Edit: Vân Linh Nhược Vũ.
Vì vậy, Hứa Dịch nhanh chóng để người đi tra xét thử.
Một lát sau, quả thật tra được ở trường có một tên tiểu tử đang công khai theo đuổi Diệp Oản Oản, còn huyên náo tới mức cả trường đều biết.
Hứa Dịch thật muốn chết quách cho xong, Diệp Oản Oản nhất định là người có số tụ tập đại nạn, quá đáng sợ!
"Trường học có người đang phách lối theo đuổi Diệp tiểu thư, bác sĩ Mặc, nhất định phải nói cho Cửu gia sao?" Hứa Dịch mặt như đưa đám, hỏi.
Bình thường Diệp Oản Oản nói chuyện hơn một câu với người đàn ông khác Cửu gia đã vô cùng tức giận, bây giờ có người dám có ý đồ với Diệp Oản Oản, Cửu gia còn có thể để cô ấy ở ngoài đó sao? Lỡ như hai người lại ồn ào...
Bây giờ anh ta đổi ý có được không?
Mặc huyền hơi sửng sốt: "Anh chắc chắn chứ?"
Bộ dáng kia của Diệp Oản Oản còn có thể chọc phải hoa đào?
Hứa Dịch nghiêm túc gật đầu: "Tin tức chính xác! Hơn nữa nghe nói đối phương còn là lão đại của Thanh Hòa, con trai của chủ tịch trường học, dáng dấp cũng vô cùng đẹp trai, được rất nhiều cô gái hoan nghênh, chắc là mắt có vấn đề."
Mặc Huyền xoa xoa mi tâm, cũng hơi chần chừ, suy tư một hồi mới đáp: "Cửu gia sớm muộn cũng sẽ biết."
Hứa Dịch suy nghĩ một chút. Đúng vậy, chẳng qua khác ở chỗ chết sớm hay chết muộn mà thôi.
Vì vậy, Hứa Dịch chỉ có thể hít sâu một hơi, gõ cửa phòng đang đóng chặt sau đó dè dặt từ từ mở cửa.
Trong phòng tối đen như mực, toàn bộ rèm cửa sổ đều bị đóng chặt, chỉ có một khe hở nhỏ lộ ra tia sáng yếu ớt, chiếu vào khuôn mặt người đàn ông.
Tư Dạ Hàn lúc này đang gác chân nằm trên sofa, ngón tay đặt ngang mắt để che chắn ánh sáng, áo sơ mi đen được cắt may tỉ mỉ tùy tiện cởi ra hai nút, trên khuôn mặt yêu nghiệt tuấn mĩ lộ ra vẻ tái nhợt, cả người đều lộ ra một khí tức âm u chán chường.
Nhưng khí tức ấy không những không khiến anh tổn hại gì cả, ngược lại làm cho anh càng thêm nguy hiểm quỷ quyệt, giống như lệ quỷ đang ngủ sâu trong lâu đài vậy.
Thật ra thì lúc Tư Dạ Hàn yên tĩnh so với lúc giận dữ còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Hứa Dịch nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ đi tới: "Cửu... Cửu gia... Ngài có tin nhắn... Là Trầm Mộng Kỳ gửi tới... Gửi rất nhiều tin... Có lẽ là việc gấp..."
Ngày trước chỉ cần Trầm Mộng Kỳ gửi tin nhắn, Tư Dạ Hàn tuyệt đối sẽ xem, nhưng bây giờ anh lại không có nửa điểm phản ứng.
Hứa Dịch đợi một hồi lâu, tứ chi đã sắp tê dại nhưng Tư Dạ Hàn vẫn không có phản ứng, vì vậy chỉ có thể nói ra tin tức kia: "Cửu gia, ở... ở trường có một nam sinh đang theo đuổi Diệp tiểu thư..."
Sát khí trong nháy mắt lan tràn khắp xung quanh.
Tư Dạ Hàn mặc dù không hề nhúc nhích, tuy nhiên ánh mắt lại hơi mở, khí tức xung quanh cơ thể cũng thay đổi hoàn toàn.
Đỡ lấy áp lực đang đè nén này, trong lòng Hứa Dịch âm thầm gào thét rơi lệ, anh ta cũng không muốn hiệu quả tốt như vậy đâu!
Lặng lẽ vì nam sinh mắt mù xấu số kia mặc niệm một phút.
Ngay tại thời điểm Hứa Dịch đang khẩn trương tột độ, một đợt tiếng chuông điện thoại reo lên dọa Hứa Dịch sợ tới mức thiếu chút nữa đã quăng thẳng điện thoại đi.
Anh ta vội nhìn màn hình, còn tưởng là Trầm Mộng Kỳ muốn náo loạn gì đó, định thần thì phát hiện hóa ra là Diệp Oản Oản gọi!
Tim Hứa Dịch nhất thời nhảy tới cổ, lúc này Diệp Oản Oản gọi tới làm gì?
"Cửu...Cửu gia, là điện thoại của Diệp tiểu thư...là cuộc gọi video..."
Danh Sách Chương: