Cô gái này, thế nào mà lại làm cho bản thân thảm như vậy?
Mặc cho cô quật cường cắn lên trên vai mình, Hình Hạo Xuyên nhẹ nhàng cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu của cô.
“Ngoan, đừng có khóc nhiều quá không tốt!”. Hình Hạo Xuyên chậm rãi vuốt lại mái tóc dài tán loạn, nhu hòa nói. Âm điệu trầm thấp giống như khúc đàn violon xen ở dưới tàng cây hoa mộc lan trong đêm khuya chậm rãi tấu vang.
Nghe được giọng nói dịu dàng của anh, hơi sức toàn thân Tô Lưu Cảnh lập tức tan rã, hàm răng đang cố gắng cắn chặt, từ từ buông lỏng, buông lỏng, cuối cùng chỉ là nhàn nhạt ngậm vào trong miệng.
Người đàn ông này, vốn luôn mâu thuẫn như vậy, một giây trước còn lạnh lùng vô tình để cho người khác cảm thấy nhói buốt con tim, nhưng chỉ một giây sau lại có thể dịu dàng đến mức khiến cho họ cảm thấy vứt bỏ tất cả đều đáng giá. Chính vì chuyển biến quá mức kịch liệt như vậy, anh mới giống như một tấm lưới đem trói buộc cô thật chặt, mỗi một lần nhanh chân trốn ra, lại bị một cảm xúc khác tự ngăn lấy chính mình, để cho cô ở bên trong giãy giụa bồi hồi, rồi lại không chạy khỏi.
Rốt cuộc anh muốn cô làm như thế nào?!
Nếu anh đã lựa chọn Tiếu Như Nghê, vậy thì không cần phải đối xử tốt với cô làm gì, cô tuyệt không muốn như vậy. Cho dù cô ở chung một chỗ với ai, mặc kệ cô có xảy ra chuyện gì, cũng không nên tới nhìn cô, không cần quan tâm đến, cũng không nên dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói chuyện với cô.
Bởi vì như thế, sẽ làm cô lại sinh ra ảo giác, tựa hồ anh vẫn còn ở bên cạnh mình. Mặc dù, cô biết rất rõ ràng, đấy chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Hai bàn tay nhỏ bé của Tô Lưu Cảnh nắm trước ngực anh thật chặt, muốn lớn tiếng hỏi, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Đây rốt cuộc là thế nào? Một cuộc giao dịch sai lầm, một sự quen biết sai lầm, đến bây giờ vẫn dây dưa không ngừng, có lẽ, từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đã bắt đầu sai lầm rồi.
Người đàn ông này chỉ cần tốt một chút xíu thôi, là đã có thể để cho cô trở nên thân bất do kỷ.
Tô Lưu Cảnh vô lực nằm ở trên đầu vai hắn, không ngừng nức nở, nước mắt thấm vào con ngươi đen nhánh, lộng lẫy giống như đá quý, lại tản ra hơi thở bi thương.
Hình Hạo Xuyên chợt thấy hơi ảo não, có lẽ anh không nên tới đây, nếu Nhược Nhược đã trở lại, anh và cô không nên lại có quan hệ gì, nhưng tại sao một lần rồi lại hai lần anh vẫn không nhịn được mà nhúng tay vào chuyện của cô?
Hình Hạo Xuyên từ từ nhíu mày lại, tựa hồ có thứ gì đó đang chậm rãi rời khỏi quỹ đạo.
Đúng vào lúc này, cửa đột nhiên mở ra.
“Tổng giám đốc Hình, anh muốn làm gì với nhân viên của tôi vậy?”. Thương Thiên Kỳ nhìn thấy Tô Lưu Cảnh lại bị Hình Hạo Xuyên ôm ở trong ngực khó chịu khóc thầm, lập tức nhăn mày lại chuẩn bị sẵn sàng để đón quân địch, sau đó tiến lên một bước kéo cô từ trong lòng của người nào đó ra, nói.
Anh cố ý lái xe đến khách sạn Hoàng Gia, đặt một phần cháo từ đầu bếp nổi tiếng mang về cho Tô Lưu Cảnh, còn có cả mấy món khai vị rất ngon nữa, nhưng hiện tại lại không thèm để ý chút nào đặt ở cạnh cửa.
Hình Hạo Xuyên nhìn món cháo kia, cả tư thái anh ta kéo Tô Lưu Cảnh về phía mình khiến cho tính khí mới vừa hòa hoãn xuống lại lập tức dâng lên, sắc mặt đại biến, hất tay của người đối diện ra, đem Tô Lưu Cảnh thân mật ôm vào trong ngực, nói: “Chuyện này có liên quan gì đến anh sao?”
“Anh!”, Thương Thiên Kỳ thấy thế, cũng vươn tay sang, muốn bức lui Hình Hạo Xuyên cướp Tô Lưu Cảnh lại, nhất thời hai người đàn ông ở nơi này bắt đầu giao đấu, ai cũng không để cho đối phương chiếm một chút tiện nghi.
“Các anh, đừng đánh nữa.”, Tô Lưu Cảnh đứng trong trung tâm bão táp, lo lắng hô lên, vốn dĩ đã rất đau đầu, hiện tại càng thêm tệ hại hơn, nhưng hình như cả hai người họ đều không nghe thấy cô khuyên giải thì phải.
Sau đó đã thấy Hình Hạo Xuyên tung một quyền như gió lốc, chuẩn bị hung hăng nện lên trên mặt của Thương Thiên Kỳ, Tô Lưu Cảnh hít vào một hơi, vội chạy tới ôm lấy Thương Thiên Kỳ, ngăn ở trước mặt anh.
