Khi Lâm Yên Bích cùng Yên Nhi, Lam Kì đến phòngTiêu Phong, ông vẫn chưa hết mê man. Lâm Yên Bích ngồi vào bàn, cười cười nói:
- Cám ơn hai tỷ đã dìu muội đến đây. Để muội ngồi chờ Tiêu đại ca tỉnh dậy, sư phụ Liễu đại ca có nói, bịnh nhân sẽ tỉnh lúc chiều tối.
Lam Kì cũng ngồi ghé vào một bên,
- Sẵn đang không có chuyện gì làm, để ta ngồi đây tán dóc với muội dăm ba câu!
- Ta cũng muốn nói chuyện với Lâm muội muội nữa! - Yên Nhi ngồi xuống theo, cô tủm tỉm cười, hỏi - Chính là đang có câu này muốn hỏi thẳng Lâm muội muội.
Lâm Yên Bích hỏi:
- Chuyện gì vậy? Yên Nhi tỷ cứ nói đi!
Yên Nhi bảo:
- Câu hỏi này, nếu có gì đường đột, Lâm muội muôn ngàn lần đừng giận ta nhé!
Lâm Yên Bích cười nụ, đáp:
- Nói nửa buổi rồi, mà muội vẫn chưa hiểu là chuyện gì! Muội hứa sẽ không giận đâu!
- Ờ ... vậy thì ta hỏi! - Yên Nhi do dự, hỏi - Muội rốt cục đang thương Tiêu đại ca? Muội cũng thương luôn cả Liễu đại ca nữa?
Gò má Lâm Yên Bích chợt đỏ bừng , cô chần chừ hồi lâu, rồi đáp:
- Hai tỷ tỷ yên tâm, muội chưa khi nào thấy thích Liễu đại ca.
Lam Kì mồm miệng nhanh nhẩu, nói:
- Chẳng phải muội cùng Liễu đại ca có hôn ước từ nhỏ sao, là muội sẽ gả cho huynh ấy mà!
Yên Nhi tiếp lời:
- Mà ta thấy, trong lòng Liễu đại ca, muội đang chiếm một chỗ rất quan trọng, tối qua, sau khi muội lãnh đạm với Liễu đại ca, đại ca đau lòng khôn tả, đã uống rượu liên miên đến say khướt, say đến độ đã tiết lộ chỗ ẩn nấp của Tiêu đại ca cho Hoàng Dung.
Lâm Yên Bích trầm tư hồi lâu, cô thở dài, nói:
- Liễu đại ca thương mến muội, muội cũng biết, nhưng mà ... Thôi, mình đừng nói chuyện này ... có khi hay hơn!
Lam Kì hỏi:
- Bây giờ muội không muốn nói, nhưng sau này thì sao? Ngày nào hai người còn bị hôn ước gắn bó, ngày đó còn có nghĩa ... sớm muộn gì , muội sẽ gả về cho đại ca!
Yên Nhi xua xua tay, cô nói:
- Thôi đủ rồi! Mình nên dừng tại đây... Tiêu đại ca nghe được ... thì không hay ho gì lắm!
- Gì mà không hay ho? - Câu hỏi của một nam tử đang đẩy cửa bước vào. Chính thị Liễu Như Lãng.
Yên Nhi đứng lên, cô cười cưởi, hỏi lại:
- Mấy chị em đang ngồi tán dóc, huynh sao lại đứng ngoài nghe lén?
Liễu Như Lãng cười đáp:
- Thề trời đất chứng giám, ta đã không hề nghe lén! Chỉ khi vừa đẩy cửa, ta nghe cái gì hay ho với không hay ho, nên buột miệng hỏi vậy thôi á!
Chợt có tiếng động nhỏ từ phía giường.
Lâm Yên Bích cố nhịn đau nơi chân, đứng lên nhảy lò cò hai bước về phía giường, cô thấy Tiêu Phong đang chầm chậm mở mắt, khi mắt ông chạm vào đôi mắt trong như nước hồ thu của Lâm Yên Bích, riềm mi cô khẽ chớp lên, rồi nước mắt cô đã tuôn trào như suối. Tiêu Phong rùng mình, se thắt trong tim, ông chăm chú nhìn cô, bảo:
- Đừng khóc nữa! Ta chết phứt đi ... lại tốt hơn, hết làm cô đau lòng!
