Tô Lưu Cảnh nhìn người đàn ông đang đứng trên thảm nhung chờ mình ở phía trước kia, gương mặt dần ửng đỏ, từng bước từng bước đi về phía đó.
Cố gắng lên, Tô Lưu Cảnh, đây chính là người sống bên cạnh mày cả đời, đi tới nơi đó, cầm lấy tay người kia, sau đó hạnh phúc mãi cho đến khi răng long đầu bạc.
Một bước, hai bước, ba bước, mỗi một bước của cô đều tựa như đang lướt trên đầu trái tim thổn thức của anh, trong tròng mắt màu xanh dương kia, chan chứa yêu thương nhìn cô đang chậm rãi bước về phía mình. Năm năm, năm năm chờ đợi rốt cuộc vào giờ khắc này đã sắp hiện thực.
Người con gái giống như thiên sứ này, thật sự đã thuộc về mình sao? Đúng vậy, đúng vậy! Chỉ cần mấy bước nữa, chỉ mấy bước nữa thôi, sau khi cầm được tay của cô, thì người con gái đó sẽ phải hoàn toàn thuộc về mình.
Mải mê nhìn cô không chịu dời đi, Thương Thiên Kỳ chậm rãi mở miệng gọi: “Lưu Cảnh,.” Từng lời như đang từ sâu thẳm tâm can tuôn trào ra.
Đáy lòng Tô Lưu Cảnh chợt đau xót, không ngừng cố gắng để bản thân bình thản lại, người đàn ông này khiến cho người ta thật cảm động, tiếng gọi từ trong con tim thốt ra kia quả thật làm cho lòng cô cũng run rẩy theo.
Tô Lưu Cảnh chậm rãi vươn tay, đặt tay mình lên trên tay anh. Chỉ mấy giây ngắn ngủi, nhưng dường như đã trải qua cả đời.
Trong nháy mắt, tay được anh nắm lấy, cả trái tim cũng như chậm đi một nhịp.
Đập vào mắt của các quan khách đến tham dự hôn lễ là hình ảnh của đôi trai tài gái sắc, trông cực kỳ chói mắt, ai ai cũng đều nở nụ cười thân thiện.
Giờ phút này, bọn họ đang đứng trước mặt cha xứ, nắm tay nghe những lời thề nguyền thần thánh, lòng Tô Lưu Cảnh không hiểu sao cũng run rẩy theo. Người đàn ông đang nắm tay cô, sắp trở thành chồng của cô, là người mà cô sắp phó thác cả cuộc đời, thật sẽ mang lại hạnh phúc cho cô sao?
Sẽ, sẽ, nhất định sẽ. Cô tin tưởng như thế!
“Con có nguyện ý để Thương Thiên Kỳ tiên sinh, trở thành chồng của mình, chăm sóc, thương yêu, bất luận nghèo hèn hay giàu có, ốm yếu hay khỏe mạnh, không xa không rời, vĩnh viễn ở bên cạnh nhau hay không?”
“Con nguyện ý!”, lúc Tô Lưu Cảnh nói ra mấy chữ này, lòng bàn tay đã ẩm ướt một mảngt. Ngay sau đó, tràng vỗ tay chúc mừng lập tức vang dội cả giáo đường.
Thương Thiên Kỳ không kìm được vuisướng ôm lấy Tô Lưu Cảnh, cúi đầu hôn lên môi của cô, cả khuôn mặt của cô dâu lúc này như phủ lên một tầng phấn hồng, quả thật vô cùng mê người.
Tiếp đến là màn cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, chỉ mấy giây nữa thôi là hôn lễ sẽ hoàn thành, nhưng đột nhiên, lúc này lại nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên, cắt ngang một màn kia: “Chờ một chút!”
Giọng nói kia cũng không cao lắm, thế nhưng lạnh lẽo thấu xương, còn mang theo cả khí thế cường đại cùng lực áp bức bẩm sinh, phá vỡ bầu không khí hạnh phúc, xông vào màng nhĩ của người ta, cực kỳ chói tai.
Bị giọng nói kia ảnh hưởng, Tô Lưu Cảnh chợt quay đầu lại, chiếc nhẫn trong tay nhất thời trượt ra, rơi xuống tấm thảm nhung êm ái, sau khi lăn mấy vòng, mới chậm rãi dừng lại.
Tất cả mọi người ai cũng đều kinh ngạc nhìn người vừa tới.
Hình Hạo Xuyên? Tại sao anh ta lại tới đây?!
Trong con ngươi mỏng màu xanh dương của Thương Thiên Kỳ, nhất thời giăng đầy mây đen, quả đấm gắt gao nắm chặt. Hình Hạo Xuyên!