Bị hành động này của Tô Lưu Cảnh làm cho giật mình, Hình Hạo Xuyên vội vàng dừng động tác, nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy tức giận, cắn răng nói: “Cô muốn che chở cho anh ta?”.
Tô Lưu Cảnh chỉ theo bản năng không muốn nhìn thấy Thương Thiên Kỳ bị thương, hoàn toàn không nghĩ đến những thứ khác, trước sự tra hỏi của Hình Hạo Xuyên, liền luống cuống bỏ tay ra, đứt quãng nói: “Tôi... Không phải anh muốn đánh anh ấy sao...”
Nghe cô nói như thế, đáy mắt Hình Hạo Xuyên càng thêm u ám nặng nề, lạnh lẽo từ đáy mắt thâm trầm bắn ra cơ hồ muốn đóng băng gười đối diện. Lại ở trước mặt anh mà bảo vệ người đàn ông khác, rất tốt! Vô cùng tốt!!
Tô Lưu Cảnh nhất thời sợ hãi lúc này không biết phải làm sao.
Thương Thiên Kỳ xoay người bảo hộ Tô Lưu Cảnh ở phía sau, nói: “Tổng giám đốc Hình, nơi này không hoan nghênh anh! Mời lập tức rời đi!”, khuôn mặt bình thường vẫn hòa nhã vui vẻ lại mơ hồ tản ra một tầng lạnh lẽo cùng sát khí, tựa như con thú đang bị xâm chiếm lãnh địa của mình vậy.
Hình Hạo Xuyên nguy hiểm nheo mắt lại, trong con ngươi màu đen tràn ngập lửa giận, đáp: “Hừ, có rời đi hay không cũng không cần anh chen miệng vào, dù sao, cô ấy cũng chỉ là nhân viên của anh mà thôi!”. Còn một câu nữa vân chưa nói ra khỏi miệng đó chính là: Mà tôi, là người đàn ông của cô ấy.
“Anh!”, Thương Thiên Kỳ sao lại không nghe ra ý giễu cợt của anh cơ chứ, nắm tay thành quyền nổi đầy gân xanh.
Hai người đàn ông này giương cung bạt kiếm giằng co với nhau, như muốn ở chỗ này so tài cao thấp, trong lúc nhất thời không khí cũng đông cứng lại.
“Cộc cộc cộc!”
Ba tiếng gõ cửa vang lên rất có tiết tấu, một người bác sĩ mặc áo blouse trắng rảnh rang tựa trên khung cửa, cầm trong tay bệnh án nói vọng vào: “Hai vị tiên sinh, các anh đang quấy rầy đến bệnh nhân của tôi đấy, xin lập tức rời đi cho.”
“Nghiêm Hàn Dư?”, Hình Hạo Xuyên nhíu mày nhìn người vừa tới hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Nghiêm Hàn Dư có tình cảm với Nhược Nhược không phải ngày một ngày hai, sao anh lại không nhìn ra chứ, vì vậy sao có thể có ấn tượng tốt với người này được?
Thương Thiên Kỳ đang giằng co với Hình Hạo Xuyên, đối với vị bác sĩ đột nhiên nhảy ra đuổi bọn họ đi này dĩ nhiên cũng không có thái độ tốt.
Nghe thấy câu hỏi không để lại cho mình chút thể diện nào của ai đó, Nghiêm Hàn Dư cũng không tức giận, ngược lại còn nho nhã cười cười, đáp: “Thật không khéo, tôi đang làm việc ở bệnh viện này, lại càng không khéo hơn, vì hình như tôi còn là bác sĩ theo dõi trực tiếp cho Tô tiểu thư”.
Đáp trả bằng một câu giải thích nhẹ nhàng, nhưng lại lập tức chế trụ được cả người đàn ông trong phòng, sắc mặt lập tức thay đổi nhanh chóng.
“Hai vị tiên sinh, hiện tại tôi phải tiến hành kiểm tra cho bệnh nhân, cô ấy cần an tĩnh tuyệt đối, không thể bị quấy rầy, mời các anh đi ra ngoài giúp cho? Bằng không, nếu như kiểm tra xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ cô ấy sẽ không muốn gặp tất cả mọi người”. Nghiêm Hàn Dư từng bước đẩy xe kiểm tra đi vào, một mặt bắt đầu chuẩn bị băng gạc cùng thuốc men, một mặt lên tiếng giải thích.
Hình Hạo Xuyên và Thương Thiên Kỳ hung dữ trừng mắt liếc anh ta một cái, nhưng vẫn không thể không đặt sức khỏe của Tô Lưu Cảnh lên hàng đầu, chỉ đành phải khẽ cắn răng, dừng tay, tức giận đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh rốt cuộc cũng được yên tĩnh lại, Tô Lưu Cảnh thở một hơi, cảm kích nói với Nghiêm Hàn Dư: “Cám ơn anh, Nghiêm tiên sinh!”.
Nghiêm Hàn Dư khổ não nói: “ ‘Nghiêm tiên sinh’ ? Tôi cũng không có già như vậy chứ?”. Ngay sau đó lại cười nói: “Gặp lại chính là duyên phận, huống chi bây giờ tôi là bác sĩ chăm sóc chính cho cô, bệnh nhân thân ái của tôi, xin phối hợp để tôi làm kiểm tra!”
Nghiêm Hàn Dư hóm hỉnh trêu chọc, Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng bật cười, phối hợp nói: “Vâng ạ, thưa bác sĩ đại nhân.”
Tuy vậy nụ cười lại không hề đặt nơi đáy mắt, bởi vì cô rõ ràng nghe được Hình Hạo Xuyên lúc gần đi, đã khẽ nói thầm vào bên tai một câu: “Tôi cho cô ba ngày, ba ngày sau, phải nói cho tôi biết sự lựa chọn của cô!”