| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Độ ấm trong phòng dần tăng lên, Trường Ly gần như vùi cả người vào cái đuôi bông xù to đùng kia.
Mới đầu nàng sờ thử phần chóp đuôi. Nó run run mấy cái như muốn né đi song lại cố ép mình phải kìm lại, ngoan ngoãn nằm gọn trong tay nàng.
Dần dà, Trường Ly bạo gan hơn, nàng sờ từ chóp đuôi xuống từ tí một, ngón tay thuôn dài trắng nõn vùi hết vào mớ lông mảnh dài rậm rạp kia.
Vẻ mặt vốn bình tĩnh của Yên Cửu từ từ thay đổi theo động tác của nàng.
Trái khế của chàng khẽ nhấp nhô, bất giác bật ra tiếng thở dốc, khóe mắt đã đỏ hoe từ bao giờ, hoen lệ trong suốt.
Yên Cửu gian nan nhắm hờ mắt, làn mi rậm khẽ chớp động như bươm bướm đập cánh, phủ một bóng mờ xuống dưới mắt.
Quanh mũi chàng sực nức mùi thơm ngọt ngào của cô bé con khiến yêu choáng váng.
Yên Cửu vô thức choàng tay ôm lấy eo Trường Ly, vùi đầu vào hõm vai nàng, để mặc bản thân chết chìm trong hương ngọt ấy.
Khi Trường Ly vuốt trúng phần gốc đuôi nhạy cảm, cuối cùng Yên Cửu cũng không dằn nổi mà cọ cọ vào chiếc cổ nhẵn mịn trắng muốt của cô bé con.
Khi cặp môi mỏng lành lạnh chạm vào da thịt mềm mại, chàng bất giác nhe răng nanh nhòn nhọn, cắn khẽ một cái.
Trường Ly á lên một tiếng theo phản xạ, giật nảy mình, ngẩng lên khỏi biển lông.
“Yên Tiểu Cửu, mắc gì huynh cắn ta?”
Yên Cửu ngước lên, đáp với giọng khàn khàn ra chiều tủi thân: “Ta không kiềm chế nổi...”
Mắt Trường Ly lộ vẻ hoang mang: “Kiềm chế cái gì cơ?”
Mắt Yên Cửu càng đỏ hơn, lấp lánh dưới ánh nến trông hơi quyến rũ.
Trường Ly trân người ngắm chàng một chốc, bất giác nuốt nước miếng.
Yên Cửu ngượng ngùng động đậy đuôi, “Nàng sờ trúng...”
Giọng chàng nhỏ đến không nghe thấy gì, dù hai người gần gụi thế và Trường Ly dỏng tai lên song vẫn không nghe được nửa câu sau.
Trường Ly vô thức sờ cái đuôi lần nữa, “Sờ trúng gì?”
Ngay sau đó, Trường Ly thấy trước mắt tối sầm.
Một mùi thơm lạ thường ập tới khiến nàng mất đi ý thức.
Ý nghĩ cuối cùng của Trường Ly trước khi hôn mê là: Yên Tiểu Cửu là chúa kẹo kéo, nàng còn chưa sờ được một khắc nữa mà!
Cùng lúc đó, Yên Cửu nhìn Trường Ly đã mê man thở phào một hơi, bế cô bé con mới ngất xỉu, ngã oặt ra tay mình lên giường rồi dém chăn cẩn thận.
Chàng ngắm cô bé con có khuôn mặt ửng hồng với ánh mắt tăm tối, xoay người đi vào phòng tắm phía sau.
Chẳng bao lâu sau, tiếng nước xối ào ào vang lên trong màn đêm thanh tĩnh.
Ngày hôm sau, lúc Trường Ly dậy vẫn thấy hơi ngơ ngác.
Nàng ngẩn người mất một lúc mới nhớ ra đủ thứ chuyện đêm qua.
Trường Ly lập tức vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, quấn chăn kín người lăn lộn mấy vòng.
Mãi đến khi ngộp thở, nàng mới ló khuôn mặt đã đỏ au ra khỏi gối.
Sau đó, Trường Ly lấy một cuốn sổ trắng trong túi chứa đồ ra, nghiêm túc ghi chép lại chuyện lạ xảy ra đêm qua.
Đây là lần đầu tiên nàng sờ đuôi cáo của Yên Tiểu Cửu lúc tỉnh táo nên rất đáng ghi nhớ!
Ghi xong, Trường Ly nhìn đỉnh màn bật ra một tiếng thở dài tiếc nuối.
Chẳng biết bao giờ mới có dịp sờ đuôi tiếp.
Trường Ly chưa bao giờ mong Yên Tiểu Cửu còn giấu mình chuyện gì đó để bắt thóp chàng như bây giờ.
Hôm nay Yên Cửu vẫn bận rộn như cũ, bận đến độ Trường Ly chẳng thấy nổi một cọng lông đuôi, may mà có Tùng Tuần cùng nàng giết thời gian.
Bên tay trái của Trường Ly là một đĩa hạt thông rang thơm phưng phức, bên tay phải là một chồng truyện tranh dày cộp.
Tùng Tuần đứng bên giải thích: “Yêu chúa nghe nói hôm qua chúng ta tới tiệm sách mà ra về tay không nên cố ý sai người đem tới. Trước khi đưa cho cô, Yêu chúa còn đích thân duyệt qua một lượt, chắc ngài ấy toàn chọn mấy cuốn cô thích đấy.”
Trường Ly lại nghĩ bụng: Có khi mấy cuốn truyện nàng thích đều bị Yên Tiểu Cửu loại hết thì có.
Quả nhiên, Trường Ly lật thử mấy cuốn thì thấy cuốn nào cũng trong vắt như nước.
Đừng nói là tai lông, đuôi lông, mà ngay cả nhân vật chính là cáo cũng không có!
Trường Ly chán nản liếc sơ vài lần rồi tập trung lột vỏ hạt thông.
“Tanh tách.”
Ăn hết một vốc hạt thông, tâm trạng Trường Ly khá khẩm hơn hẳn.
Nàng nhìn Tùng Tuần nói: “Ta muốn ra ngoài đi dạo.”
Mong là có thể lựa được vài cuốn truyện hợp nhãn.
Tùng Tuần giơ tay tỏ vẻ bất lực, mặt đầy vẻ thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, “Hôm qua xảy ra chuyện đó nên Yêu chúa bảo cô tạm thời đừng đi ra ngoài, đợi tra rõ vụ con rắn nước yêu kia rồi tính tiếp.”
Trường Ly phồng má lên, thấy chán chẳng buồn chết.
Tùng Tuần nhớ lại mệnh lệnh ban sáng của Yêu chúa là phải làm cô nhóc kiếm linh sống vui vẻ suốt ngày thì thấy áp lực đè lên vai mình nặng như quả núi.
Hắn vắt óc nghĩ ngợi, chợt nảy ra một ý khá hay.
“Trường Ly cô nương, nếu không thể ra ngoài dạo phố thì ta dắt cô đi dạo nhà kho của Yêu chúa nhé.”
“Trong kho có vô số báu vật, không thua kém gì ngoài đường đâu ạ.”
Tuy Trường Ly đoán trong kho chắc không có truyện nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Nhỡ đời Yêu chúa nào đó từng thích đọc truyện thì sao?
Thấy nàng gật đầu, Tùng Tuần thở phào nhẹ nhõm.
Nhà kho của Yêu chúa to thế, chắc đủ cho cô nhóc này giết thời gian rồi.
Nhà kho xây dưới tầng hầm, Tùng Tuần dùng lệnh bài dắt Trường Ly đi vào trong.
Khi gian đầu tiên trong kho mở ra, Trường Ly suýt bị hào quang rực rỡ của mớ của báu bên trong chói mù mắt.
Tùng Tuần nói: “Yêu chúa bảo cô thích gì cứ lấy thoải mái.”
Trường Ly nghiêm túc chọn vài hạt ngọc lưu ly đủ màu, tính đem về gắn vào tua kiếm của mình.
Gian thứ hai bày toàn bình hoa trang trí, Trường Ly dùng thái độ thưởng thức tác phẩm nghệ thuật để ngắm hết lượt bình đủ mọi kiểu dáng khác nhau, cuối cùng dừng trước một chiếc bình sứ dơ hầy loang lổ vết ố trong góc.
“Sao cái bình này dơ thế mà không ai lau chùi nhỉ?”
Tùng Tuần gãi ót, hắn vừa tiếp quản nhà kho không lâu nên không nắm rõ đồ đạc cất bên trong cho lắm.
Hắn ngập ngừng nói: “Chắc tại để trong kho lâu quá...”
Trường Ly cầm cái bình kia lên, thấy mình đã tìm được việc để làm.
“Để ta mang về lau, chắc lau xong trông đẹp lắm.”
Sau đó bọn họ dạo thêm vài gian nữa, lúc Trường Ly bước vào gian phòng chất đầy sách thì mắt sáng rực lên.
Nàng nán lại gian này lâu nhất, rồi cầm đi một chiếc hộp đen bỏ đầy sách bên trong.
Trường Ly quay về phòng với số chiến lợi phẩm của mình, chuẩn bị lau chùi chiếc bình sứ lấm lem bụi bặm kia.
Nàng lấy khăn thấm ít nước vào, bắt đầu tỉ mẩn lau từ phần miệng bình.
Mới lau một lượt mà chiếc khăn trắng phau đã dính bụi đen xì.
Trường Ly đổi chiếc khăn mới, tiếp tục lau chùi.
Những vết ố loang lổ từ từ biến mất dưới bàn tay nàng, lộ ra màu trắng như tuyết bên dưới.
Trường Ly phà hơi vào thân bình, càng lau hăng say hơn.
Một canh giờ sau, một chiếc bình sứ trắng muốt trông mới tinh ra đời từ tay Trường Ly.
Nàng hài lòng xoay chiếc bình sứ một vòng dưới ánh nắng bên cửa sổ. Chiếc bình bóng loáng hắt ánh sáng dìu dịu dưới mặt trời trông rất động lòng người, đối lập hẳn với cái vẻ cũ xì lúc còn ở trong kho.
Trường Ly nở nụ cười đầy thỏa mãn, bày nó lên chiếc bàn dài ngay cửa để vừa bước vào phòng là trông thấy ngay, rồi bảo Tùng Tuần kiếm vài cành táo gai màu cam đỏ cắm vào đấy cho đẹp.
Góc phòng bỗng có thêm màu sắc trông rạng rỡ hẳn lên.
Trường Ly phủi bụi dính trên tay, quay lại mở cái hộp đen kia lấy truyện bên trong ra rồi ngồi xuống cạnh cửa sổ bắt đầu đọc.
Lúc Yên Cửu hết bận, tới ăn cơm với Trường Ly thì vừa bước vào phòng đã trông thấy cái bình táo gai kia.
Chàng mở miệng khen ngay: “Đẹp quá!”
Trường Ly ngẩng lên, tươi cười để lộ hai cái lúm đồng tiền: “Đúng ha? Ta lau mãi mới được thế đấy.”
Yên Cửu lượn quanh cái bình sứ một vòng, chợt thấy nó vừa lạ vừa quen.
Chàng hỏi: “Nàng lấy nó ở đâu thế?”
Trường Ly nhìn chàng thắc mắc: “Trong kho của huynh đấy, huynh không nhận ra à?”
Yên Cửu bỗng thấy có điềm không lành, “Nhà kho nào?”
Trường Ly đáp: “Là nhà kho bày một đống bình hoa trang trí, cái bình này để trong góc dơ lắm, toàn bụi là bụi, ta mang về lau mãi mới được thế đấy.”
Mắt Yên Cửu trừng lớn hết cỡ, run rẩy hỏi: “Là cái bình vằn vện màu xám hả?”
Trường Ly gật đầu xác nhận, “Nó đó.”
Yên Cửu bất giác ôm ngực.
Đó là cái bình cổ có hoa văn bát quái mà chàng giữ như của báu suốt bao năm, bây giờ dấu vết tang thương do năm tháng lưu lại trên thân bình đã bị lau sạch bong, cả chiếc bình sáng lóa như mới, trông chả khác gì mấy bình sứ bán ven đường cả.
Trường Ly thấy mặt Yên Cửu biến sắc thì lí nhí hỏi: “Sao thế? Ta lau sót chỗ nào à?”
Yên Cửu giật mình cố bình tĩnh lại, mãi mới nặn ra được một nụ cười.
“Đâu có, nàng lau sạch lắm, sạch đến không thể sạch hơn.”
Trường Ly yên tâm, “Ta biết ngay mà, ta mang nó ra nắng lau đi lau lại vài lần đấy, sao mà không sạch được kia chứ.”
Yên Cửu nghẹn ngào chớp mắt một cái, nhìn cô bé con với ánh mắt bộn bề tâm sự.
Cùng lúc đó, ở ngoài sân, Tùng Tuần đang tán gẫu với gã thủ kho.
“Huynh không biết chứ, cô nhóc Yêu chúa dắt về mới nhìn cứ tưởng là hạng liễu yếu đào tơ, ấy thế mà lại làm ăn nhanh nhẹn phết!”
Gã kia cắn vốc hạt thông Tùng Tuần đem cho, phối hợp hỏi: “Sao huynh lại nói thế?”
Tùng Tuần chỉ về phía nhà kho: “Hôm nay ta dắt nàng vào kho xem, nàng không chọn cái nào khác ngoài cái bình dơ nhất rồi mang về lau sạch bong, bây giờ trông y như mới luôn.”
“Quả nhiên Yêu chúa nhà mình tinh mắt đáo để, phải lòng một cô gái chẳng những xem thường châu báu mà còn tri kỷ thế nữa.”
Gã nọ tự dưng vãi hạt thông ra đầy đất, “Đừng nói cái bình dơ hầy mà huynh bảo nằm phía trong góc nha?”
Tùng Tuần nhìn gã ta với ánh mắt ngạc nhiên, “Ơ huynh biết nó à? Thế thì đây rõ là lỗi của huynh rồi, nó là báu vật của Yêu chúa mà huynh chẳng chịu chăm lo gì, để dơ hầy thế là sao.”
Ngón tay gã kia trỏ vào Tùng Tuần run bần bật lên: “Huynh, huynh...”
Tùng Tuần đẩy tay gã ta sang một bên: “Huynh cái gì mà huynh, ta không mách Yêu chúa chuyện huynh tắc trách là có tình có nghĩa lắm rồi đấy.”
Gã kia suýt nôn ra máu, gằn giọng nói: “Ta không dám phán xét ánh mắt của Yêu chúa, nhưng huynh thì rõ là đồ đui mù!”
“Đó là cái bình cổ Yêu chúa tốn 100,000 linh thạch mua từ buổi đấu giá đấy! Thứ bọn huynh lau sạch không phải là bụi mà là linh thạch trắng bóng!”
Tùng Tuần sững người, sợ hãi nhìn về cung điện của Trường Ly.
“Toi rồi, chắc chắn Yêu chúa không nỡ mắng Trường Ly cô nương, thế, thế thì kẻ gặp xúi quẩy chẳng phải ta sao?”
“Có bán ta đi cũng không đủ 100,000 linh thạch để đền nữa!”