Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trong tuyệt vọng, giọng của mẹ Tống đã có chút ít điên cuồng: "Mẹ sẽ không bỏ qua cho bọn họ, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Giang Hải Triều cho rằng ông ta không lộ mặt thì mẹ không có cách gì hay sao? Muốn cho con gái trèo lên cành cao khác? Đừng hòng mơ tưởng! Mẹ muốn con nha đầu chết tiệt kia thân bại danh liệt! Để xem sau này ai còn muốn lấy phế phẩm nhà ông ta!"
"Mẹ? Mẹ muốn làm gì?"
"Con đừng xía vào! Mẹ nhất định giúp con xả cơn giận này!"
"Chờ một chút! Mẹ? Mẹ!"
Điện thoại bên kia đã cúp.
Chân mày Tống Tử Hàng nhíu chặt, không hiểu sao lại có dự cảm không lành.
Trầm Mộng Kỳ lo âu tiến lên phía trước hỏi: "Tử Hàng, có chuyện gì vậy? Điện thoại của ai thế?"
"Không có việc gì." Tống Tử Hàng lắc đầu: "Không phải em muốn chụp sticker sao? Chúng ta đi thôi."
"Ừ." Trầm Mộng Kỳ một lòng muốn tranh đoạt, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Cô ta nghĩ những dị thường của Tống Tử Hàng là do Giang Yên Nhiên đang giở trò quỷ.
Ăn mặc xinh đẹp, lại cùng kề cận bên Sở Phong, nghĩ cô ta không biết ý đồ thật của Giang Yên Nhiên sao?
Nếu Giang Yên Nhiên không dùng thủ đoạn để tranh giành với cô ta, cô ta có lẽ cũng sẽ không cần phí tâm tư như vậy. Đối với cô ta mà nói, đồ vật càng được nhiều người cướp thì càng có giá trị, thời điểm đoạt được cũng sẽ khoái chí hơn nhiều.
Trường trung học Thanh Hòa.
Mấy ngày nữa sẽ đến hội diễn văn nghệ. Hôm nay là ngày nghĩ, phần lớn học sinh vẫn còn đang ở trường, tất cả mọi người đều bận bịu bố trí sân khấu và tập diễn văn nghệ.
Ở phía sau hội trưởng, các lớp học đang xếp hàng diễn tập. Đám người nhộn nhịp, náo nhiệt dị thường.
Lớp mười hai A tập diễn tiết mục múa ba lê, cả Giang Yên Nhiên và Trầm Mộng Kỳ đều tham gia.
"Lớp A! Kế tiếp là tiết mục Hồ Thiên Nga của lớp A, đã đến đông đủ chưa?" Người chủ trì cao giọng hỏi.
"Chờ một chút! Còn thiếu một người! Đang trên đường, lập tức tới!" Đội trưởng đội khiêu vũ lớp A trả lời.
"Báo em ấy đến nhanh một chút!"
"Dạ dạ!"
"Lớp chúng ta còn ai chưa tới à?" Có người hỏi.
"Trầm Mộng Kỳ, hôm nay cậu ấy có việc cần ra ngoài." Đội trưởng trả lời.
"Đi ra ngoài? Bận gì à? Ngay cả tập diễn cũng tới trễ!"
"Buổi sáng hình như tôi thấy cậu ấy cùng Tống Tử Hàng ra ngoài." Có người nhỏ giọng trả lời.
"Ồ." Mọi người nhất thời tỉnh ngộ, đồng thời sâu xa nhìn Giang Yên Nhiên, sau đó xì xào bàn tán.
"Trầm Mộng Kỳ và Tống Tử Hàng đã chính thức qua lại rồi sao?"
"Nhìn bộ dạng như vậy là chắc chắn rồi! Trai tài gái sắc thật sự vô cùng xứng đôi! Nhìn xem, có mấy người quấn chặt cũng vô dụng, còn nói dối rằng có hôn ước từ nhỏ nữa chứ!"
"Còn không phải sao, rõ ràng bản thân là gậy đả uyên ương, còn bêu xấu Trầm Mộng Kỳ là người thứ ba!"
Bình thường tính tình Giang Yên Nhiên ồn ào như Trương Bạt Hỗ, đắc tội không ít người, cộng thêm tư chất hơn người, kĩ thuật khiêu vũ lại tốt nhất. Người ghen tị cô ấy không ít, lúc này dĩ nhiên phải nhân cơ hội chế giễu mấy câu.
Thời điểm lớp A ra sân diễn tập. Ở cửa, một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo màu xanh đen hung hăng đẩy mọi người bước về phía sân khấu.
Trong phòng đều là học sinh, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ trung niên lạ mặt, tất cả mọi người theo bản năng đều nhìn bà ta.
Mọi người chỉ thấy mặt bà ta giận dữ, giày cao gót phát ra những tiếng cộp cộp hướng thẳng về phía Giang Yên Nhiên. Sau đó, không nói lời nào liền tát cô ấy: "Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ này!"
Danh Sách Chương: