Sáng sớm hôm sau, Hốt Tất Liệt cùng Tân Nguyệt đưa Tiêu Phong đến diện kiến Mông Cổ Đại hãn Mông Kha. Từ lúc lên giữ cái chức vụ thật cao cấp Đông Liêu Đại tướng quân ấy, Tiêu Phong chưa hề triều kiến vị Đại hãn Mông Cổ, hôm nay là lần đầu tiên ông được gặp.
Ba người đến điện Tuyên Giáo nơi Mông Kha tạm lập hành cung, quân hầu lập tức vào thông báo. Khi cả ba vào đến bên trong, đã thấy từ chỗ ngồi, một người vận hoàng bào đứng lên, tiến ra đón họ. Người này thân hình to lớn, mày rậm, mắt sáng, rậm râu, mặt mũi nom khá giống Hốt Tất Liệt. Nhác trông, Tiêu Phong biết đấy là Mông Kha, Đại hãn Mông Cổ .
- Tiêu Phong xin triều kiến Đại hãn!
Tiêu Phong vén vạt trường bào, định quỳ hành lễ, nhưng Mông Kha đã nhanh chóng đưa tay ngăn lại, nói:
- Tiêu tướng quân, miễn lễ! - Ông chăm chú nhìn Tiêu Phong, rồi nói - Uy danh lẫy lừng cuả Tiêu tướng quân chấn động khắp thảo nguyên, hôm nay, ta được gặp, thấy đích thực danh bất hư truyền!
- Đại hãn đã quá khen rồi!
Tiêu Phong từng trải, từng gặp gỡ không biết bao nhiêu nhân vật, nhưng ấn tượng đầu tiên về Mông Kha, ông thấy Đại hãn đầy nét lợi hại, hệt như Hốt Tất Liệt, ông nghĩ thầm "Hèn chi thiết kỵ Mông Cổ đang tung hoành tứ phương, quả thực nhờ đám con cháu tài giỏi của Thiết Mộc Chân đóng vai trò chủ chốt."
Mông Kha vồn vã dắt tay Tiêu Phong, đưa ông đến ngồi ghế phía tay phải của mình, Hốt Tất Liệt ngồi phía bên kia, còn Tân Nguyệt đang ngó quanh ngó quất, cô toan đến ngồi tại ghế kế bên Tiêu Phong, bỗng nghe Mông Kha hỏi:
- Tân Nguyệt, cô đã biết tội của cô chưa?
Tân Nguyệt giật mình, cô quỳ thụp ngay xuống, thưa:
- Dạ ... Tân Nguyệt biết tội rồi!
Cô tự hỏi "Chẳng phải tứ ca đã nói Đại hãn sẽ không truy tội mình sao? Sao bỗng nhiên lại lên tiếng quở trách mình?"
Mông Kha vỗ nhẹ lên mặt án thư:
- Cô thiệt to gan! Dám một mình lẻn trốn xuống Trung nguyên! Nếu không nhờ Tiêu tướng quân cứu về, bữa nay, cái bản mệnh cô không biết nó lưu lạc nơi nao?
Tân Nguyệt rủ thấp mái đầu, không hó hé gì.
- Rủi cô gặp bất trắc, ta còn mặt mũi nào với song thân đã khuất?
Giọng nói đã có phần hoà hoãn hơn.
Mắt thâm thấp ánh lệ, Tân Nguyệt ngẩng đầu lên, nói:
- Đại hãn ca ca, muội thật tệ, xin Đại hãn trị tội.
Mông Kha xua xua tay, nhẹ giọng:
- Thôi ... Đứng lên đi, cô còn được bình yên trở về, là tốt rồi. - Quay sang nhìn Tiêu Phong, ông ta nói tiếp - May nhờ Tiêu tướng quân đã xông xáo vào nơi đầm rồng hang cọp cứu cô ra, cô định cảm tạ Tiêu tướng quân sao đây?
Tân Nguyệt đứng dậy, ban đầu, cô định đến ngồi kế bên Tiêu Phong, giờ nghe Mông Kha nói vậy, có chút ngần ngại, cô bèn đến ghế kê mé bên trái Hốt Tất Liệt, vừa ngồi xuống, vừa nói:
- Đại hãn dạy cảm tạ tướng quân thế nào, muội sẽ làm theo y lời.
Mông Kha cười tủm tỉm, nói:
- Nếu ta không nhầm, Tân Nguyệt muội chẳng đã hai mươi tuổi rồi sao? Là một đại cô nương rồi, sao không tự có chủ ý, cứ đeo theo bắt vi huynh đây lo giùm cho muội hết mọi chuyện?
