Mục lục
Thiên Mã Hành Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tiêu Phong , Dương Qua cùng Liễu Như Lãng tìm đến một quán rượu, ngồi yên chỗ xong, Liễu Như Lãng gọi tửu bảo:



- Tiểu nhị, đem cho ta rượu ngon hạng nhất cuả quán!



Tửu bảo đếm đếm ngón tay, nói:



- Rượu thượng hạng, quán đây có rượu Phần, có Úng Đầu Xuân, có rượu Cam Lộ Đường, và các thứ rượu Trúc Hiệp, Kim Ba, Quỳnh Tô ...



Liễu Như Lãng xua tay, bảo:



- Khỏi cần kể thêm nữa, đem cho mỗi thứ đó ba cân đi!



Gã tửu bảo gãi gãi đầu, cười lỏn lẻn:



- Xin lỗi ... thưa công tử đây, quán tôi chỉ còn duy nhất một thứ rượu trắng, tất cả những thứ khác đều bán hết sạch!



Liễu Như Lãng vỗ bàn, thét:



- Đã bán hết sạch, sao mi lại còn đem kể chi cho dài dòng lắm thế!



Tửu bảo vội vàng gật đầu, trả lời:



- Dạ ... Dạ ... Tiểu nhân tội đáng chết, khách sang sông đông nườm nượp, tại thị trấn này, bao nhiêu rượu ngon đều hầu như bán hết sạch, hết ráo.



Tiêu Phong vui vẻ bảo gã:



- Rượụ trắng cũng được, mang ra cho ba mươi cân nhé.



- Ba mươi cân? - Gã tửu bảo le lưỡi - Toàn quán tổng cộng không có tới được ba mươi cân, bộ khách quan có thể uống nhiều dữ vậy sao?



Tiêu Phong nói:




- Vậy thì đem cho hai mươi cân, quán chú chắc có đủ?



Tửu bảo gật đầu:



- Hai mươi cân thì có ... xin ba vị chờ cho một chút.



Dương Qua nói:



- Năm nay, đặc biệt thiệt đông khách qua sông, hai nước mới đình chiến chưa bao lâu, thiên hạ làm ăn phát tài, lái buôn hai miền nam bắc lên xuống rầm rầm, làm chuyện đưa đò vượt sông càng thêm tấp nập, ngay đến cái thị trấn nhỏ xíu này, bao nhiêu rượu đều bán cạn queo!



Gã nhìn sơ đám khách bộ hành đi lại náo nhiệt trên lộ, rồi nói tiếp:



- Chẳng biết rồi đây, khi chiến tranh tái phát, sẽ làm biết bao nhiêu con người trong số đó trở thành kẻ vô gia cư?



Tiêu Phong nghĩ nhớ về tham vọng của Hốt Tất Liệt, ông thở dài:



- Cũng sắp bùng nổ lại sớm rồi đấy!



Dương Qua hơi ngạc nhiên, hỏi:



- Tiêu huynh, xin nói rõ!



Tiêu Phong đáp:



- Chẳng giấu gì Dương huynh, ta thực ra đang làm Đông Liêu tướng quân cho Mông Cổ, dưới trướng của Hốt Tất Liệt.



- Hả? - Dương Qua kinh ngạc đến sững sờ, gã gần như muốn nhảy nhổm - Sao vậy được? Huynh ... Chẳng phải huynh người tộc Khiết Đan sao?



Gã ngàn vạn lần không sao tưởng tượng nổi người anh hùng mà gã thầm nhất mực kính trọng lại có thể làm một thù địch của người Hán!



Liễu Như Lãng vội vàng nói:



- Dương huynh, đại ca đệ cũng vì tộc nhân của mình mà phải ép lòng đi làm cái chức tướng quân đó, dù tuyệt không muốn chút nào, nhưng dạo đó, sinh mạng hàng trăm ngàn người Khiết Đan nằm trọn trong tay Hốt Tất Liệt, đại ca đệ có không muốn làm cũng không được, lần này, đại ca lên Yên Kinh miền bắc, cũng chỉ vì muốn tìm cách xin thôi chức vị đại tướng quân đó!



