Xảy ra chuyện như vậy, nguyên bản đã sốt ruột, thế mà tên Ngân Sắc Nam Nhân này còn hùng hổ dọa người, đúng là không để người khác vào mắt. Phách lối vô thiên.
- Ngân Sắc Nam Nhân, ngươi nói bản quan không cần cân nhắc, thế nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi còn không dám dùng chân diện mục đối mặt với mọi người
Ký Văn Sơn hướng phía Ngân Sắc Nam Nhân quát.
Dạ Côn nghe xong không lên tiếng, cũng muốn nhìn xem diện mục thật của tên này.
- Ta được tam hoàng tử phê chuẩn, không cần dùng diện mục thật gặp mọi người, châu trưởng hẳn đã biết đi, châu trưởng chậm chạp không tuyên án, kỳ thật mọi người chúng ta đều biết, người trong gia tộc lớn, châu trưởng đều phải ước lượng, càng không dám tự tiện làm chủ, ta cảm thấy, An Khang châu chúng ta thiếu một vị châu trưởng chính trực, không sợ cường quyền!
Ngân Sắc Nam Nhân vừa dứt lời, người đứng ở bên ngoài đều hô to theo:
- Đúng, chúng ta cần châu trưởng mới!
Tràng diện lập tức mất khống chế, chuyện này khiến sắc mặt Ký Văn Sơn tái xanh, Ngân Sắc Nam Nhân muốn mượn việc này đẩy ngã mình.
Dạ Côn cũng có chút kinh ngạc, sự tình phát triển có chút lệch hướng, hay là nói, đây mới là mục đích chính?
Đẩy ngã châu trưởng, như vậy ai sẽ có lợi nhất?
Ánh mắt Dạ Côn nhìn về phía Ba Đài yên lặng không nói.
Đây là một lão hồ ly, không thấy thỏ không thả chim ưng.
Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài nha môn có một cỗ xe ngựa cao cấp chậm rãi lái tới, đám người lập tức an tĩnh lại, xe ngựa cũng dừng lại.
Một nam một nữ đi xuống xe ngựa.
Nữ tử trung niên, ăn mặc khéo léo trang nhã, mặc dù tuổi tác có hơi lớn, nhưng phong vận vẫn còn, đây là thê tử Dạ Chiếu.
Dịch Y Vân.
Còn nam tử bên cạnh chính là đại nhi tử của Dạ Chiếu, Dạ Tư Niên.
Dạ Tư Niên cùng Dạ Thiếu Long hoàn toàn khác một trời một vực, Dạ Tư Niên cho người cảm giác hết sức trầm ổn, tại An Khang châu cũng không có náo ra sự tình gì, luôn giữ khuôn phép, là người trẻ tuổi tài tuấn khá ít thấy.
Đối với việc Dạ Chiếu chết đi, Dịch Y Vân cùng Dạ Tư Niên rất tức giận.
Nhưng mà đối với Dạ Thiếu Long, vậy liền không giống.
Bởi vì Dạ Thiếu Long cũng không phải Dịch Y Vân sinh, mà là tiểu lão bà của Dạ Chiếu sinh, lúc này đã ở trong nhà khóc ngất đi.
Đối với phẩm tính của Dạ Thiếu Long, tất cả mọi người đều có mâu thuẫn, nói thật, chết cũng tốt, miễn bại hoại gia phong.
Thế nhưng Dạ Chiếu chết, đối với An Khang châu Dạ gia mà nói, đó không phải một chuyện tốt.
Bởi vì Dạ Chiếu vừa chết, An Khang châu sẽ phái tới một vị gia chủ mới, nhận lệnh trực tiếp từ Dạ gia Thái Kinh.
Năm đó Dạ Chiếu vất vả lắm mới tranh thủ được vị trí này, đáng tiếc quá sủng ái tiểu nhi tử, tống táng tiền đồ của mình, chỉ số hố cha của Dạ Thiếu Long này đã đạt đến ngũ tinh.
Người Dạ gia đến, người xung quanh đều thì thầm to nhỏ, cảm giác An Khang châu đã rất lâu không có náo nhiệt như vậy.
Nơi Côn ca ta đến, có thể không náo nhiệt sao.
- Châu trưởng đại nhân, người Dạ gia tới.
Một tên thủ vệ chạy vào cung kính nói ra.
Mặc dù Ký Văn Sơn không muốn gặp, nhưng cũng không có cách, đành nhẹ gật đầu.
Lúc Dạ Tư Niên đi vào liền liếc mắt nhìn về phía Dạ Côn, vị đường đệ này...
Mà Dạ Côn cũng nhìn về phía Dạ Tư Niên, đây hẳn là đường ca.
Ký Văn Sơn cảm thấy, đây đều là chuyện nhà Dạ các ngươi, không thể âm thầm tử giải quyết à, cần làm lớn chuyện như vậy sao?
- Châu trưởng đại nhân cần phải làm chủ cho ta Dạ gia chúng ta, bọn họ cấu kết hãm hại phu quân ta.
Lời dạo đầu của Dịch Y Vân khiến sắc mặt mọi người chìm xuống, đây rõ ràng là muốn lật ngược phóng đại sự tình.
Dạ Côn nghe xong khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, cũng muốn nhìn một chút, xem nữ nhân này muốn thế nào.
Lúc này Ngân Sắc Nam Nhân cũng không nói gì, tựa hồ muốn nghe xem Dịch Y Vân giải thích như thế nào.
- Dạ phu nhân, ngươi có không chứng cứ.
Ký Văn Sơn trầm giọng hỏi.
Dịch Y Vân cung kính nói ra:
- Châu trưởng, mấy ngày nay phu quân ta một mực ở trong nhà chiếu cố nhi tử thụ thương, đều không bước ra đại môn Dạ gia, nhưng chính là vào hôm qua, phu quân cùng Thiếu Long đã không thấy tăm hơi, châu trưởng đại nhân, trong chuyện này nhất định có gì đó mờ ám.
- Dạ Côn cùng Dạ Thiếu Long bất hòa, thậm chí gián tiếp hại Dạ Thiếu Long, ta hoài nghi lần mưu sát này đã được lên kế hoạch từ trước.
Dạ Côn ngàn vạn lần không nghĩ tới, nữ nhân này thế mà cắn ngược lại một cái, không hổ là thê tử của Dạ Chiếu, rất ngoan độc.
- Châu trưởng đại nhân.
Dạ Côn đứng dậy chắp tay nói ra.
- Mời Dạ viện trưởng nói.
- Giống như Dạ phu nhân nói, ta cùng Dạ Thiếu Long bất hòa, gián tiếp hại Dạ Thiếu Long, vậy có thể lý giải thành Dạ Thiếu Long mang tâm lý trả thù hay không? Thê tử của ta yếu đuối kiều mị, liền thành mục tiêu lớn nhất, còn có địa lao bên ngoài An Khang châu kia, không lẽ dùng để uống trà hay sao?
Dạ Côn vừa mới nói xong, Dạ Tư Niên liền chắp tay nói ra:
- Châu trưởng đại nhân, Dạ gia thân là một trong năm đại gia tộc ở Thái Kinh, đóng giữ biên cương Thái Kinh, có quyền thẩm vấn mật thám trà trộm vào Thái Kinh, địa lao kia chính là chỗ để thẩm vấn mật thám.
Lời nói này quả thật không có gì sai, quyền lợi đó chính là do Thánh Nhân cho.
Dạ Côn cảm thấy Dạ Tư Niên này mạnh hơn tên Dạ Thiếu Long kia nhiều.
- Dạ gia tự nhiên muốn tẩy trắng cho Dạ Chiếu, nếu không rửa sạch chuyện này, chỉ sợ Dạ gia ở An Khang châu sẽ phải xóa tên.
Ngân Sắc Nam Nhân tựa hồ rất hiểu, một câu liền nói toạc ra mấu chốt trong đó.
Bất quá Dạ Côn phát hiện, vẻ mặt hai mẹ con này rất tự nhiên, tựa hồ hoàn toàn chắc chắn.
- Châu trưởng đại nhân, nếu muốn tra rõ chuyện này, sợ rằng phải chờ tới phía Thái Kinh điều tra, dù sao liên lụy long trọng, không phải một lời hai câu liền có thể xử án.
Dịch Y Vân hết sức chân thực, hiện tại liền kéo một cái, Thái Kinh Dạ gia hẳn cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy.
Ngân Sắc Nam Nhân hừ một tiếng:
- Đúng là một đám người cấu kết hoàng quyền.
Dịch Y Vân biến sắc, ánh mắt mang theo hàn quang:
- Ngân Sắc Nam Nhân, ngươi là kẻ giết người, tình huống bây giờ không rõ ràng, mời châu trưởng đại nhân giam giữ y chờ phán xét.
Mọi người hít sâu một hơi, nữ nhân này thật hung ác, cũng dám nói ra lời này với Ngân Sắc Nam Nhân.
Mặc dù nhìn không thấy biểu tình của Ngân Sắc Nam Nhân, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, Ngân Sắc Nam Nhân rất muốn cắt đứt cái cổ trắng nõn kia, xoay thành bánh quai chèo.
Ký Văn Sơn đều bối rối, theo đạo lý mà nói, quả thật là như thế, nhưng đây chính là Ngân Sắc Nam Nhân, người có thể đại chiến cùng Đạo Đức Tử.
- Ngân Sắc Nam Nhân, ngươi tự xưng là hóa thân chính nghĩa, tình huống bây giờ còn không rõ, ngươi liền muốn chống lại luật pháp Thái Kinh sao? Vậy chính nghĩa của ngươi cũng chỉ nói ngoài miệng một chút mà thôi.
- Nữ nhân nhà ngươi, quả thật rất lợi hại.
Ngân Sắc Nam Nhân trầm giọng nói ra.
Dịch Y Vân thấp giọng nói ra:
- Không phải ta lợi hại, ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho vong phu mà thôi.
- Được! Được! Ngân Sắc Nam Nhân còn chưa từng ngồi qua đại lao, bất qua hiện tại ngồi thử một chút, xem ngươi dùng biện pháp gì tẩy trắng cho Dạ Chiếu!
Ký Văn Sơn nghe xong, hơi nhẹ nhàng thở ra, giao cho phía Thái Kinh tới xử lý sẽ tốt hơn.
- Người đâu! Tạm thời giam giữ Ngân Sắc Nam Nhân lại!
Theo mệnh lệnh hạ đạt, người bên ngoài bắt đầu gọi mắng lên.
- Có biết làm châu trưởng hay không thế! Ngân Sắc Nam Nhân rõ ràng là vì dân trừ hại!