Tiêu Phong thừa thông minh để hiểu ẩn ý của Mông Kha, ông vội vàng thưa:
- Công chúa từng có ơn cứu mạng Tiêu Phong, lần này giải thoát đưa Công chúa trở về, gọỉ là Tiêu Phong có chút ít đền đáp ân đức công chúa, chuyện cảm tạ ấy, thiệt Tiêu Phong này ngượng, không dám nhận lãnh.
Nghĩ đến hết chuyện nọ đến chuyện kia cứ xen vào, việc xin từ chức đã khó mở miệng, giờ lại nảy thêm ra một cái nhức đầu mới. Giả tỉ, rủi Mông Kha mở miệng thay Tân Nguyệt cầu hôn, Tiêu Phong tuyệt thật khó nhận lời, nhưng làm vậy, nhất định sẽ gây đau khổ vô ngần cho Tân Nguyệt, mà thân làm Đại hãn hoàng đế một đại quốc, Mông Kha cũng sẽ không khỏi mất thể diện, chuyện xin từ chức kia sẽ vô cùng bất lợi.
Mông Kha nói:
- Ta nghe nói Tiêu tướng quân lần này đi Trung nguyên, chỉ để tế bái lệnh phu nhân, mà ở địa vị hiện thời cuả tướng quân, ông không những không tam thê tứ thiếp, mà còn một lòng không quên người đã mất, làm bổn hãn cảm động vô cùng. Dưới gầm trời này, những tướng quân trọng tình nghĩa như thế thật cực hiếm.
Tiêu Phong thưa:
- -Đại hãn quá khen rồi, thần chỉ là một kẻ thô dã, chẳng am tường chuyện phong tình, trong lòng vĩnh viễn duy nhất một A Châu, không có chỗ cho ai khác.
Mông Kha khẽ cười, bảo:
- Tiêu tướng quân thần dũng vô địch, lại trọng tình trọng nghĩa, Mông Cổ ta có được một hiền tài như vậy, đúng là một diễm phúc lớn.
Ông nâng bầu rượu, rót đầy tràn bát, rồi nói tiếp:
- Ta xin kính Tiêu tướng quân ba bát!
Tiêu Phong cũng không làm màu mè, ông nâng bát mình lên, sang sảng nói:
- Kính!
Ông uống một hơi ba bát liền, rượu đó là thứ rượu cực mạnh của Mông Cổ, nặng vào hàng số một vùng thảo nguyên, độ mạnh gấp bội rượu Trung nguyên. Uống vào, miệng lưỡi Tiêu Phong thấy thập phần vui thú.
Mông Kha cũng nốc một hơi ba bát, rồi đặt bát xuống, ông ta cười ầm, nói:
- Ta từng nghe đồn tửu lượng như biển của Tiêu tướng quân, chỉ uống bằng bát, không dùng ly cốc, nên bữa nay, ta đã hạ lệnh cho dọn bát để uống, bổn hãn muốn cùng Tiêu tướng quân uống một trận cho thiệt thống khoái, chưa say, chưa thôi!
Hốt Tất Liệt cũng cười:
- Tửu lượng Tiêu tướng quân cũng hệt như vũ công của ông ta, thâm sâu khó lường, đệ từng có phen đấu tửu cùng, rốt cuộc đệ say tuý luý, mà vẫn chưa thấy ông ta say. Nhất là lần yến tiệc mừng đại lễ săn bắn, bao quan viên, tướng tá dưới trướng đệ liên tục thay nhau cụng ly cùng ông, mà ông ta vẫn chẳng say, mặt vẫn chẳng đổi sắc, từ đó về sau, đệ là phục tài uống của tướng quân luôn. Bữa nay Đại hãn muốn khiến Tiêu tướng quân chưa say chưa thôi, e chẳng dễ!
Mông Kha cười ầm, bảo:
- Tiêu tướng quân ngàn bát chẳng say, vậy bữa nay, bằng tất cả mọi giá, đến giờ ngọ, khai mạc đại hội Hốt Lý Đài xong, ta sẽ bảo các vương hầu cùng tất cả quần thần thay nhau chạm chén cùng Tiêu tướng quân, để xem Tiêu tướng quân có say không cho biết!
Tiêu Phong cười, thưa:
- Hay lắm ...Tiêu Phong chẳng tài nghề gì, chỉ giỏi uống, sẽ xin hết lòng bồi tiếp!
Phần II
Mọi người đang trò chuyện, bỗng một tên quân hầu vào bẩm:
- Tâu Đại hãn, A Nhân Hồn vương gia từ hãn quốc Y Nhân vừa đến.
Mông Kha rạng rỡ sắc mặt, phán:
- Cho mời vào! - Rồi quay sang bảo Tiêu Phong - A Nhân Hồn này đến tham dự lễ Hốt Lý đài từ hãn quốc Y Nhân kề cận xứ Ba Tư, đường xa vạn dặm, thiệt không dễ đi.
Tiêu Phong đã từng nghe điạ danh Ba Tư, biết xứ này ở xa xôi lắm. Ông thấy một người vận trường bào màu lam tiến vào, thân hình khôi vĩ, mặt đầy nét phong sương của một cuộc hành trình cực nhọc và dai dẳng. Đến trước mặt Mông Kha, ông ta quỳ trên hai gối, cất cao giọng:
- A Nhân Hồn bái kiến Đại hãn!
Mông Kha khẽ gật đầu, bảo:
- Đứng lên đi, ngươi đã trải nhiều tân khổ đấy! - Đại hãn vẫn ngồi yên, không vồn vã đứng lên như vừa rồi đã tiếp đón Tiêu Phong.
A Nhân Hồn đứng dậy, quay sang trao đổi nghi thức chào mừng cùng Hốt Tất Liệt xong, bèn ngó sang Tiêu Phong đang ngồi nơi mé trái của Đại hãn, theo vị trí đó, gã đoán ông ắt phải là một nhân vật cực kỳ cao quý, nhưng như gã đều quen biết tất cả các vương giả, mà người lạ này gã không nhận ra là ai, gã bèn lên tiếng hỏi:
- Kính thưa Đại hãn, vị này là ai vậy?
Mông Kha vui vẻ đáp:
- Đấy là Tiêu Phong, làm Đông Liêu Đại tướng quân, ngươi đến từ xứ hãn quốc Y Nhân, chắc chưa nghe qua tiếng tăm ông ta. Tiêu Phong từng đơn thân độc mã xông xáo vào trong đám mấy vạn đại quân, đã trổ sức khống chế thích khách của Nam triều, cứu thoát tánh mạng tứ đệ ta từ trong vô vàn hiểm nguy đó. Ông ta hai mũi tên bắn ngã gục hai con mãnh hổ, một phát tên xạ trúng đại điêu bay trên cao vạn trượng, một thân một mình xông pha thành Tương Dương để giải thoát Tân Nguyệt Công chúa, uy danh lẫy lừng khắp thảo nguyên, cũng là mãnh tướng số một của Mông Cổ ta.
A Nhân Hồn nghe thế, gã giơ cao ngón cái lên, trầm trồ:
- Tiêu tướng quân đúng là thần nhân, A Nhân Hồn thành thực kính phục!
Tiêu Phong vội đứng lên chắp tay đáp lễ, nói:
- Vương gia đã quá khen rồi!
A Nhân Hồn vui vẻ hỏi:
- Tiêu tướng quân là người Khiết Đan?
Tiêu Phong đáp:
- Đúng thế.
A Nhân Hồn nói:
- Xuyên suốt lịch sử, người Khiết Đan nổi tiếng dũng mãnh, bữa nay được gặp Tiêu tướng quân rồi, ta thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Rồi gã quay sang hỏi Mông Kha:
- Đại hãn, mấy vị vương gia các hãn quốc khác đã có đến đây chưa?
Mông Kha trả lời:
- Vương gia các hãn quốc Khâm Sát và Sát Hiệp Đài đều đã đến nơi, chưa thấy hãn quốc Oa Khoát Đài cùng Não Hốt vương gia của Thất Liệt Môn.
A Nhân Hồn chau mày, nói:
- Giờ ngọ bữa nay là khai mạc lễ Hốt Lý đài, thần từ nơi thật xa xôi mà còn đến kịp, sao Thất Liệt Môn, Não Hốt lại chưa thấy tới, chẳng hiểu họ có ý đồ riêng tư gì không?
Mông Kha hứ một tiếng:
- Đố tụi chúng dám! Chúng mà có lòng dạ, ý đồ riêng tư, ta sẽ cho chặt phăng cái đầu chúng xuống!
Hốt Tất Liệt nối lời:
- Lần trước cử hành lễ Hốt Lý Đài của Đại hãn, toàn hệ chúng nó cũng kiếm cớ để vắng mặt, mấy năm sau này, cũng có lời ra tiếng vào, khó nói chúng nó không mang dị tâm. Đến ngay cả vương gia A Nhân Hồn còn đến tham dự, đúng ra, tụi chúng nó làm gì thì gì, cũng phải có mặt, đệ thấy sự tình này thật không đơn giản.
Ở Mông Cổ, khi Đại hãn đich thân đến chủ trì lễ Hốt Lý Đài, đã có mời các vương gia tham dự, theo lệ thường, các vị đó phải tự động đến, nếu không đến, tức là biểu lộ sự đại bất kính, có lòng muốn làm phản. Oa Khoát Đài là con thứ ba của Thành Cát Tư Hãn, đứng hàng nối ngôi kế sau vị hãn vương thứ nhì con của Thành Cát Tư Hãn. Khi Oa Khoát Đài qua đời, người kế vị sau đó cuả y cũng mắc bệnh mà chết sau hai năm nối vị, sau đó con cháu dòng dõi Đà Lôi đã tranh nhau địa vị đại hãn cùng tử tôn của dòng Oa Khoát Đài. Vì thời thơ ấu, Mông Kha do Oa Khoát Đài nuôi nấng, đã từng theo trưởng tôn Bạt Đô của Thành Cát Tư Hãn viễn chinh phương tây, đánh chiếm được Khâm Sát cùng Oát La Tư. Khi Quý Do chết đi, Bạt Đô đề cử Mông Kha lên kế thừa hãn vị, nhưng đã bị tộc hệ Oa Khoát Đài cùng hệ của Sát Hiệp Đài phản đối, sau đó, nhờ Truật Xích của hệ Bạt Đô cùng hệ Đà Lôi của Hốt Tất Liệt giúp đỡ, cùng với đề cử nhiệt liệt của Mang Kha Tát Nhân, cuối cùng, Mông Kha lên làm Đại Hãn của Mông Cổ. Các tộc hệ của Oa Khoát Đài cùng Não Hốt của Thất Liệt Môn rất căm phẫn, thường thẳng thừng biểu lộ sự bất mãn với Mông Kha. Dùng những phương pháp cứng có, mềm có, ba năm qua, Mông Kha đã duy trì được đoàn kết trong nội bộ Mông Cổ, nào ngờ, lần cử hành lễ Hốt Lý Đài mà đích thân Đại Hãn triệu tập, cả Thất Liệt Môn cùng Não Hốt ngang nhiên không đến, rõ ràng, đã công khai biểu lộ sự bất phục tùng.
Mông Kha gằn giọng hứ, bảo:
- Thây kệ tụi chúng! Giờ ngọ mà không đứa nào chường mặt, ta sẽ lập tức cử binh đi hãn quốc Oa Khoát Đài hỏi tội. Lần này, không còn sự hỗ trợ của hãn quốc Sát Hiệp Đài, để xem bọn chúng đấu đá thế nào với ta?
Năm đó, hồi bầu cử Đại hãn, trong bốn dòng con của Thành Cát Tư Hãn, có con cháu của Truật Xích cùng Đà Lôi hết lòng ủng hộ Mông Kha, còn dòng Oa Khoát Đài và dòng Sát Hiệp Đài thì về theo phe Thất Liệt Môn thuộc dòng Oa Khoát Đài. Nhưng sau ba năm trị vì, Mông Kha đã dần dần thu phục được con cháu dòng Sát Hiệp Đài, duy nhất con cháu Oa Khoát Đài là vẫn tiếp tục chống đối, luôn âm mưu giành lại ngôi vị Đại Hãn.
Bỗng từ bên ngoài, rộ lên một hồi tiếng bước chân nhiều người, sau đó, quân hầu vào báo:
- Bẩm Đại hãn, đã đến giờ ngọ, ở bên ngoài, các vị vương gia cùng các tướng quân đang chờ, xin được triều kiến.
Mông Kha khoát tay, phán:
- Cho mời họ vào.
Thị vệ bèn đồng thanh truyền lệnh, hai vị đại thần đẫn đầu cả bọn tiến vào, còn Hốt Tất Liệt, Tiêu Phong, A Nhân Hồn cùng Tân Nguyệt thảy đều đứng lên, cùng họ làm lễ tương kiến Mông Kha. Nghi lễ xong xuôi, tất cả an toạ.
Mông Kha quét ánh mắt nhìn quần thần, nói:
- Thấy chư vị từ xa đến đây dự lễ, bổn hãn rất lấy làm sung sướng, hôm nay, toàn gia tộc chúng ta tụ tập vào buổi lễ thường niên này, các vị đều là dòng dõi Thành Cát Tư Hãn, chúng ta cùng huyết thống, nếu cùng nhau một lòng giốc sức, chúng ta sẽ hoàn thành chí nguyện vĩ đại của Thành Cát Tư Hãn, in gót chân thiết kỵ Mông Cổ lên toàn thể đất đai dưới gầm trời này!
Danh Sách Chương: