Hình Hạo Xuyên nhíu nhíu mày, muốn nói gì đó.
Tiếu Như Nghê nghe thấy thế hai hàng lông mày liền giãn ra, thận trọng cầm vào ống tay áo của anh, cắn môi gọi: “Hình...”, vẻ mặt khổ sở đáng thương như vậy, thật giống như một đóa hoa tùy thời có thể tan biến, khiến Hình Hạo Xuyên không nhịn được mà mềm lòng.
Mẹ Hình cũng vội sấn tới tác động: “Vậy thì quyết định vào tháng sau, thời gian cụ thể đợi mẹ trở về chọn một ngày thật tốt sẽ thông báo cho hai đứa!”,
Ngoài thư phòng, lúc nghe được Hình Hạo Xuyên trì hoãn hôn lễ, tim Tô Lưu Cảnh hung hăng lỡ một nhịp, cơ hồ có một giây mừng rỡ không thôi, nhưng giây kế tiếp khi nghe thấy bọn họ muốn đính hôn, thì sự mừng rỡ trong khoảnh khắc lại hóa thành sương khói.
Tô Lưu Cảnh, mày thật ngu ngốc, còn mong đợi cái gì nữa đây? Có cái gì hay để kỳ vọng vào đó? Coi như anh không kết hôn, cũng không thể vì mày, mày cho rằng mình có thân phận gì? Tô Lưu Cảnh giơ tay lên che mặt của mình, thật đúng là quá nhếch nhác mà.
Đúng lúc này lại gặp được mẹ Hình từ thư phòng ra ngoài, nhìn thấy Tô Lưu Cảnh, ánh mắt bà ta lóe lên, cơ hồ muốn đâm thủng người cô, khiến Tô Lưu Cảnh không nhịn được mà co rúm lại.
Mẹ Hình híp mắt, từng bước từng bước đến gần Tô Lưu Cảnh, vẻ mặt mang theo hận ý nói: “Không nên đánh chủ ý lên con trai tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cô hối hận cả đời!”
Thứ hồ ly tin, muốn mê hoặc con trai bà sao, nằm mơ đi! Chỉ cần bà ta còn sống một ngày, thì con nhóc này không thể nào được như ý!
****************OOXX********OOXX*******************
Ban đêm, lạnh như nước, hơi lạnh thấm vào xương cốt, mãi mà không tiêu tán, từ bốn phương tám hướng xúm đến, bao vây cô thật chặt, tựa như sự rét lạnh của cả thế giới này đều chạy đến đây, không tìm được chút ấm áp nào.
Tô Lưu Cảnh chân trần giẫm trên bậc thang, cứ một bậc lại một bậc, đôi bàn chân nhỏ bé như bị đông cứng chuyển sang màu tím bầm, vậy mà dường như cô lại không có bất kỳ cảm giác gì, con ngươi đen nhánh tựa hồ bị đêm đen che giấu, không tìm được một tấc ánh sáng.
Chậm rãi đi lên lầu ba, đứng ở trước cửa thư phòng, chung quanh yên tĩnh dọa người, chẳng tìm thấy chút hơi người nào.
Tô Lưu Cảnh khẽ quay đầu nhìn căn phòng sát vách đã từng bị liệt là nơi cấm kỵ kia, vừa liếc mắt nhìn mọt cái ngay sau đó liền nhắm mắt lại cưỡng bách mình không để ý tới nó nữa, tựa hồ một cái liếc mắt kia đã tiêu hao hết toàn bộ hơi sức của bản thân rồi.
Cô sợ gian phòng kia, sợ căn phòng ấm áp kia, sẽ hoàn toàn nhấn chìm mình vào vòng xoáy bất tận, cô sợ trong căn phòng tràn đầy hạnh phúc kia sẽ khiến mình trở nên điên cuồng.
Sau khi trấn định lại tâm tình, Tô Lưu Cảnh chậm rãi đẩy cửa thư phòng ra, chân trần bước vào. Cô đến đây là vì tập tài liệu kia, trên giấy trắng mực điên còn ghi rõ sờ sờ sỉ nhục tội ác của người cha mình.
