- Xem ra Tả Tướng rất coi trọng Ba Thái Thú.
Ánh mắt Trưởng Tôn Tuấn Hiền cũng thay đổi.
- Hạ quan vinh hạnh được Tả Tướng để mắt.
Ba Đài một mặt hoảng hốt.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền đứng dậy, đưa tay đặt ở trên vai Ba Đài, từ tốn nói:
- Làm việc thật tốt, đừng khiến cho Tả Tướng thất vọng.
- Tạ tam hoàng tử nhắc nhở.
Người áo đen mở cửa ra, Trưởng Tôn Tuấn Hiền chậm rãi đi ra, bất quá còn bổ sung một câu:
- Phải biết nhìn rõ thế cục.
Cũng không đợi Ba Đài nói cái gì, Trưởng Tôn Tuấn Hiền liền biến mất ở trong trời đêm.
Ba Đài thở hắt ra, xem ra lựa chọn của mình là đúng, đưa nữ nhi qua bên kia có thể bảo đảm an toàn.
Một bên khác, Côn ca rốt cục về tới Học Viện Vô Hư, nói thật, hắn vẫn không biết nên giải thích với mọi người như thế nào.
Đoán chừng hiện tại bên trong đã bày ra tràng diện chuẩn bị thẩm tra phạm nhân rồi.
Đi trên hành lang gấp khúc, Dạ Côn cuối cùng nghĩ ra được một sáng kiến, cứ nói là lúc trước ở trong Mê Vụ Sâm Lâm ăn được trái cây lạ, sau đó đạt đến Kiếm Hoàng, dù gì khi đó mình cũng mất tích, hẳn sẽ rất dễ qua loa qua.
- Côn ca, đã trở về rồi à.
Phi Tuyết còn đang quét rác kinh hô một tiếng.
- Đã trễ thế như vậy vẫn còn quét à?
Dạ Côn đều phải bội phục tinh thần làm việc của Phi Tuyết, mặc dù là một tên lường gạt, nhưng vẫn hết sức chuyên nghiệp.
- Không dám sơ suất.
- Làm rất tốt, đến lúc đó sẽ tăng lương.
- Tạ Côn ca.
Nhìn bóng lưng của Côn ca, Phi Tuyết trêu chọc tóc mai, bộ dáng phi thường vũ mị.
Ánh đèn đại sảnh học viện vẫn còn sáng rực, chuyện này khiến lòng Dạ Côn xiết chặt, phảng phất nhìn thấy đệ đệ oán khí ngút trời, thê tử của mình đều không có như thế qua.
Quả nhiên, lúc Dạ Côn đi vào đại sảnh, tất cả mọi người đều ở đây, hiện trường thẩm vấn cỡ lớn.
- Phu quân, ngươi cuối cùng đã trở về, làm chúng ta lo lắng muốn chết.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi trực tiếp ôm chặt Côn ca, giống như Côn ca sắp phải chết rồi vậy.
- Không sao cả, không sao cả.
Cha mẹ đều đang nhìn đấy, đừng dính người như thế, đến lúc đó người khác sẽ cảm thấy các ngươi rất tùy tiện.
Dạ Côn nhìn về phía đệ đệ, phát hiện biểu lộ đệ đệ chất phác, tựa như bị ngớ ngẩn rồi.
- Mẫu thân, tại sao người còn chưa ngủ?
- Chờ Côn Côn nhà ta trở về, thuận tiện nói cho chúng ta biết, lúc nào tu luyện tới Kiếm Hoàng?
Đông Môn Mộng xụ mặt nói ra, tiểu Côn Côn không tệ, rất biết lừa gạt mẫu thân.
Dạ Côn biết ngay là sẽ như vậy, cho nên sớm đã chuẩn bị xong lý do thoái thác.
- Mẫu thân, con không nói, chẳng qua là hy vọng mọi người đừng lo lắng.
- Lời này như thế nào?
Dạ Minh hỏi.
- Chuyện này này phải nói đến lúc con bị lạc trong Mê Vụ Sâm Lâm.
Âm thanh Dạ Côn dần dần trở nên trở nên nặng nề, giống như mình sắp bị bệnh chết.
- Ngày ấy, con bị miêu yêu bắt đi.
Dạ Côn mở đầu liền khiến Nhan Mộ Nhi sợ ngây người.
Rõ ràng là ngươi cưỡi ta đi, làm sao trở thành ta bắt ngươi đi, đừng ở trước mặt mẫu thân nói xấu ta, cẩn thận ta báo cáo ngươi.
- Miêu yêu hung ác tàn bạo...
Dạ Côn nói lần nữa, Nhan Mộ Nhi cảm thấy phải tìm thời điểm thích hợp cho tiểu trọc đầu biết, cái gì gọi là miêu yêu hung ác tàn bạo.
Ta rõ ràng ôn nhu như vậy, ngươi thế mà nói ta như thế, tiểu trọc đầu! Cừu oán giữa chúng ta càng ngày càng sâu, rửa không sạch!
- Nó đưa ta đến một cái huyệt động đen kịt, muốn hút dương khí của ta.
Phốc!
Nhan Mộ Nhi thật muốn đưa tay bốp cái ót của Dạ Côn một phát, còn hút dương khí, sao ngươi có thể bịa ra chuyện như thế?
- Lúc ấy tình huống khẩn cấp, hung ác vô cùng, may mà con kịp thời phản kháng, mới không để miêu yêu đạt được, nhưng lúc đó con cũng trúng yêu độc của miêu yêu, trên đường đi một mực mê mang, lúc ngẩng đầu nhìn thì xung quanh thì đã an toàn, chẳng qua là trên mặt đất có trái cây đỏ tươi rơi xuống, con liền cầm lên ăn đỡ đói, mới đi không bao xa, con cảm thấy trong cơ thể tựa như muốn nổ tung vậy.
- Từ khi đó, thực lực của con liền không hiểu thấu đạt đến Kiếm Hoàng, lúc ấy con quá sợ hãi, liền không dám nói với mọi người, sợ miêu yêu kia trả thù, đó nhất định là bảo bối của miêu yêu.
Nhan Mộ Nhi đã sắp tức xỉu, tiểu trọc đầu ngươi là đại lừa gạt!!!
Sau khi Dạ Côn nói rõ lý do, mọi người cảm thấy có thể tin được, dù sao Dạ Côn cũng là từ thời điểm đó không thích tu luyện.
- Chỉ có thể, không còn chuyện gì khác sao?
Đông Môn Mộng tò mò hỏi.
Dạ Côn khẳng định nói ra:
- Không còn.
Dạ Tần tựa hồ cũng tin tưởng đại ca, vẻ mặt dần dần thư giãn, vừa rồi vẫn còn kéo căng, bộ dáng không vui.
- Tần Tần, đại ca con cũng không phải cố ý, tha cho đại ca con lần này đi.
Đông Môn Mộng tựa hồ đang nói chuyện thay Dạ Côn, nhìn Tần ca một chút, không biết còn tưởng rằng Tần ca có ý với Côn ca.
- Mẫu thân, con không hề tức giận.
- Vậy thì tốt, nắm chắc tay, vẫn là hảo huynh đệ.
Dạ Côn cùng Dạ Tần im lặng, huynh đệ nhiều năm như vậy, cần phải bắt tay sao... giống như tiểu hài tử vậy.
Nói mà nói thì nói như vậy, dưới sự chỉ đạo nhiệt tâm của mẫu thân, hai huynh đệ cuối cùng vẫn nắm chắc tay.
Nhìn như giải quyết, nhưng vẫn chưa xong...
Bất quá lúc trở về, Dạ Côn phát hiện nhỏ Mộ Nhi có chút không đứng, trước đó còn rất tốt mà.
- Ly Nhi, Mộ Nhi làm sao vậy?
Thừa dịp Nhan Mộ Nhi đi tắm, Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không biết, phu quân thật lợi hại, còn trẻ như vậy đã là Kiếm Hoàng, Ly Nhi còn chưa là cái gì cả.
Diệp Ly nhìn như đang làm nũng, nhưng thật ra là đang nói, phu quân, ngươi còn đang gạt chúng ta, rõ ràng không chỉ là Kiếm Hoàng.
Được thê tử khen như thế, Dạ Côn cảm thấy rất bay bổng, nụ cười đắc ý kia phảng phất như đang nói, nói thêm một chút, nói thêm một chút.
Nhìn tiểu trọc đầu như vậy, Diệp Ly liền muốn đạp một cước.
- Phu quân lợi hại như vậy, sẽ không ghét bỏ chúng ta chứ.
- Làm sao lại thế, ta sẽ không ghét bỏ các nàng.
Dạ Côn nói như đinh đóng cột, các ngươi ngoan ngoãn như vậy, Côn ca ta sẽ không làm loạn.
Diệp Ly duỗi ngón tay nhỏ ra, vẽ trên lồng ngực Côn ca các vòng tròn, khuôn mặt xấu hổ.
Côn ca cũng là người biết chuyện, lập tức nói ra:
- Ly Nhi yên tâm, sau này vi phu sẽ giúp các nàng tu luyện thật tốt, giúp các nàng cũng đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng.
- Kỳ thật có đạt đến Kiếm Hoàng hay không không quan trọng, quan trọng là Ly Nhi muốn được phu quân yêu thương ~
- Như vậy à, Ly Nhi càng không cần lo lắng, vi phu sẽ yêu thương các nàng thật tốt.
- Yêu như thế nào?
Diệp Ly nũng nịu hỏi.
Đây là khảo vấn tới từ thê tử, Dạ Côn chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Đương nhiên là dụng tâm yêu.
Câu trả lời này không có gì sai.
- Ngươi không có dụng tâm chút nào, hừ!
Diệp Ly đẩy Côn ca ra, thở phì phì nói ra, ngồi ở bên cạnh phụng phịu.
Dạ Côn bị đẩy đến một mặt mờ mịt, vừa rồi mình sai ở chỗ nào rồi? Nếu có sai, vậy nới với ta là được...
Để ta lần sau không phạm phải sai lầm này nữa.