Lúc này Nam Cung Như mới dừng động tác trên tay lại, đứng lên, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, rất vui vẻ cười nói: “Tốt quá, anh Hình tới rồi, tôi đi gặp anh ấy đã!”.
Tiếu Như Nghê bị ném xuống đất, cả người cũng mệt lả, vết cắt trên mặt quả thực rất sâu, máu từ miệng vết thương chảy ra, loang ra nửa gương mặt, sắc máu đỏ tươi in trên làn da trắng nõn, trông thật đáng sợ, Tô Lưu Cảnh chỉ dám thở hốc vì kinh ngạc.
“Hai con bé này xử lý thế nào?”, một tên bặm trợn không chút thương tiếc nắm lấy tóc Tô Lưu Cảnh, hỏi.
Nam Cung Như hả hê liếc họ một cái, cười nói: “Đem họ theo, cùng đi gặp anh Hình với tôi!”.
Tô Lưu Cảnh hoảng sợ lui về phía sau, nhưng sao có thể địch lại được với những tên đàn ông thô bạo kia, tóc bị hung hăng giật ngược, chẳng khác nào một món hàng bị kéo đi ra ngoài, đầu gối nặng nề va vào cái ghế bên cạnh, đau đớn lập tức xâm nhập toàn thân, ngay cả bàn chân cũng trở nên tê dại.
Tiếu Như Nghê lại càng thêm thê thảm không nỡ nhìn, những giọt máu đỏ tươi giống như mực vẩy lên chiếc váy trắng tinh, như một đóa mẫu đơn tơi tả xơ xác, hô hấp khó khăn, hít vào thì nhiều mà thở ra lại không bao nhiêu, thân thể cuộn chặt lại yên lặng khóc, chẳng khác nào thiên nga sắp gặp tử thần, đã mất hết vẻ kiêu ngạo xinh đẹp vốn có.
“Đừng có giả chết với tao! Đồ đàn bà thối tha!”. Gã thủ vệ bặm trợn nhổ một bãi đờm lên đất, sau đó nhấc tay Tiếu Như Nghê lên, kéo cô ta đi theo sau lưng Nam Cung Như cùng nhau đi ra.
Vừa bước ra khỏi kho hàng, ánh mặt trời chói chang lập tức chiếu vào mắt, cả người cũng ngập trong nắng vàng rực rỡ, Tô Lưu Cảnh chưa bao giờ cảm thấy ánh mặt trời lại ấm áp như bây giờ, nhịn không được muốn bật khóc.
Cách đó không xa, Hình Hạo Xuyên mang theo Lưu Thừa, sau lưng là một đội hộ vệ hùng hậu, sắc mặt chưa từng nặng nề như lúc này, đúng vậy, anh đã nổi sát khí, loại sát khí này âm u đến kinh người, chỉ cần nhìn vào ánh mắt kia, cho dù là ai cũng phải sợ hãi đến phát run.
Vốn mang quyết tâm đến báo thù, vừa nhìn vào ánh mắt âm trầm như băng hàn kia Sofia cũng không kìm được sợ hãi, phải lui về sau một bước. Anh đang nổi giận, giống như sư tử giận dữ, bất kỳ ai chạm vào, cũng sẽ không được chết tử tế!
Tuy nhiên, trong số đó không bao gồm Nam Cung Như hiện tại đang điên cuống, ả vui mừng chạy lên trước, nói: “Anh Hình, anh đến gặp em sao? Thực vui quá!”.
Lúc này, Hình Hạo Xuyên nào còn có tâm tình gì để đối đáp tử tế với cô ta, gầm nhẹ một tiếng nói: “Thả người ra cho tôi!”.
Vốn nghe được tin, gia tộc Nam Cung không muốn gia sản bị lụi bại chỉ trong một buổi sáng, nên đã liều lĩnh muốn trả thù, cá chết thì lưới rách, cho nên anh không thể không tạm thời rời đi xử lý chuyện này, thật không ngờ một Nam Cung Như anh không bao giờ để vào mắt, thế nhưng lại thừa dịp này, bắt cóc cả Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê đi, đây quả thực do anh quá lơ là sơ suất!
Nam Cung Như giả vờ vô tội, hai mắt tròn xoe mở to, sau đó trưng vẻ mặt ngây thơ nói: “Anh Hình, anh muốn nói đến cô ta sao?”
Nói xong liền chỉ vào Tiếu Như Nghê ở sau lưng mình vừa được đưa tới, hình ảnh kia đập vào mắt khiến tất cả mọi người không nhịn được cùng hít sâu vào một hơi.