Dương Qua trợn tròn mắt:



- Thực sự là vậy ư?



Tửu bảo đã đem rượu ra, Tiêu Phong nâng bát rượu lên, nói:



- Lần trước gặp Dương huynh, vào lúc công chuyện cập rập, ta đã không tỏ rõ cùng Dương huynh chuyện mà Liễu huynh đệ đây vừa nêu lên, xin tự phạt ba bát !



Liễu Như Lãng day sang hỏi Tiêu Phong:



- Đại ca, vậy đệ có một yêu cầu riêng tư, cũng là để kể cho Dương huynh nghe chuyện bữa đó, đại ca một người một ngựa đối đầu mấy vạn đại quân Mông Cổ, cái khí thế ấy, đệ mới chỉ được nghe qua nơi lời tường thuật của Lâm muội, bữa nay, Như Lãng rất muốn nghe chính miệng đại ca kể từ đầu đến cuối!



- Được! - Tiêu Phong nâng bát, một hơi uống cạn, rồi nói tiếp - Chuyện năm xưa, chuyện đã qua, thiệt cũng chẳng đáng nhắc tới, nhưng có thắc mắc cuả Dương huynh, Tiêu mỗ cũng xin thuật lại đầu đuôi tự sự.



Rồi ông đem sự việc xảy ra từ lúc được Tân Nguyệt cứu, đưa ông từ dưới chân núi Nguyệt Nha về thành chữa trị, kể sơ sài, tóm tắt những diễn biến chính, nhưng Dương Qua đem so cái nguy hiểm của vây khổn thành Lâm Hoàng cùng thời kỳ gã và Quách Tĩnh bị Mông Cổ vây hãm, gã từng biết qua sự hung hãn, dũng mãnh của quân binh Mông Cổ, chuyện Tiêu Phong đơn thân độc mã đối địch mấy vạn địch quân, cái hào khí đó, quả trước đây chưa từng xảy ra, sau này cũng không mong được xem lặp lại. Rồi nghĩ nhớ về lúc ông ngay trước mặt thiên quân vạn mã, đã buộc Liêu đế buông lời thề nặng, để rồi sau đó, tự tận bằng hai mẩu tên gãy, hiển lộ cái khí khái của một bậc anh hùng, trong lòng Dương Qua cảm khái vô ngần, gã bất giác không ngăn nổi sụt sùi, gã chẳng thể ngờ nổi, đời sau của Tiêu Phong, ông trôi giạt về thế giới này, một trăm năm cách biệt, vẫn không sao thoát khỏi cái số mệnh phải cúc cung, tận tuỵ lần nữa cho dân, cho nước!



Khi Tiêu Phong kể dứt mọi chuyện, ba người đã cùng nhau chạm chén, uống khá nhiều rượu rồi. Dương Qua rót đầy ba bát, rồi nâng cao bát của mình lên, gã nói:



- Tiêu huynh, Liễu huynh, ta xin kính hai bạn! Các bạn đều là hán tử trọng tình trọng nghĩa, Dương Qua ta bình sinh rất kính ngưỡng những người như thế.



Nói xong, gã ngửa cổ, nốc cạn bát rượu.



Tiêu Phong cùng Liễu Như Lãng cũng nâng bát, uống cạn, rồi Tiêu Phong vui vẻ nói:



- Bữa nay, được gặp tri kỷ, đúng là một chuyện sướng khoái, chỉ hiềm một nỗi, rượu quá ít, uống chưa đã!