Khi nhìn thấy Liễu Như Lãng, ông bèn vươn tay ra nắm tay gã, nói:
- Liễu huynh đệ, sau này phải ăn ở thật tốt với Lâm cô nương, phải bớt phong lưu phóng đãng, đừng làm khổ muội ấy.
Lòng Lâm Yên Bích bỗng hoảng hốt, cô đoán, mấy lời chuyện trò vừa qua của cô cùng Lam Kì và Yên Nhi ắt hẳn đã bị Tiêu Phong nghe được. Ông nghĩ mìnhsắp lìa trần, nên nói những câu vừa rồi! Cô gạt nước mắt, cố mỉm cười, nói:
- Tiêu đại ca, độc trong mình đại ca đã có thuốc giải, vài hôm nữa huynh sẽ khỏi hẳn bệnh, huynh đừng nói nhăng nữa!
Tiêu Phong ngạc nhiên, ông lập tức hỏi:
- Chả phải muội đã bảo độc tố đó, đến thần tiên cũng bó tay? Vì sao bây giờ chữa khỏi được bệnh?
Lâm Yên Bích đáp:
- Huynh ăn ở hiền lành, tích tụ nhiều phúc đức, cuối cùng có được quý nhân giúp đỡ. Sư phụ Liễu đại ca có đem món thuốc giải độc Kim Xà từ Thiên Trúc về, gặp đúng lúc huynh đang ngộ phải đúng thứ độc ấy, bà đã cho muội thuốc cứu huynh. Không có thuốc quý của bà, làm sao giờ này huynh tỉnh dậy được!
Tiêu Phong ngẩn ngơ, ông cất cao giọng, tự hỏi:
- Sao mình không chết đi nhỉ? Lão trời già cứ níu giữ mình trên đời này, rút cục ... để làm gì?
Liễu Như Lãng ngồi nơi đầu giường, gã đưa tay xoa trán Tiêu Phong, cười hỏi:
- Đầu Tiêu đại ca có bị nóng đâu, sao huynh lại nói nhăng thế! Chuyến này đại ca gặp đại nạn, được thoát chết, sau này, nhờ vào đường phúc đức to lớn của đại ca, tiểu đệ hành tẩu giang hồ, rất mong được dựa chút hơi hướm từ đấy lắm!
Tiêu Phong chầm chậm ngồi thẳng người dậy, ông nắm tay chàng, cười bảo:
- Tốt lắm! Từ giờ, đứa nào dám chọc giận bọn mình, huynh đệ mình sẽ đánh cho nó ôm đầu máu, tơi tả mà bỏ chạy!
Hai tay Liễu Như Lãng bị ông siết chặt, vẻ mặt đầy nét ăn năn, xấu hổ, gã nói:
- Tối qua, đệ ngu ngốc đem bán đứng đại ca, xém chút nữa đưa đại ca đến chỗ chết, mà đại ca vẫn xử tốt với đệ, làm đệ càng thấy xấu hổ hơn!
Tiêu Phong vỗ vai gã, cười, bảo:
- Nam tử hán ... đại trượng phu, xá gì mấy cái chuyện quá khứ không đáng đó! Huynh đệ xả thân cứu ta, sư phụ huynh đệ lại cho thuốc cứu ta thoát chết, người xấu hổ phải là ta kia!
Liễu Như Lãng cười đáp:
- Hay lắm! Huynh đệ mình thôi không nói chuyện ơn nghĩa nữa. Như Lãng không có anh ruột, từ giờ trở đi, mong được huynh chịu lời làm bậc huỵnh trưởng cho!
Tiêu Phong cười ha hả, ông nói:
- Được một nam tử anh tuấn tiêu sái, thiếu niên anh hùng làm tiểu đệ, Tiêu Phong ta cầu còn không được!
Liễu Như Lãng quá mừng, gã đứng dậy, hành lễ, vái Tiêu Phong trước giường, thốt lời nguyền:
- Tiểu đệ ra mắt đại ca, hai ta không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, nhưng nguyện được chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng giờ!
Tiêu Phong đưa tay nâng gã lên, bảo:
- Hảo huynh đệ, đứng lên đi.
Nhớ lại chuyện kết nghĩa cùng Đoàn Dự, Hư Trúc thưở xưa, họ đã qua đời hơn trăm năm nay, nhưng hai danh hiệu nhị đệ, tam đệ vẫn ghi khắc tận đáy lòng, ông bảo Liễu Như Lãng:
- Từ giờ trở đi, đệ là tứ đệ của ta, trước đây, ta đã kết nghĩa cùng hai người anh em thật hào hùng, họ tuy không còn tại thế nữa, nhưng danh phận thì vẫn vậy!
Liễu Như Lãng nghe nói, gã lấy làm tiếc, bảo:
- Hai vị nghĩa huynh đó nhất định là rồng, phượng trong loài người, tiếc thay, Như Lãng này không có duyên được gặp gỡ!
Tiêu Phong gật đầu, bảo:
- Hai người đó đích thực anh hùng hào kiệt trong đời, nhưng tứ đệ tuổi tác dẫu nhỏ, võ công đạt đến cảnh giới đó, ngày kia thành tựu, sẽ không ở dưới họ đâu!
Ông dừng một chặp, bỗng cười vang, hỏi:
- Hôm nay có chuyện vui vẻ cao hứng quá, sao ta không uống rượu mừng! Tứ đệ mau đem rượu ra đây, phải cùng say một trận!
- Hay lắm!
Liễu Như Lãng đứng lên, gã dợm đi lấy rượu. Lâm Yên Bích đã đưa tay cản lại, nói:
- Chậm đã! Tiêu đại ca độc chưa trục ra hết, tuyệt đối cấm uống rượu!
Liễu Như Lãng đành dừng bước, gã nhìn Tiêu Phong, cười, rồi nói:
- Đại ca, thần y đã có lời cấm, đệ không dám cãi lệnh!
Tiêu Phong quay nhìn Lâm Yên Bích, ông cười cười, hỏi:
- Lâm đại cô nương, hôm nay cao hứng quá, cho phá lệ một lần, được chăng?
- Không được! - Lâm Yên Bích đáp, dừng một chút, rồi cô dịu giọng bảo - Chờ ít hôm nữa, khi nào muội khám thấy huynh hoàn toàn giải trừ sạch độc tố, huynh muốn uống ngày, uống đêm ... uốngbao nhiêu .... muội nhất định không cản!
Mắt chạm ánh mắt cô, Tiêu Phong vội tránh né đôi nhãn châu chan chứa nhu tình đó, ông đáp:
- Ờ! Thương thế ta làm phiền mọi người ở đây không ít, thôi ... ta không muốn quấy nhiễu nhiều nữa, để nghỉ ngơi xong ít bữa, rất mong có dịp cùng tứ đệ uống một trận thật thống khoái!
Lâm Yên Bích mỉm cười:
- Giờ thì rượu chưa uống rượu, nhưng cháo lại cần lắm đấy. Muội sẽ bảo nhà bếp đem cháo lên, hơn một ngày rồi, Tiêu đại ca chưa ăn gì vào bụng. Giờ phải ăn bù lại thôi!.
Nói xong, cô theo thói quen, định đưa tay đỡ Tiêu Phong xuống giường. Tiêu Phong chần chừ một chút, rồi ông cười nụ:
- Tự ta xuống được, cám ơn Lâm cô nương.
Ông gắng bíu tay vào thành giường, chậm rãi nhổm dậy. Bị trúng độc cực nặng, tưởng chết, lúc này dẫu đã tỉnh cơn mê, nhưng toàn thân ông yếu ớt mềm oặt, sức không xuống đến được gót chân, bàn tay! Ông chập chững, cố gắng lắm mới đi ra được đến bên bàn, tốn không biết bao nhiêu là hơi sức.
Lâm Yên Bích rụt tay về, lòng cô đau đớn, nửa tháng qua, hai người sớm tối đỡ đần nhau, nhiều phen, đã bộc lộ tình cảm trong lúc gian nan, hoạn nạn. Tối qua, họ ngồi sát bên nhau, đã nương tựa vào nhau, bây giờ ông thay đổi, để ý từng tý, tránh để lộ tình ý. Nghĩ đến nỗi niềm đó, mắt Lâm Yên Bích chợt nhạt nhoà, cô quay nhanh đầu sang một bên, không để cho mọi người yhấy lấp loánh ánh nước mắt trong đôi nhãn châu.
Ngày tháng trôi nhanh vùn vụt, đã qua năm hôm. Trong thời gian đó, mỗi ngày Lâm Yên Bích mỗi khám bệnh cho Tiêu Phong, ông luôn luôn ngồi ngay ngắn, rất ít chuyện vãn. Vào ngày thứ ba, ông đã có thể tự mình xuống giường, tự đi lại được, ít khi nào ông ở lại trong phòng, thường sang phòng bên cùng Liễu Như Lãng nói chuyện phiếm những chuyện trên trời dưới đất. Lâm Yên Bích biết ông cố ý tránh mình, lòng cô đau đớn, cô cũng giảm những sự gặp gỡ Tiêu Phong. Cô thường ra sân bầu bạn cùng Đan Quế. Liễu Như Lãng thấy quan hệ giữa hai người không như xưa, gã không hiểu, không biết chuyện gì đã xảy ra. khiến họ xa lánh nhau.
Đến hôm thứ sáu, Tiêu Phong thấy độc trong mình đã hoàn toàn trục hết, nội lực sung mãn như xưa, nhưng ông khoan uống rượu, ban đầu, ông định chờ đến khi Yên Bích khẳng định độc đã trừ dứt tuyệt, nhưng cuối cùng, ông quyết định thôi không uống, ông không muốn vì chút say sưa mà làm buồn lòng Lâm Yên Bích. Có bận, ba ngày trời, ông không gặp cô, tuy cố hết sức tự khắc chế tình cảm, nhưng con tim ông không theo đầu óc sai khiến, bắt ông tơ tưởng cô. Những hồi ức của hơn nửa tháng trải bao gian nan bên cô, đã ghi nét sâu đậm trong đầu, suốt đời ông sẽ không quên, cũng như những gì đã xảy ra kiếp sống này, sẽ không khi nào phai nhoà! Cô đã hứa hôn cùng tứ đệ, xưa ông không biết, không nói làm chi, bây giờ, mọi sự rõ ràng, ông không thể bộc lộ tình cảm được nữa. Ông biết chuyện ông quá nồng nàn cùng cô trong quá khứ đã là không nên không phải đối với Liễu Như Lãng, giờ đây, những thân cận cùng cô lại càng bất ổn, càng không thể!
Vào lúc tắt nắng, Tiêu Phong trở về phòng, ông nghĩ bụng, hôm nay Lâm Yên Bích sẽ không ghé qua, cô biết ông có ý lẩn tránh, cố ý xa cô,chắc cô cũng không đến gần. Ông nghĩ thầm "Vậy cũng tốt! Hai hôm nữa, cô không đến khám bệnh, mình sẽ ra đi. Đến ngày cô thành hôn cùng tứ đệ, mình sẽ gặp lại họ, như vậy, đỡ lấn cấn cho nhau!"
Bỗng có tiếng gõ cửa, Tiêu Phong đi ra mở, thấy Lâm Yên Bích đứng đấy, khi bốn mắt giao nhau, ông vội dịch người sang một bên, mời cô:
- Thì ra Lâm cô nương, mời cô vào!
Lâm Yên Bích lắc đầu, nói:
- Muội không cần vào, muội đến bắt mạch huynh, xem xem độc đã hết hẳn chưa. Huynh đưa tay đây!
Ông theo lời, chìa bàn tay. Hai ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng thăm dò mạch lạc nơi cổ tay ông, rồi cô rụt tay về, bảo:
- Tốt lắm rồi! Độc đã trục hết, nội thương cũng khỏi hẳn rồi!.
Cô lấy từ trong bọc một gói nhỏ, đưa cho ông, nói:
- Đây còn mấy tễ thuốc giải Kim Xà độc, kèm toa thuốc. Huynh hãy giữ lấy, sợ mai mốt đây ... khi lại trúng phải nữa, huynh sẵn thuốc để dùng. Có điều, toa thuốc này kê nhiều vị đặc biệt thuộc Thiên trúc, không kiếm thấy ở đây.
Tiêu Phong lắc đầu:
- Mấy tễ thuốc còn lại, cô giữ lấy ... phải hơn! Cô nương làm thầy thuốc, có khi sẽ cần đến để chữa người khác!
Lâm Yên Bích không nói gì, cô giúi cái gói vào tay ông, rồi quay mình bước đi!
Nhìn bóng cô xa dần, trong một sát na, mắt Tiêu Phong rưng rưng nhoà lệ, nỗi đau rộ lên trong lòng, ông có cảm giác vừa bị một quả đại truỳ giáng mạnh vào đầu.
---- Xem tiếp hồi 86 ----
Danh Sách Chương: