Edit: Bạch Linh.
Chung quản gia là tâm phúc của lão phu nhân, đương nhiên cũng biết bệnh lạ của thiếu gia nhà mình, thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc: "Lão phu nhân, chuyện này..."
Lão phu nhân ngạc nhiên không thôi, bước chân chậm lại, thật cẩn thận đi tới trước mặt hai người.
Thấy lão phu nhân tới, Diệp Oản Oản theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng vì Tư Dạ Hàn đang dựa vào mình nên không thể đứng lên: "Bà nội"
Thấy cháu trai mình vẫn không có phản ứng, sắc mặt bà vô cùng phức tạp: "Oản Oản, Tiểu Cửu nó..."
Diệp Oản Oản sợ cái tính khó chịu của người này khi gọi anh dậy, vừa rồi đương nhiên không dám gọi anh tỉnh lại, lúc này nhìn thấy lão phu nhân đến đây, mới nhẹ nhàng đẩy đẩy người bên cạnh: "Tư Dạ Hàn, tỉnh tỉnh."
Người đàn ông dựa vào người cô đang ngủ bị đẩy nhẹ một cái, chân mày hơi nhíu lại, khuôn mặt bình tĩnh nhu hòa khi ngủ ban đầu giống như nhiễm phải khói mù, dường như rất bất mãn.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, bởi vì quá mức kích động, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Đừng, Oản Oản, đừng gọi nó dậy, để nó ngủ thêm một lát nữa đi! Đứa nhỏ này ngày thường ngủ quá ít rồi."
Lông mày Tư Dạ Hàn hơi nhíu, Diệp Oản Oản cũng bị dọa sợ tới mức khiến trái tim nhỏ run lên, cô cũng không muốn động tới đại ma đầu nghịch thiên này đâu, nghe thế ngược lại thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng giống như lần trước vừa nâng tay lên xoa tóc trấn an Tư Dạ Hàn, vừa nói nhỏ: "Không sao không sao, ngủ đi."
"Ở đây có chăn không ạ? Anh ấy ngủ như vậy sợ sẽ bị cảm lạnh mất."
"Có có, lão Chung, ông đi lấy đi." Lão phu nhân nói nhanh.
"Vâng."
Chung quản gia rất nhanh liền cầm tới một cái chăn nhung mềm nhẹ màu xám tới đây.
"Cảm ơn chú Chung!" Diệp Oản Oản đón lấy chăn, sau đó đắp lên người Tư Dạ Hàn.
Bởi vì có cô trấn an, lông mày Tư Dạ Hàn lần nữa giãn ra, chìm vào giấc ngủ.
Lão phu nhân sợ quấy rầy tới cháu trai, cùng Diệp Oản Oản trao đổi ánh mắt, sau đó cùng Chung quản gia lặng lẽ rời đi.
Trên thực tế, lão phu nhân cơ bản không có đi xa, Tư Dạ Hàn ngủ bao lâu, bà liền đứng im ở đấy bấy lâu, nhìn cháu trai đang ngủ, hai mắt thoáng phiếm hồng.
"Lão Chung, ông mau gọi Hứa Dịch cùng với bác sĩ Mặc tới cho tôi!"
"Vâng, lão phu nhân." Chung quản gia lập tức nhận lệnh đi gọi người.
Mặc Huyền cùng Hứa Dịch đều ở nhà cũ, sau khi được gọi thì lập tức cùng Chung quản gia tiến vào trong vườn.
"Lão phu nhân, ngài cho gọi tôi?" Mặc Huyền hơi nghi hoặc, lão phu nhân lúc này không phải nên tới gặp cháu dâu tương lai sao? Gọi anh tới đây làm gì vậy?
Hứa Dịch ở bên kia cũng khó hiểu.
Lão phu nhân nghiêm túc nhìn chằm chằm Mặc Huyền: "Trước đó cậu nói với tôi, tình huống gần đây của Tiểu Cửu không tốt, tần suất bị thôi miên càng ngày càng tệ, thường xuyên mấy ngày không thể đi vào giấc ngủ được, phải không?"
Lại nhắc tới vấn đề nghiêm trọng này, Mặc Huyền gật đầu: "Đúng vậy."
Lão phu nhân nghe thế liền chỉ về hướng cách đó không xa: "Vậy cậu nói cho tôi biết, tình huống như hiện tại là sao hả?"
Mặc Huyền khó hiểu nhìn theo hướng lão phu nhân chỉ qua, sau đó vậy mà lại trông thấy Tư Dạ Hàn đang dựa vào người Diệp Oản Oản ngủ say.
Mặc Huyền thấy vậy thì sửng sốt: "Chuyện này..."
"Tôi vừa mới đi xác định qua, Tiểu Cửu ngủ rồi, hơn nữa tôi vẫn luôn ở chỗ này nhìn, nó đã ngủ nửa tiếng rồi." Lão phu nhân mở miệng nói.
Mặc Huyền nghe vậy càng thêm kinh ngạc, Tư Dạ Hàn trong tình huống không có anh thôi miên mà có thể tự ngủ ư?
Hứa Dịch bên cạnh cũng có hơi kinh ngạc.
"Cửu thiếu gia ngủ như thế nào?" Mặc Huyền vội hỏi.
Danh Sách Chương: