Tô Lưu Cảnh nhìn đột biến trước mắt, sợ đến sững sốt, còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã nắm ở ngang hông của cô, tiếp theo đó cả người liền được kéo vào một lồng ngực thật vững chãi.
Hình Hạo Xuyên?
Sắc mặt Hình Hạo Xuyên tái xanh nhìn Thương Thiên Kỳ thành công tránh thoát quả đấm của mình, gương mặt tức giận, bàn tay đang nắm ở eo Tô Lưu Cảnh cũng giảm xuống ba phần sức lực.
Thương Thiên Kỳ nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị ảnh hưởng, khóe môi liền nứt ra một vết rách.
Mu bàn tay xoa xoa khóe môi, nhìn thấy tia máu nhàn nhạt không ngoài dự liệu, Thương Thiên Kỳ liền nổi giận, đấm trả lại: “Này! Anh làm gì đấy?” Làm cái gì sao? Hôm nay thật là một ngày xui xẻo! Đầu tiên là bị theo gót, sau đến là bị hắt nước, tiếp đến lại bị đánh, có ý gì đây, anh chỉ là muốn trêu đùa một chút có được không?
Trong đầu Hình Hạo Xuyên vẫn thoáng hiện cảnh tượng mới nhìn vừa rồi, tựa như muốn tuyên cáo chủ quyền, đem Tô Lưu Cảnh ngăn ở phía sau, sau đó nhanh chóng đón lấy quả đấm kia, chất vấn ngược lại: “Vậy anh đang định làm gì?!”
Mới vừa rồi, thấy Tô Lưu Cảnh cùng người đàn ông tuấn mỹ này chỉ hôn môi, lửa giận nhất thời không khống chế được mà vung một đấm, cũng quên mất nơi này là khách sạn sáu sao, là nơi mà các giới thượng lưu, cùng quan viên cao cấp của chính phủ thường lui tới.
Đừng hỏi anh tại sao, đây chẳng qua là một loại bản năng, tựa như dã thú nhìn thấy lãnh địa của bản thân, bị người khác đoạt lấy. Tô Lưu Cảnh thuộc quyền sở hữu của anh, người khác không có tư cách đụng vào.
“Cái đó, anh không sao chứ?” Tô Lưu Cảnh bây giờ mới phản ứng kịp thấy khóe môi Thương Thiên Kỳ bị chảy máu, vội vàng tiến lên hỏi thăm, cô không biết tại sao Hình Hạo Xuyên lại chợt xông vào, càng không biết tại sao họ lại đột nhiên đánh nhau như vậy, diễn biến quá nhanh khiến cho cô ngay lúc này không tài nào nghĩ ra được.
Nhưng còn chưa chạm được vào Thương Thiên Kỳ, liền bị Hình Hạo Xuyên kéo lại, giam cầm vào trong ngực thật chặt.
Tô Lưu Cảnh vội vàng la lên: “Buông tôi ra! Anh ấy đang bị chảy máu!” Cô cảm thấy Thương Thiên Kỳ không phải người xấu, mà nụ hôn kia cũng chỉ là muốn đùa giỡn mà thôi.
Nghe thấy Tô Lưu Cảnh vẫn còn muốn bảo vệ cho tên kia, gương mặt tuấn tú của Hình Hạo Xuyên hoàn toàn lạnh xuống, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ, cả giận nói: “A! Đau lòng? Thừa dịp tôi không có ở đây liền không nhịn được mà đi quyến rũ đàn ông khác sao? Tô Lưu Cảnh, cô thật đúng là có bản lĩnh, đừng quên ai bây giờ mới là chủ nhân của cô!”
“Anh nói gì thế? Anh làm tôi đau đấy!” Bàn tay đang giữ chặt cổ tay của cô kia cơ hồ muốn bóp vỡ, Tô Lưu Cảnh bị đau liền kêu lên.
Thương Thiên Kỳ nghe thấy lời nói đầy sỉ nhục như thế, liền túm lấy cánh tay Hình Hạo Xuyên đang giữ tay của Tô Lưu Cảnh, bất mãn tiến lên nói: “Anh không nghe thấy cô ấy nói buông ra sao?” Anh không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn đến cô gái đặc biệt này bị người ta đối đãi như thế, vẫn nhịn không được mà tiến lên can thiệp.
“Anh và cô ấy có quan hệ như thế nào? Tại sao lại muốn nhúng tay vào?” Hình Hạo Xuyên thâm trầm nhíu mày nói, giọng nói âm u đến đáng sợ.
Thương Thiên Kỳ liền hỏi ngược lại: “Vậy anh cùng cô ấy có quan hệ gì? Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy!”
Nhìn Thương Thiên Kỳ che chở cô như thế, kèm theo biểu tình bài xích trên mặt Tô Lưu Cảnh, Hình Hạo Xuyên dùng sức nắm tay thật chặt, rồi quát lên: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi!”