Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Bộ trang phục dày nặng được cởi ra, tóc giả được lấy xuống, lớp trang điểm vẩn đục trên khuôn mặt cũng được tẩy sạch, giờ này Diệp Oản Oản tựa như minh châu thấy được ánh mặt trời, vô cùng chói mắt. Ánh mắt sắc bén như một ngọn lửa thiêu hủy toàn bộ lớp ngụy trang của cô vậy, trong nháy mắt phát ra tất cả ánh sáng rực rỡ.
Khi Tư Hạ biết tin thì vội chạy đến, vừa đến nơi liền thấy được cảnh tượng này, cậu ta kinh ngạc đứng ở dưới đài, ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
Đó là... Diệp Oản Oản...
Sao có thể!!!
Những người mấy phút trước còn đang điên cuồng cười nhạo muốn xem trò hay, lúc này đều không có cách nào tin được, ngẩn người đứng tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, hội trường yên tĩnh đột nhiên phát ra một tiếng vang loảng xoảng, không biết là ai không cẩn thận làm ngã một hàng đạo cụ.
Đến lúc này, mọi người mới chợt bừng tỉnh, toàn bộ hiện trường như bị vỡ trận.
"Mẹ... Mẹ nó! Thật xinh đẹp!!!"
"Mẹ nó! Quả thật là thịnh thế mĩ nhân! Đây... Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Đó... Đó là Diệp Oản Oản sao?"
"Không thể nào! Tôi tuyệt đối đang nằm mơ! Đồ xấu xí Diệp Oản Oản kia sao có thể đẹp như vậy! Cậu sờ tim tôi thử xem, sắp nhảy cẩn lên cả rồi, tôi cảm thấy tôi biết yêu rồi! Đây quả thật là nữ thần trong mộng của tôi!"
"Đậu má! Đây là đệ nhất gái xấu của Thanh Hòa trong miệng các người sao? Các người chắc chắn đang trêu chọc những người lạ như chúng tôi! Tiểu tỷ tỷ này xinh đẹp như vậy sao có thể là gái xấu cơ chứ!"
"Mấy tên nhóc con mọc lông chưa sạch cũng dám tới đây đoạt học tỷ xinh đẹp! Các người biết thứ tự trước sau không?"
Trên sân khấu, nhìn những người phía dưới còn điên cuồng hơn lúc nãy, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày.
Đặc biệt là những nam sinh đó, giây trước còn trào phúng cô, giây sau liền thổ lộ tình cảm, nhận mình là nữ thần của họ.
Cô kiên trì lâu như vậy, vốn dĩ tính ít nhất sẽ giấu được tới lúc tốt nghiệp, kết quả trong một phút bất ngờ tan thành bọt biển cả rồi.
Một đóa hoa đào đủ để gϊếŧ nửa mạng của cô, bây giờ một đống như thế, cho dù cô có thêm mười cái mạng cũng không đủ dùng!
Diệp Oản Oản đau đầu không thôi, đột nhiên phát hiện Giang Yên Nhiên đang lẫn trong đám người bên dưới.
Hình như Giang Yên Nhiên bị nhóm người phía dưới xô đẩy, cau mày ngã trên mặt đất.
Sự chú ý của mọi người ở đây đều dồn hết lên người cô, trường hợp hỗn loạn như vậy, căn bản không có ai chú ý tới cô ấy.
Thấy nhóm người bên dưới còn xô đẩy, Diệp Oản Oản lập tức bước xuống dưới.
Đám người đang chen chúc bên dưới thấy Diệp Oản Oản đi xuống thì vô cùng kích động, họ tựa như thủy triều đồng loạt tránh đường cho cô.
"Diệp Oản Oản đang muốn đi đâu nhỉ?"
"Không biết nữa!"
"Có phải muốn tìm Tư Hạ không?"
Tư Hạ thấy Diệp Oản Oản đi tới phía mình, đồng tử cũng hơi co rút lại.
Nhưng Diệp Oản Oản không ngừng lại mà lướt qua người cậu ta, vội tới trước mặt Giang Yên Nhiên: "Chân cậu có sao không?"
Giang Yên Nhiên ngơ ngác lắc đầu, không nghĩ ở trường hợp này mà Diệp Oản Oản lại phát hiện ra mình: "Không... Không sao."
Diệp Oản Oản nhíu mày, đỡ cô ấy lên: "Tớ đưa cậu đến phòng y tế."
Ồ... Hóa ra nữ thần tìm Giang Yên Nhiên.
Mọi người đang hóng hớt thấy vậy thì hơi thất vọng, nhưng vẫn tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của cô.
Diệp Oản Oản vốn đang đi, không biết nghĩ đến cái gì, cô đột nhiên dừng lại, nhìn Trình Tuyết ở cách đó không xa, khóe miệng hơi nâng lên: "Trình đại tiểu thư, như cô mong muốn, có hài lòng không?"
Nói xong câu này, Diệp Oản Oản mới không nhanh không chậm dắt Giang Yên Nhiên rời đi.
Danh Sách Chương: