Dạ Côn phát hiện xung quanh còn có rất nhiều hàng quán, mấy món này lúc ở huyện Thái Tây đều chưa từng thấy qua, vửa ngửi thấy mùi thớm bay qua thôi đã phải nuốt nước miếng rồi.
Lúc nãy cơm còn chưa kịp ăn đã phải chạy ra ngoài, ai bảo mình là đại cha, cho dù đi hoa lâu, cũng phải bồi tiếp đến cùng.
Nhưng mà Dạ Côn đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Hiện tại mình không còn là độc thân cẩu nữa, trong nhà còn có hai kiều thê đây.
Trời ạ!
Sao mình có thể quên mất chuyện này, nếu như để Ly Nhi cùng Mộ Nhi biết, hai nàng nhất định sẽ rất tức giận.
Nếu như các nàng giống mẫu thân, vậy mình còn sống thế nào.
Nhưng nhìn đệ đệ khổ sở như thế, vẫn phải bồi đến cùng, đến lúc đó cho dù biết, mình đi giải thích một chút vậy.
Đều là do đệ đệ, Côn ca ta chẳng qua theo bồi ngươi mà thôi.
Đệ đệ, hiện tại đại ca bồi ngươi, đến lúc đó ngươi phải cõng nồi cho đại ca đấy.
Hoa Hương lâu chính là hoa lâu nổi danh nhất khu này, tại chợ phía đông bài danh thứ ba, bởi vì tương đối gần rìa, nên cũng rất được mọi người hoan nghênh.
Dù sao cũng tương đối gần.
Lúc này, Dạ Côn và Dạ Tần đang đứng xếp hàng ở trước Hoa Hương lâu.
- Đệ đệ, đổi đi?
- Không đổi.
Xem ra đệ đệ quyết tâm muốn vào, đệ đừng làm chuyện gì manh động nha, ngươi còn nhỏ.
Bởi vì sinh ý Hoa Hương lâu rất tốt, cho nên mới tạo thành tràng diện khách đến phải xếp hàng, chuẩn xác mà nói, là mỗi lúc trời tối đều phải xếp hàng.
Ở An Khang châu kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, đương nhiên phải đến hoa lâu tiêu xài rồi.
Ở hai bên cửa vào còn có mấy tên tay chân mặt đồ đen, thoạt nhìn hung thần ác sát, không phải loại dễ trêu chọc.
Dạ Côn đang suy nghĩ, một hồi nữa phải dẫn đệ đệ chạy thế nào.
Bá vương hoa tửu không phải dễ uống như vậy.
Nhưng mà Dạ Côn lại đột nhiên phát hiện, có một tên tay chân nhìn rất quen mặt a.
- Đệ đệ, nhìn người kia xem, có phải rất giống Ngô Trì lão sư không?
Dạ Côn thế nào cũng không ngờ được, Ngô Trì lão sư thảm đến mức phải chạy đến hoa lâu làm tay chân, nhìn bộ dáng chuyên chú kia xem, dường như cũng không phải mới làm ngày một ngày hai.
- Đại ca, đó chính là Ngô Trì lão sư!
Nói xong Dạ Tần liền đi về phía trước.
Ngô Trì thân là thủ vệ sớm đã nhìn thấy hai huynh đệ Dạ Côn, nhất là cái đầu trọc kia của Dạ Côn, quá bắt mắt rồi.
Mặc dù mình đã ẩn giấu kín đáo, thế nhưng vẫn bị phát hiện.
- Lão sư, là người ư?
- Không phải.
Dạ Côn và Dạ Tần liền buồn bực, trước đó ông chủ giả không biết, hiện tại ngay cả Ngô Trì lão sư cũng giả không quen.
Làm tay chân không mất mặt, thế nhưng làm tay chân trong hoa lâu, hắc hắc hắc, rất thú vị nha.
Dạ Tần liền cao hứng:
- Lão sư, đi! Đi vào đi uống rượu!
- Thật?
- Không lẽ giả.
- Năm đó lão sư dạy các ngươi thế nào, làm người phải giảng chữ tín. Chuyện đã đáp ứng nhất định phải hoàn thành.
Ngô Trì bắt đầu chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn.
Dạ Tần chắp tay:
- Thụ giáo, lão sư, mời ~
Ngô Trì vỗ vỗ bả vai Dạ Tần:
- Lão sư rất vui mừng, lúc này mới qua mấy năm, Dạ Tần ngươi đã có thể tới nơi này uống rượu, còn mời lão sư, không uổng công năm đó lão sư đối tốt với các ngươi.
Dạ Côn:......
Lão sư, ngươi sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.
Lúc trước ta đi học ngươi không phải đi ngủ thì chính là uống rượu, còn nói kiêng rượu, chỉ sợ là uống thiếu hoa lâu mới đi làm tay chân đi.
- Lão sư yên tâm, buổi tối hôm nay uống thoải mái.
- Vậy thuận tiện giúp lão sư trả tiền rượu đã thiếu luôn nhé.
Ngô Trì cười tủm tỉm nói ra, vịn bả vai Dạ Tần, giống như muốn kết bái huynh đệ vậy.
- Việc nhỏ.
Dạ Côn bó tay rồi, đệ đệ rất xấu, Ngô Trì lão sư đang yên lặng trả nợ, ngươi lại muốn kéo lão sư xuống nước, Ngô Trì lão sư đến cùng đã làm sai chuyện gì.
Sai lầm lớn nhất, chính là đụng phải Dạ gia huynh đệ.
Ngô Trì hất bộc phục trên người lên, hào khí ngất trời:
- Các huynh đệ! Thấy không, đây là đệ tử của ta, các ngươi chậm rãi đứng đi!
Nói xong liền lôi kéo Dạ Tần đi vào bên trong.
- Lão sư, còn phải xếp hàng đây.
- Ầy, lão sư thiếu nhiều tiền như vậy, còn xếp cái rắm.
- Vẫn là lão sư ngưu bức.
Dạ Tần giơ ngón tay cái lên, hai người khoác vai nhau tiến vào Hoa Hương lâu.
Dạ Côn một mặt mộng bức, vội vã theo vào.
- Ngô Trì! Không ở bên ngoài canh cửa, vào đây làm gì? Còn dẫn người?
Chỉ thấy một vị tú bà vừa lùn vừa béo, tay bắt lan hoa chỉ, hướng phía Ngô Trì khinh thường hô.
Ngô Trì nhếch miệng cười nói:
- Hồng Mụ, bà đừng có xem thường người khác, hai vị công tử này đều là đệ tử của ta, bà xem bọn hắn giống người không có tiền ư? Nhà người ta có tới mấy chiếc xe ngựa đấy.
Vị tú bà tên Hồng Mụ đánh giá Dạ Côn và Dạ Tần, ngoại trừ tên có cái đầu trọc bóng loáng kia, dáng vẻ vị công tử còn lại đường đường, ăn mặc bất phàm, đầu đội lục quan, không tệ không tệ.
Sắc mặt khinh thường của Hồng Mụ trong nháy mắt thay đổi:
- Ba vị công tử, mời ~
Có tiền là đại gia, câu nói này quả thật không sai.
Dạ Côn đang huyễn tưởng, chờ lúc nữa không có tiền trả, mình và đệ đệ có phải cũng đứng ở bên ngoài làm tay chân.
Sau đó bị thê tử đi ngang qua nhìn thấy, tình cảnh đó quả thật...
Dạ Tần lập tức hưng phấn, giang hai cánh tay:
- Tiêu phí tối nay tất cả đều do... ngô ngô ngô...
Dạ Tần còn chưa nói hết lời, Dạ Côn đã nhanh chóng che miệng y lại, hay ta gọi ngươi là đại ca đi, loại cảm giác này kỳ thật đại ca cũng từng trải qua, nhưng cũng không đến mức này mà.
Hai thầy trò các người quả thật là cá mè một lứa.
- Cái kia, Hồng Mụ, tới một gian...
Dạ Côn còn chưa nói hết lời, Ngô Trì lão sư đã nói tiếp:
- Hồng Mụ, chuẩn bị gian phòng tốt nhất, gọi Tử Yên cô nương bồi học sinh của ta, giá cả tùy ngươi tính.
- Có ngay, công tử chờ một lát, ta đi chuẩn bị ngay.
Hồng Mụ cảm thấy tối hôm nay gặp được đại nhân vật, vừa nhìn liền biết là kẻ có tiền từ bên ngoài tới, bất quá chờ sau khi ngươi ra ngoài, vậy liền sẽ trở thành quỷ nghèo.
Dạ Côn nhìn Ngô Trì lão sư, Ngô Trì cười nói:
- Dạ Côn, nếu đã tới, liền chơi cho đã một phen.
- Đúng vậy, chơi cho đã.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, Ngô Trì lão sư à, chờ một lúc nữa ngươi sẽ được "chơi đã".
Có cao hứng hay không không quan trọng, kỳ thật chỉ muốn trải nghiệm một chút, nhìn hoa lâu một vòng, trung ương có một cái hồng đài hình vuông, hẳn là để để biểu diễn.
Ở xung quanh có mấy cái bàn, trên cơ bản đều là một nam một nữ uống rượu, cười cười nói nói.
Mà Dạ Côn phát hiện, trên lầu đều là kiểu mở rộng, đều hướng tới vị trí hồng đài trung ương.
Có chút thú vị.
- Lão sư, hồng đài này dùng để làm gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Hiện tại nói cho ngươi liền không còn thú vị, chờ chút sẽ biết, hoa lâu nổi danh An Khang châu, không phải là không có đạo lý.
Ngô Trì thần thần bí bí nói ra.
- Vậy vị Tử Yên cô nương vừa rồi ngài nói là ai?
Dạ Tần nhìn xung quanh tò mò hỏi.
Ngô Trì vịn Dạ gia huynh đệ:
- Tử Yên cô nương, nàng chính là một trong những hoa khôi ở Hoa Hương lâu, dáng dấp kia rất đẹp mắt, nếu như được Tử Yên cô nương nhìn trúng, còn có thể âu yếm.
Tối nay đệ đệ thảm nhất, được rồi, đệ đệ muốn thế nào thì làm thế đó đi.
- Ba vị công tử, tất cả an bài xong.
Hồng Mụ chạy thở không ra hơi, bà ta rất thích những người có tiền như thế.