Đứng trong gian phòng này, tất cả sự kiện lúc ban ngày đều tái hiện lại ngay trước mắt, chậm rãi lăng trì trái tim của cô. Cô yên lặng mở mắt, nhìn vào khoảng không mông lung đen tối. Mắt đột nhiên mờ mịt một mảnh, giống như con sông vĩnh viễn chảy không ngừng, nỗi bi ai theo nước mắt chảy xuống, rơi mãi không hết.
Đời cha gây tội, tại sao lại bắt cô phải gánh chịu? Khi đó cô còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu không phải sao? Tại sao lại muốn đặt hết toàn bộ tội lỗi kia lên trên bả vai gầy yếu của cô? Tại sao chứ!
Nhưng ai bảo cô họ Tô, ai bảo cô mang trong mình dòng máu của người cha tội lỗi. Đây tất cả đều giống như vực sâu không đáy, cha cô làm điều có lỗi với nhà họ Hình, gián tiếp hại chết cha Hình, cho nên hiện tại bản thân cô phải đứng ra trả lại cho họ gấp trăm ngàn lần, nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, điều đáng buồn nhất là sao ông trời còn để cho cô yêu thương người đàn ông kia chứ?
Chắng phải là tạo hóa trêu ngươi sao? Cô yêu anh, thế nhưng anh lại không hề yêu cô, chẳng lẽ đây chính là trừng phạt lớn nhất đến từ trời cao sao?
Tô Lưu Cảnh tự giễu khẽ cười một tiếng: Ông trời à, chúc mừng ông, ông thật sự đã thành công.
Mắt vừa nhắm lại, một giọt nước mắt cũng theo đó “Lộp bộp” rơi xuống, hòa vào trong mặt thảm màu đỏ quý giá.
Quỳ một chân xuống đất, Tô Lưu Cảnh cúi người tìm kiếm phần tài liệu đã bị cô dá xuống chân bàn, nhưng sờ mò nửa ngày cũng không thấy đâu cả.
Cô nhớ rõ là chỗ này mà, làm thế nào mà lại biến mất?
Tìm khắp gầm bàn cũng không thấy bóng dáng tập tài liệu kia đâu, Tô Lưu Cảnh thật sự bối rối không yên, chẳng lẽ đã bị người ta phát hiện?
Đúng vào lúc này, chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên ở trong bóng tối: “Cô ở đây tìm cái gì?”
Tô Lưu Cảnh cả kinh, vội vàng đứng dậy, chỉ thấy một đôi mắt đen nhánh thâm thúy ghim thật chặt lên trên người mình, dễ dàng xuyên thấu qua màn đêm, sự lạnh lùng ở trong đó làm cho người ta không nhịn được mà run rẩy.
Là Hình Hạo Xuyên!
Sau đó liền nghe thấy tiếng cửa bị đóng lại, tiếp đến là tiếng “lạch cạch” của kim loại, Tô Lưu Cảnh cũng hiểu rõ, đó chính là âm thanh khóa cửa.
Vừa nghe được, cô liền giật nảy mình.
Đèn “bụp” một tiếng được bật lên, ánh điện chói mắt chiếu thẳng vào trên mặt Tô Lưu Cảnh, để cho cô nhất thời khó thích ứng kịp, theo bản năng đưa tay lên che lại. Đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng chói mắt kia, Tô Lưu Cảnh mới từ từ mở mắt, lúc này Hình Hạo Xuyên đột nhiên đã đứng ở trước mặt.
“Mới vừa rồi cô tìm cái gì?”, trên mặt Hình Hạo Xuyên không có bất kỳ cảm xúc gì, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn vào trong mắt cô, tựa hồ chỉ liếc một cái liền thấu rõ nội tâm của người trước mắt, cho dù cô có muốn nói dối cũng không có đủ dũng khí.
“Tôi... Tôi...” Tô Lưu Cảnh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, theo bản năng cúi đầu tránh né nói, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Thời gian và địa điểm như vậy, còn bị bắt ngay tại trận, quả thật không một ai có thể không nghi ngờ.
Hình Hạo Xuyên hơi cúi đầu, nhìn Tô Lưu Cảnh lo lắng bồn chồn trước mắt, chợt lấy ra một vật đặt trước mặt cô: “Có phải đang tìm cái này hay không?”.
Nhìn thứ đột nhiên xuất hiện trước mắt kia, cùng với vẻ mặt của người đối diện, trong nội tâm Tô Lưu Cảnh hồi hộp không thôi, con ngươi cũng bỗng dưng co rút lại.