Dương Qua cười, hỏi:




- Tiêu huynh còn nhớ vụ xảy ra dưới chân núi Thiên Sơn bữa đó không? Huynh uống mất vò rượu Nữ Nhi hồng của nhà người ta, cái ả con gái ông chủ quán tên Triệu Phi Yến cứ đòi gả về cho huynh, làm huynh cuống quýt tay chân, còn may mà được cái cô gái áo xanh lục mỹ miều đó giải vây giùm cho!



Liễu Như Lãng cười tủm tỉm:



- Đại ca, cô gái áo xanh lục mỹ miều ấy chắc hẳn là Lâm muội chớ gì?



Tiêu Phong gật đầu:



- Không sai ... Chính thị cô ta.



Dương Qua bảo:



- Nói vậy thì, cái cô gái áo lục mà Tiêu huynh vừa xác nhận đúng là Lâm cô nương, sau đó, cô lại còn cứu huynh lần nữa, ta xem chừng, duyên phận giữa hai người có phần gắn bó không ít đâu!



Tiêu Phong tủm tỉm cười, rồi đổi đề tài:



- Dương huynh, từ sau khi chia tay lần ấy, tình hình ra sao? Huynh đã có tìm ra tôn phu nhân chưa?



Dương Qua lắc lắc mái đầu, thở dài:



- Chưa tìm được! Ta đi mòn gót khắp miền bắc, chẳng có được một chút âm hao! - Gã ngẩng đầu - Mười một năm ... đã qua mười một năm rồi, từ nam chí bắc vùng Trung nguyên, khắp vùng Giang Nam ta đều lặn lội đi tìm khắp, cũng như bữa nay, nơi miền bắc đây, chẳng chỗ nào là ta không tìm kiếm, dọ hỏi, mà người thì biệt vô âm tín, chẳng hiểu, hết hẹn mười sáu năm, đôi ta có còn được trông thấy nhau nữa hay không?



Mười một năm qua, gã không nguôi nỗi nhớ nhung Tiểu Long Nữ, suốt ngày cặm cụi dò hỏi tin tức nàng, mà đã chẳng thu được chút kết quả nào.



Tiêu Phong vươn tay vỗ nhẹ vào vai gã, an ủi:



- Mười sáu năm, giờ đã qua được mười một rồi, chỉ còn năm năm nữa thôi, năm năm thấm thoát nhanh lắm, hai người thể nào cũng sẽ đoàn tụ!



Dương Qua gật đầu, gã nghĩ đến Tiêu Phong cùng A Châu âm dương cách trở, gã cùng Tiểu Long Nữ dù phải xa cách nhau mười sáu năm, nhưng rút cục, cũng còn có ngày gặp lại, Dương Qua bèn vỗ trả vào vai Tiêu Phong:



- Tiêu huynh, huynh là một bậc đại anh hùng, Dương Qua khốn đốn vì tình, chẳng làm được tích sự gì, thiệt thấy mắc cở quá!



Liễu Như Lãng nói:



- Dương huynh khiêm nhượng quá! Đại danh Thần Điêu hiệp, trên giang hồ còn ai là không nghe, không biết tới! Xa cách giữa huynh cùng tôn phu nhân cũng đã qua được một phần lớn thời gian rồi, huynh đã tìm kiếm khắp nơi từ nam chí bắc, vậy kế tiếp đây, huynh dự tính làm gì?



Tập 18: Bình định bạn loạn



Hồi 124: Tửu phùng tri kỷ (II)



Dương Qua do dự một lúc, rồi nói:



- Sao cũng được, sẵn đang rảnh, ta sẽ theo Tiêu huynh lên miên bắc, đi Mông Cổ. Nếu thực sự xảy chuyện bất hoà với Hốt Tất Liệt, khi cần động võ, ta cũng có thể góp vào một chút sức mọn!



Khi Liễu Như Lãng hỏi câu hỏi, gã cũng đã dự tính sẽ được nghe trả lời như vậy, nên trong lòng rất vui sướng, gã bèn bảo:



- Thế thì hay quá, có Dương huynh đồng hành, chúng mình rõ là có thêm trợ trủ đắc lực vào hàng số một.



Dương Qua đáp:



- Nhìn vào sự tinh minh quả quyết của Hốt Tất Liệt mà ta từng được biết, vụ này thực khó lo liệu, rủi làm phật ý Hốt Tất Liệt, sẽ lập tức đưa tính mạng mấy vạn cư dân thành Lâm Hoàng vào cục diện nguy hiểm, mình võ công dẫu cao, cũng không sao bảo đảm nổi an toàn cho mấy vạn con người đó, thành thử, không phải đến đến mức cuối cùng, đến bất đắc dĩ lắm thì Tiêu huynh mới nên đi nước cờ đó, mình nên tìm giải pháp sao cho hai bên cùng ổn thoả là hay nhất.



Liễu Như Lãng khẽ chau mày, gã thở ra, nói:



- Chỉ sợ rất khó tìm được giải pháp lưỡng toàn, nhìn tình hình hiện giờ, thể nào cũng cần sự hy sinh của một bên.



Dương Qua chợt nghĩ đến Hoàng Dung, bèn hỏi:



- Tiêu huynh, khi Quách bá mẫu của ta giúp huynh thoát khỏi thành Tương Dương, bà ấy có cho ý kiến gì về cách giải quyết vụ này không? Là người túc trí đa mưu số một thiên hạ, nếu được bà chịu giúp ý, mình có hy vọng tìm thấy cách thức tốt.



Tiêu Phong đáp:



- Tối ấy, lúc ra khỏi cổng thành, Quách phu nhân đúng là cũng có bàn bạc cùng ta thật lâu chuyện ấy, rốt cục, bà cũng đã chẳng đưa ra được giải pháp nào!




Dương Qua thở ra, giọng chán nản:



- Nếu đến ngay cả Quách bá mẫu ta cũng không nghĩ ra được gì hay, đây đúng là chuyện khó khăn số một trên đời!



- Kệ ... Khó khăn đến đâu, chắc đành tuỳ thời mà hành sự thôi? - Theo thói quen, Tiêu Phong nâng bát ngửa cổ ực, nhưng gặp cái bát trống rỗng, ông cười xoà, đặt bát xuống, nói tiếp - Uống chưa đã thèm, thôi mình đi kiếm chỗ khác đi!



Thế là ba người đi ra khỏi quán đó, tìm đến một tửu điếm khác, họ uống đến tận khuya khoắt mới về!



Hôm sau, cả đoàn đáp thuyền vượt sông Hoàng Hà, tiếp tục hành trình đi Yên Kinh. Trên thuyền, A Tử hỏi thăm về Trình Anh cùng Lục Vô Song.



Dương Qua đáp:



- Hồi ấy, sau lần gặp các cô ở Giang Nam, ta chưa trở về đấy, cũng không biết lúc này họ ra sao!



Chạnh lòng nghĩ đến mối thâm tình hai người Trình Lục dành cho gã, Dương Qua không khỏi mang mặc cảm tội lỗi vô ngần.



A Tử nói:



- Nguyên muội có hứa, khi tìm được tỉ phu xong rồi, sẽ đi cùng huynh ấy xuống Gia Hưng thăm Trình tỉ tỉ và Lục tỉ tỉ. Muội đâu có ngờ, xảy ra nhiều chuyện khác quá, hồi tháng trước, tỉ phu lên Lư Sơn giải thoát muội xong, rồi cùng nhau xuống Tín Dương bận rộn trợ giúp bằng hữu, giờ lại phải đi Yên Kinh, nếu sau đây, muội không trở về Trung nguyên nữa, chỉ e khó lòng có dịp tái ngộ hai người nhà Trình tỉ tỉ được. Mai đây, huynh có đi Giang Nam, nhờ huynh nhắn với Trình tỉ tỉ là muội đã kiếm thấy tỉ phu muội rồi, để họ bớt lo âu.



Suốt đời cô, A Tử chỉ thấy duy nhất Trình Anh là đối xử tuyệt hảo cùng mình, niềm cảm kích mối ân tình đó không khi nào phai nhoà trong tim cô, đây cũng là lần đầu trong đời, cô được trải qua tư vị ấy.



Nhìn sóng nước Hoàng Hà cuồn cuộn tuôn chảy về hướng đông, ai nấy đều thấy cảnh tượng đó hùng vĩ, ghi khắc hình ảnh đậm nét trong tâm khảm.



Dăm hôm sau, họ đến gần Yên Kinh, các sắc phục Mông Cổ mỗi lúc thấy một nhiều hơn, đâu đâu cũng thấy quân binh Mông Cổ tuần tra.



Thời Liêu quốc, Yên Kinh là trung tâm chính trị, kinh tế hết sức phồn thịnh, mấy chục năm sau này, dù trải bao chiến loạn, nó vẫn cứ là thành thị phồn hoa số một phương bắc, Khi Tiêu Phong vào khu quản hạt mười sáu châu Yến Vân, nơi ông thường tổ chức săn bắn hồi còn làm Nam Viện đại vương, giờ trở về chốn cũ, ông thấy cảnh vật chẳng có gì khác xưa, bầu trời vẫn cứ xanh trong, mặt đất dưới gót chân vẫn cứ rắn chắc như thưở nào, dù vật đổi sao dời, thấm thoắt đã trăm năm trôi qua, cảnh vẫn cứ thế, chẳng thay đổi gì trước mắt người xưa.



Cưỡi ngựa rong ruổi lối cũ, lòng Tiêu Phong đang cảm khái vô ngần, bỗng thấy A Tử chỉ tay ra trước, nói:



- Tỉ phu, huynh nhìn cái gò đất cao kia kìa, ngày xưa, mình từng đi săn trên ấy - Liếc mắt trông sang Du Thản Chi, miệng cô vẫn liến thoắng - Mà cũng không biết sao lại có một thằng xú tiểu tử bán mạng đã nấp nánh tại đấy, tung vôi bột vào huynh!



Tân Nguyệt bị kinh ngạc to, cô hỏi:



- Tiêu đại ca, bộ huynh ngày xưa từng có ở Yên Kinh rồi sao?



Tiêu Phong không muốn tiếp tục giấu cô nữa, cho dù cô tin hay không, ông quyết định nói toàn bộ sự thực cho cô nghe. Ông đáp:



- Đúng thế. Một trăm năm trước, ta từng cư ngụ một quãng thời gian dài tại Yên Kinh, lúc ấy hãy còn thuộc về Liêu quốc, ta hay đi săn bắn quanh đây.



Tân Nguyệt cùng Liễu Như Lãng trợn tròn mắt nhìn vào ông, họ đều cho là ông đang trúng phong tà, nói nhảm những chuyện thần thoại.



Nhìn thần sắc kinh hoàng của hai người, Tiêu Phong khẽ mỉm một nụ cười, đáp:



- Công chúa, công chuá chắc vẫn hãy còn nhớ, hôm đầu tiên công chúa cứu tỉnh ta, ta đã có nói gì không?



Tân Nguyệt nhớ lại, ngày ấy, lúc Tiêu Phong vừa tỉnh lại, ông xưng mình là người Liêu, rồi khi nghe bảo Liêu quốc đã diệt vong, ông đã đau khổ xiết bao, đã thống thiết rú to một tiếng kêu thảm đinh tai, cô vẫn hãy còn nghe vang vọng trong đầu tiếng kêu rú ấy, như nó mới vừa xảy ra đâu đây thôi.



- Chẳng lẽ ... Chẳng lẽ ... - Tân Nguyệt kinh hoàng, quả tim cô đập thình thịch, cô không sao dám tin trên đời lại xảy ra một chuyện cô không sao tưởng tượng nổi như vậy.



---- Xem tiếp hồi 125 ----


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK