Ngựa chạy một lúc, đến gian nhà tranh của Giang xuân Lam, cậu cố sức kéo dây cương, nhưng con ngựa chẳng giảm tốc độ, nó cứ nhắm căn nhà chạy ào ào tới. Giang xuân Lam hét to:
- Tới rồi, tới rồi .. đứng lại mau, coi chừng đụng vô nhà!
Tiêu Phong cười ha hả, ông đưa tay níu dây cương, con ngựa hí vang, dừng phắt trước nhà.
Giang xuân Lam tụt xuống khỏi mình ngựa, cậu vừa vuốt ngực, vừa nói:
- Làm sợ gần chết! Cái thứ ngựa thần này chỉ có người thần mới cưỡi nó được, mình không thể rớ vô!
Cậu chạy nhanh đến cửa, thò đầu vào nhà, hét tướng lên:
- Bà ơi! Mau ra xem có ai tới đây nè!
Có tiếng trả lời:
- Gì mà um sùm vậy! Ai tới vậy! Tiểu tử ngươi lại bầy trò ma quỷ rồi hả?.
Tiếng nói chưa dứt, từ trong nhà hiện ra một bà lão. Bà liếc sơ qua Tiêu Phong, rồi thấy A Tử, bà không giấu nổi mừng rỡ, gọi:
- A Tử? Cô sao lại trở về đây?.
A Tử bước đến, chụp tay bà, cười đáp:
- Bà ơi, con tìm thấy tỷ phu rồi, thuận đường về ghé thăm bà.
Cô chỉ Tiêu Phong, tiếp:
- Đây ... Tỷ phu của con đây.
Tiêu Phong chắp tay chào:
- Tiêu Phong kính chào tiền bối.
Bà lão dòm kỹ Tiêu Phong từ trên xuống dưới, rồi tươi cười nói:
- Tốt! Đúng là rồng phượng trong loài người! Nhưng nên gọi ta nãi nãi thì tốt hơn, gọi tiền bối nọ, tiền bối kia, người quê mùa như ta nghe không quen!
Tiêu Phong tủm tỉm cười, không trả lời. Ông tự nhủ "Bà lão này mắt sáng như điện, cước bộ nhẹ nhàng, quyết chẳng phải một bà già nhà quê bình thường! Nhưng bà đã không muốn thổ lộ thân phận, mình cũng đừng soi mói!
Bốn người vào nhà, cùng ngồi xuống ghế trò chuyện. Sau đó, bà lão bảo Giang Xuân Lam dọn cơm nước, ăn tối,
Tiêu Phong thấy bà chất phác, nồng nhiệt, Giang Xuân Lam tuy nhộn nhạo, nhưng thẳng tính, ông bất giác nảy sinh thiện cảm. Ông hỏi bà lão:
- Hai bà cháu sinh quán ở đây?
Bà lão nhỏ giọng đáp:
- Không, ta từ nơi khác đến, ngụ cư tại đây được mười sáu năm rồi! Hồi đó, cửa nhà sa sút, thêm gặp nạn đói, ta dọn về đây ở". Cách nói chuyện của bà giản dị, bà dường như không thích nhắc chuyện cũ.
Do đó, Tiêu Phong không tiện hỏi thêm, ông nghĩ thầm "Bà lão này thâm tàng võ công, ở thôn làng này mười sáu năm, hình như đang cố giữ một bí mật lớn."
Sau bữa cơm, A Tử móc ra một tấm vàng lá, cô phe phẩy nó trước mặt Giang Xuân Lam, hỏi:
- Tiểu tử mở to mắt ra nhìn nè, cái này là cái gì đây?.
Giang Xuân Lam chưa từng thấy hoàng kim, cậu lập tức trợn mắt, hỏi lại:
- Vàng đấy, phải không? Sao mà có thể mỏng tanh như vậy được?
A Tử cười cười:
- Mi gọi ta mười tiếng tỷ tỷ, ta sẽ cho mi tấm vàng lá này!
Giang Xuân Lam bĩu môi, nói:
- Của đó hiếm đấy! Bộ tỷ hổng hiểu, nếu ta đem nó ra xài, người ngoài biết ta có vàng, họ sẽ xách dao tới cướp đoạt đi, lúc đó ta tha hồ lo với sợ!
A Tử giơ hai tay lên trời:
- Rõ đồ nhà quê! Chẳng chút kiến thức gì ráo! Hổng thèm cho mi nữa!
Giang xuân Lam đáp:
- Thì đúng tiểu tử nhà quê rồi, không một chút kiến thức nào, chẳng qua, so với ta, chị cũng không hơn bao nhiêu!
Bà lão lắc đầu, cười:
- Hai đứa bay chắc oan gia từ kiếp truớc! Mới xáp vô là đã gấu ó liền liền. Xuân Lam, lúc tỷ tỷ A Tử vừa mới ra đi không lâu, mi chẳng đã than van sao chị A Tử lâu quá chưa thấy trở về?
Bà quay sang hỏi Tiêu Phong:
- Tiêu tướng công, hai người rồi sẽ đi đâu?
Tiêu Phong đáp:
- Chúng tôi đi Đại Thắng quan, tối nay nghỉ qua đêm ở đây, ngày mai sẽ tiếp tục hành trình.
Bà lão đáp:
- Đi lại khó khăn, còn mấy ngày nưã hết năm, thôi ở lại đây ăn tết, nhà mình sẽ vui lắm đó.
Tiêu Phong đáp:
- Cám ơn lòng tốt nãi nãi, chúng tôi đi Đại Thắng quan vì việc khẩn cấp, khônng thể chần chờ. Vừa rồi đã chạy suốt mấy ngày đêm, bữa nay vì A Tử quá mệt, mới phải dừng lại nghỉ chân.
Ông bỗng biến sắc, vung tay quạt tắt đèn, nhỏ giọng nói:
- Có người!.
Rồi chăm chú lắng nghe, ông bảo:
- Đến từ phía này, nghe cước bộ thấy khinh công không tệ, chắc chúng nó đến kiếm tôi, mấy người đừng gây tiếng động, để mình tôi ra đối phó. Dù ông biết bà lão võ công không tồi, nhưng vì bà mai danh ẩn tính đã hơn mười sáu năm, bà đương nhiên không muốn để lộ thân phận. Xẩy ra đánh nhau, bà sẽ khó tiếp tục giấu mình chỗ này nữa, do đó, ông có ý định một mình ra ngoài đối phó, bà lão không phải động thủ, đỡ uổng phí công bà đã trốn tránh bấy nhiêu năm.
Giang Xuân Lam nói:
- Không được đâu! Sao lại để một mình Tiêu đại ca ra ngoài được? Cháu không biết võ, nhưng bằng hữu gặp nguy, cháu không chịu làm con rùa rụt đầu vô mai đâu!
- Xuân Lam! - Bà lão gắt nhỏ - Mày chẳng biết gì cả! Mày không võ công, ra đó chỉ làm Tiêu đại ca mày phân tâm, làm quẩn chân người ta! .
Bà đưa tay kéo Giang Xuân Lam lại gần, dịu giọng nói
- Cháu đừng lo! Tiêu đại ca cháu võ công giỏi lắm, bọn chúng không phải đối thủ đâu!
- Đúng thế! Chúng không phải đối thủ của ta đâu! - Tiêu Phong đứng dậy, bước đến khung cửa, nhìn ra ngoài.
A Tử lại gần, hỏi nhỏ:
- Tỷ phu, để muội ra giúp huynh?
Tiêu Phong xua tay, đáp:
- Không cần! Muội ở trong nhà, đừng gây tiếng động. Muội ra đó, mất công ta phân tâm lo cho muội!.
Ông vừa nói, vừa đưa tay khép cửa. A Tử lùi lại, qua khe cửa, cô nhìn ra ngoài, trong màn đêm tối đen, một vài nhân ảnh đang từ cánh đồng đàng xa chạy đến, phút chốc đã tới truớc sân nhà.
Tiêu Phong nhận thấy chúng toàn thân vận đồ đen, đầu trùm khăn đen, thân mình thon thả, da mặt trắng như tuyết, rặt nữ tử! Tiêu Phong có chút sững sờ, ông tự hỏi "Võ lâm Trung nguyên muốn giết ta, thiếu gì anh hùng hảo hán thành danh, nổi tiếng, sao đưa đến toàn là nữ tử? Trong này có âm mưu gì đây chăng?"
Đám nữ tử đến trước sân nhà, khi thấy Tiêu Phong đứng đấy tựa ông thần giữ cửa, họ bất giác kinh ngạc, từ trong bọn, một cô lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là ai? Tránh đường, mau lên!
Têu Phong lấy làm lạ, ông chợt nghĩ ra "Không phải bọn họ đến tìm mình! Chắc tới tìm bà già trong nhà. Bà đã ẩn cư mười sáu năm rồi, sao hôm nay họ mới đến đòi nợ?"
Cô gái thấy Tiêu Phong không trả lời, cứ đứng ì ở đấy ra điều không nhường bước, thét một tiếng, gươm rút ra khỏi nửa chừng vỏ kiếm, nói:
- Ngươi đã muốn chết, đừng trách bọn ta vô tình ! Các muội! Xông lên nào!
Bọn hắc y nữ tử hoa kiếm lên, đồng loạt công kích Tiêu Phong. Chiêu thức xem thấy giản dị, nhưng mỗi cji thức từ mỗi kiếm thủ được phối hợp chặt chẽ với người bên phải, người bên trái, đàng trước và đàng sau, nhịp nhàng liền lạc như áo trời không lộ đường chỉ. Tiêu Phong nhận ra kiếm trận biến hóa vô cùng, uy lực trải rộng, ông không dám khinh địch, ngưng thần ứng chiến. Kiếm pháp tính cách chí âm, nhu nhuyễn, khi đối địch với chưởng lực Tiêu Phong vừa dũng mãnh, vừa chí cương chí cường, âm nhu tương khắc với cương cường nhất mực. Qua lại được chừng mười hiệp, nhờ khinh công tuyệt đỉnh, Tiêu Phong xông pha ngang dọc trong kiếm trận, ông quan sát các phép biến hoá, tìm cách phá trận. Bọn nữ tử hò hét liền miệng, mỗi biến hoá tưởng chừng sắp đưa Tiêu Phong vào tuyệt lộ, nhưng mỗi mỗi đều bị ông nhanh chóng hoá giải rất xảo diệu, thủy chung ông vẫn giữ cân bằng trận đấu. Tiêu Phong muốn nhanh chóng giải quyết trận chiến, nhất thời chưa thực hiện được. Tiêu Phong bất giác bội phục người đã sáng chế kiếm trận. Đấu thêm mười hiệp nữa, ông vẫn chưa tìm ra cách phá giải.
Vào lúc đó, qua khe cửa, A Tử thấy xuất hiện một nhân ảnh thấp thoáng như hồn ma bóng quỷ đang từ xa tiến đến, chân không chấm đất, chớp mắt, đã đến trước cửa nhà, không một tiếng động. Toàn thân y phục đen, đầu đội một mũ rộng vành che kín hết khuôn mặt. A Tử rợn tóc gáy, cô vội vàng bịt miệng, kịp thời tránh bật ra tiếng hô hoán.
Người áo đen mới tới gằn giọng hỏi Tiêu Phong:
- Các hạ ở đâu ra? Vì sao trợ giúp con tiện nhân?.
Gọing nói của một phụ nữ trung niên.
Tiêu Phong ngạc nhiên, ông vừa vũ lộng song chưởng, vừa hỏi lại:
- Ngươi nói ai là tiện nhân?
Hắc y nữ tử buông tiếng cười gằn, bỗng cất cao giọng gọi:
- Muội muội, tỷ tỷ đã đến! Mười sáu năm chưa gặp lại, sao còn không mau ra nghênh tiếp tỷ tỷ?
A Tử đang lấp ló sau cánh cửa, cô nghe một làn gió nhẹ từ sau tới, đẩy lui cô ra vài bước. Mắt cô thoáng thấy một nhân ảnh vượt ngang, đẩy tung cửa, vọt ra ngoài. Định thần xem kỹ, thấy dưới ánh trăng, bà nội Giang Xuân Lam đang đứng trên sân, thường ngày còng lưng, bây giờ bà đứng thẳng người, gằn giọng nói từng tiếng:
- Mười sáu năm rồi, tỷ tỷ sao chưa lên tiên?.
Giọng nói trong trẻo, khác hẳn giọng khàn đục hàng ngày.
Hắc y nữ tử âm trầm hừ một tiếng, đáp:
- Muội muội chưa lên tiên, để tỷ tỷ tới tiễn muội đi trước !
Bà lão hằn học:
- Trời già quả tình không có mắt! Người ta nói thiện ác hữu báo, chưa thấy quả báo nào đến với mi hết!
Hắc y nữ tử cười gằn:
- Tiện nhân ! Mười sáu năm trước, ngươi may mắn trốn thoát, hôm nay, ta tới thu thập ngươi đây! Ngươi cùng Đàn lang sống chẳng được hoan lạc cùng nhau, để ta thành toàn cho ngươi.
Bà bỗng nghiến răng, rít lên:
- Không! Cho dù nơi cõi âm, ta cũng không cho ngươi đoàn tụ cùng chàng! Ta sẽ vứt xác ngươi ngoài biển rộng, cho âm hồn ngươi vật vờ, mãi mãi không nơi nương tựa, vĩnh viễn không gặp lại Đàn lang!
Dứt lời, bà phóng mình lên tít cao trên không trung, đôi tay sửa soạn tung chưởng tấn công bà lão. Thân mình bà còn đang lửng lơ trên không, chầm chậm hạ xuống, song chưởng phiêu hốt vung ra, dưới ánh trăng mờ nhạt, tuy toàn thân bà trùm hắc y, nhưng dáng vẻ thập phần kiều mỵ, siêu trần thoát tục, tựa tiên nữ hạ phàm .
Lúc đó, Tiêu Phong chưởng kình mỗi lúc một mạnh, dù chưa phá được kiếm trận, chưởng phong hồn hậu làm bọn nữ tử nghẹt thở, họ phải liên tiếp lui về sau. Nhìn hắc y nữ tử tung chưởng từ trên cao xuống, bất giác ông kinh hãi, thủ pháp xuất chưởng đó, nếu không chính mắt nhìn thấy, ông sẽ không sao hình dung cách thực hiện. Chưởng thức ẩn chứa ngàn vạn biến hoá, từa tựa vầng mây đen trên trời cao chụp xuống đầu bà lão, xem ra không cách tránh né.
Bà lão bỗng giơ song chưởng lên quá đầu, quát một tiếng sắc gọn, ngạnh tiếp chưởng hắc y nữ tử. Chiêu số thật giản dị, nhưng hàm chứa nội lực toàn thân, dùng thô sơ chống biến hoá phức tạp, bà đã nhanh chóng hoá giải đòn tấn công.
Hắc y nữ tử tiếp chưởng, nghiêng mình né sang một bên, rồi vũ động song chưởng, khí kình sầm sập như thái sơn áp đỉnh bủa xuống đầu bà lão!
---- Xem tiếp hồi 58 ----
Danh Sách Chương: