Ba Uyển Thanh!
Lúc này trong lòng Dạ Tần vô cùng phức tạp, thậm chí toàn thân đều đang phát run nhè nhẹ, không biết là xúc động hay là bị tức giận.
Có lẽ cả hai đều có đi.
Dạ Côn cũng nhìn thấy Ba Uyển Thanh, không chỉ có Ba Uyển Thanh, bên cạnh còn có ba người.
Ba Đài, Phan Bình Bình năm đó, còn có cả phụ thân Phan Bình Bình, Phan Mệnh.
Những người này năm đó đều gặp, hôm nay đến đây làm gì?
Không đúng, bọn họ hình như được mẫu thân mời tới.
Thay đệ đệ kết thúc chuyện này sao?
Diệp Ly chẳng qua là nghe nói đến Ba Uyển Thanh, lại chưa thấy qua, mà Nhan Mộ Nhi lúc trước ở trong Mê Vụ Sâm Lâm đã gặp qua Ba Uyển Thanh, lúc đó Ba Uyển Thanh còn nhỏ, tính toán cũng đã sau năm không gặp.
Đông Tứ và Đát Từ đứng ở bên cạnh không nói, không có hứng thú với bốn người này.
Ở trong mắt hai người, ngoại trừ một nhà lão sư, những thứ có thể hô hấp đều chỉ là sâu kiến mà thôi.
Theo bốn người đến gần, Dạ Côn phát hiện khí chất cả người Ba Uyển Thanh đã thay đổi, hoàn toàn không giống mấy năm trước.
Chẳng lẽ An Khang châu có thể cải biến một người nhanh như vậy sao?
Nhìn bộ pháp của Ba Uyển Thanh, còn có y phục trên người, hoàn toàn thể hiện ra bên ngoài một cỗ quyền thế chi uy.
Thời điểm ở huyện Thái Tây, nàng chưa từng có bộ dạng như thế.
Dạ Tần thậm chí có chút không nhận ra Ba Uyển Thanh hiện tại, mới qua mấy năm mà thôi, nàng tựa như biến thành người khác rồi vậy.
Ngoại trừ Ba Uyển Thanh, Dạ Côn phát hiện Phan Bình Bình tựa hồ đã thu liễm phong mang, trở nên nội liễm rất nhiều, năm đó Phan Bình Bình rất thích gây náo động.
Mà hai người đứng chung một chỗ, lại có tướng phu thê, Ba Uyển Thanh vẫn luôn là nắm khuỷu tay Phan Bình Bình, khóe miệng hơi hơi nâng lên.
Chẳng lẽ nữ nhân này không có một chút hổ thẹn sao?
Hoàn toàn không có một chút nào!
Thậm chí Dạ Côn phát hiện, thời điểm Ba Uyển Thanh nhìn đệ đệ, biểu lộ rất bình thường.
Loại ánh mắt này tựa như nhìn thấy lão bằng hữu, thế nhưng chẳng qua là lão bằng hữu mà thôi.
Một luồng khí nóng lập tức bùng cháy ở trong bụng Dạ Côn, đệ đệ trong nhà ngày nhớ đêm mong, mà Ba Uyển Thanh ngươi lại chẳng xem đệ đệ ra gì.
Thậm chí năm đó Dạ Côn còn nghe đệ đệ nói, lúc hai người chia tay, Ba Uyển Thanh còn bảo đệ đệ đợi nàng.
Thế nhưng lại chờ đến kết quả như vậy.
Theo bốn người đi vào thủy tạ, Dạ Côn lại phát hiện một chuyện không thể tưởng tượng nổi, bụng dưới của Ba Uyển Thanh thế mà hơi hơi nhô lên.
Mặc dù đường cong không phải rất rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đây nhất định không phải đớp phân phồng lớn.
Dạ Tần nhìn Ba Uyển Thanh, đôi mắt phảng phất đang hỏi, đây rốt cuộc là vì sao?
Mà Ba Uyển Thanh rốt cuộc thu hồi nụ cười, nhẹ nhàng thở hắt ra, nhưng cũng không có nói rõ lí do gì.
Phan Bình Bình đứng ở bên cạnh Ba Uyển Thanh, phảng phất đang tuyên cáo quyền sở hữu của mình.
Dạ Minh nhìn mọi người, cười nói:
- Ba Thái Thú, Phan Đô Úy.
Đông Môn Mộng một bên nghiêng thân, xem như lên tiếng chào hỏi.
- Dạ huynh đã lâu không gặp, còn có Dạ Côn và Dạ Tần, mấy năm không gặp biến hóa rất lớn nha.
Ba Đài chắp tay cười nói, bộ dáng cũng không khác trước kia là bao.
Phan Mệnh cũng cười nói:
- Dạ huynh, vết thương trên mặt là thế nào?
- Vô ý bị tập kích.
Phan Mệnh sách một tiếng:
- Ác đồ nào dám tập kích Dạ huynh, còn ngớ tướng mạo của ác đồ không? Ta lệnh người truy nã toàn thành, bắt được nhất định treo lên cửa thành thị chúng!
- Ta chính là tên ác đồ kia, Phan Đô Úy muốn bắt ta đi thị chúng ư?
Đông Môn Mộng nhẹ nhàng nói ra, hôm nay mời bọn họ tới, chính là muốn giúp nhi tử xả giận.
Hết thảy cũng là vì Tần Tần, hài tử Đông Môn Mộng ta không phải ai cũng có thể khi dễ.
Phan Mệnh có chút lúng túng, cười lớn một tiếng hóa giải:
- Dạ huynh đừng nói đùa như vậy, hiểu lầm...
Dạ Minh trong lòng mừng thầm, trầm giọng nói ra:
- Mời ngồi, thức ăn đều sắp lạnh cả rồi.
- Đã vậy, Dạ huynh, chúng ta liền không khách khí.
Ba Đài khẽ cười nói, xem ra rất rõ nội tình của Dạ Minh.
Ngoại trừ Trương Thiên Thiên, Lưu Lăng, Đông Tứ và Đát Từ không có nhập tọa, những người khác đều ngồi xuống.
Một cái bàn tròn vừa vặn ngồi mười người.
Gió mát khẽ thổi, bên tai vang lên tiếng nước chảy nhỏ xíu, hoàn cảnh như vậy có thể khiến tâm tình người ta vui vẻ.
Nhưng chỉ sợ tâm tình vài người ngồi ở đây không thể vui vẻ, thoạt nhìn bữa cơm này, tựa như Hồng Môn Yến.
- Hai vị này chẳng lẽ là thê tử của Dạ Côn và Dạ Tần?
Ba Đài cuối cùng hỏi ra điều nghi hoặc trong lòng, nếu như đúng vậy, vậy cũng sẽ dễ chịu một chút.
Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Các nàng đều là thê tử của ta, đệ đệ chưa thành hôn.
Nếu không nói, vậy để Côn ca ta mở đầu vậy, cục tức này, buổi tối hôm nay nhất định phải xả hết ra.
Ba Uyển Thanh nghe xong sững sờ, kỳ thật lúc tới, nhìn thấy hai nữ tử mỹ mạo, nghĩ thầm một người trong đó khẳng định là thê tử Dạ Tần, áy náy trong lòng cũng là biến mất, cho nên mới lộ ra nụ cười nhạt, tất cả mọi người đều tìm được bến đỗ của mình.
Bất quá bây giờ nghe xong, hai người này rõ ràng đều là thê tử của Dạ Côn, Dạ Tần vẫn chưa cưới vợ.
Theo Dạ Côn mở đầu, mọi người đều không tiếp tục nói chuyện.
Phan Mệnh ho nhẹ một tiếng:
- Người trẻ tuổi đều có thứ truy cầu, cũng có ý nghĩ của mình, bậc làm cha làm mẹ chúng ta rất khó nhúng tay.
- Người trẻ tuổi có truy cầu là tốt, có ý nghĩ của mình cũng tốt, nhưng cũng phải có một khỏa thành kính chi tâm mới được, Ba Thái Thú, ngươi nói có đúng không?
Dạ Minh chăm chú nhìn Ba Đài, ngươi muốn làm gì ta mặc kệ, nhưng con gái của ngươi tổn thương tâm hồn con trai của ta, vô luận là lý do gì, đều không thể nhịn.
Ba Đài cũng hiểu ý của Dạ Minh, chuyện này lúc đầu y đã đuối lý, chân đứng không vững.
Cái gọi là tranh chấp hoàn toàn không có một chút tác dụng nào.
- Uyển Thanh, nói một chút đi.
Ba Đài trầm giọng nói ra, chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết.
Ba Uyển Thanh hít một hơi thật sâu, đứng dậy, hơi hơi nghiêng thân:
- Dạ bá phụ, Dạ bá mẫu, sự tình con cùng Dạ Tần, là con không đúng trước, là con có lỗi với Dạ Tần, con nguyện ý gánh mọi hậu quả.
Phan Bình Bình bên cạnh cũng đứng dậy tỏ thái độ:
- Tiểu sinh nguyện ý cùng Uyển Thanh gánh chịu.
Trong lòng Diệp Ly cảm khái, tên Ba Đài kia quả thật cao minh, dùng một chiêu lấy lui làm tiến này rất tốt.
Chủ động nhận sai, chí ít cha mẹ sẽ không làm khó một nữ nhân đang mang thai.
Huống hồ trong lòng Dạ Tần cũng không muốn truy tới cùng, mấy điều kiện này tụ chung một chỗ, hôm nay rất khó đạt được mục đích.
Không hổ là Thái Thú, co được dãn được.
Loại người này về sau quật khởi, vậy sẽ trở thành tồn tại tương đối kinh khủng.
Dạ Côn biết, có mấy lời phụ mẫu khó mà nói ra miệng, như vậy chỉ có thể để mình tới làm.
- Ba Uyển Thanh, ta chỉ có một vấn đề.
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
- Mời Côn ca hỏi.
Dạ Côn cau mày, lên tiếng hỏi:
- Lý do gì?
Có mấy lời không cần phải nói quá thẳng, mọi người ở đây đều là người thông minh, có thể hiểu.
Ba Uyển Thanh nhìn về phía Dạ Tần, mà Dạ Tần vẫn luôn không nói chuyện, chính là đang chờ lúc này.
Tại sao Ba Uyển Thanh lại làm như vậy.