịu áp lực qua lớn thì sẽ mơ thấy cảnh tượng bị đuổi gϊếŧ tương tự như giấc mơ này.
Mà bắt đầu từ bốn năm trước, loại ác mộng này cô thấy thường xuyên nhất, cô thường mơ thấy rất nhiều hình ảnh khốc liệt vô cùng đáng sợ.
Đại khái sau lần bị khủng bố ở nước ngoài đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tạo thành di chứng.
Chẳng qua cô cảm thấy hơi kì quái, cô trong giấc mộng thật hung tàn, hơn nữa lại vô cùng xa lạ, dường như người kia không phải mình vậy, khiến cô cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Cô không bị những người đuổi gϊếŧ mình hù dọa, ngược lại lần nào cũng bị ánh mắt lạnh băng mỗi khi gϊếŧ người của mình dọa cho tỉnh.
Thấy Diệp Oản Oản giật mình, dường như cô đã gặp ác mộng, chân mày Tư Hạ hơi cau lại. Cậu ta muốn mở miệng nói gì đó thì lại nhớ đến câu "Bạn trai tôi rất lợi hại" lúc nãy, câu nói ấy như cấm ngôn đại chú vậy, khiến cậu ta tức khắc ngậm miệng.
"Đại chiêu" kia có hiệu quả rõ rệt, cả ngày hôm nay Diệp Oản Oản rất yên ổn. Sau khi học xong, cô trở về ký túc xá tìm Giang Yên Nhiên.
Bởi vì hôm nay trường học có đội bóng rổ tranh tài, rất nhiều người cũng muốn đi xem, cho nên trường học đã cho học sinh nghỉ buổi chiều.
Sau khi về phòng, Diệp Oản Oản thấy ký túc xá vốn dĩ trống không của mình bây giờ đã bị chất đầy.
Giang Yên Nhiên đang thu xếp đồ đạc, thấy cô trở về thì thấp thỏm mở miệng: "Tôi đã xin giáo viên đổi ký túc xá, sẵn tiện hôm nay xin nghỉ nên đã mang đồ dùng hằng ngày tới, nếu cậu không muốn, tôi có thể xin giáo viên đổi một lần nữa."
Diệp Oản Oản đương nhiên không để ý, chỉ là có chút lo lắng.
Lỡ Tư Dạ Hàn đột nhiên xuất hiện nữa thì sao bây giờ? Sẽ dọa chết Giang Yên Nhiên đấy!
Thôi thì gọi điện báo cho Tư Dạ Hàn một tiếng vậy!
"Để ý cái gì? Cậu không nói tôi cũng sẽ gọi cậu qua đây." Tình huống hiện giờ đã vậy, Giang Yên Nhiên chắc chắn sẽ không ở cùng Trầm Mộng Kỳ được nữa rồi.
Diệp Oản Oản nói xong, nhìn Giang Yên Nhiên hỏi: "Đúng rồi, Sở Phong của đội bóng rổ của trường trung học Cẩm Tú thích cậu phải không?"
"Sao cậu biết..." Giang Yên Nhiên có chút ngoài ý muốn.
"Trước kia từng thấy bức thư tình cậu ta viết cho cậu trong giỏ rác."
Giang Yên Nhiên không chối: "Cậu ấy quả thật từng viết thư tình cho tôi, nhưng lúc đó tôi chỉ một lòng với Tống Tử Hàng nên không quan tâm tới cậu ấy. Sao cậu lại đột nhiên hỏi chuyện này?"
Diệp Oản Oản sờ cằm: "Gửi tin nhắn, hẹn cậu ta cùng ăn tối đi."
"Hả? Nhưng tôi hoàn không có cảm giác với cậu ấy..."
Diệp Oản Oản kéo tay Giang Yên Nhiên, thành khẩn giải thích: "Thân ái, không thử sao biết? Cách tốt nhất để quên tình cũ chính là bắt đầu một cuộc tình mới. Quan trọng nhất là, tôi đảm bảo lúc đó tuyệt đối có thể làm Tống Tử Hàng tức hộc máu!"
Danh Sách Chương: