| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cùng lúc đó, Trường Ly tự dưng thấy chân nhồn nhột, một cái đuôi xù hư hỏng lén sáp tới bên cạnh nàng, vén một góc váy lên, khẽ quấn lấy cổ chân nàng rồi cạ nhè nhẹ.
Trường Ly tức khắc cứng đơ người, nàng vội xoay sang lườm gã cáo đuôi to đang giả bộ đứng đắn đọc giấy tờ.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Yên Cửu tỉnh rụi nhìn lại nàng, thậm chí còn nhướng mày như đang hỏi: Sao nàng lại nhìn ta?
Trường Ly nhìn mặt trời đang nhô cao ngoài cửa sổ. Không ngờ giưa ban ngày ban mặt, mặt trời sáng rỡ thế kia mà lại có con cáo mặt dày mày dạn lén lút làm chuyện xấu dưới gầm bàn.
Đoạn, nàng liếc mắt sang Tùng Tuần, đã thế Tùng Tuần đang ở đây nữa chứ.
Dường như Tùng Tuần đã ngộ ra điều gì đó qua bầu không khí khác thường này. Hắn ngồi nhấp nhổm đầy bất an, ngập ngừng nói: “Yêu chúa à, hay là ta...” đi trước nhé.
Yên Cửu mừng thầm trong bụng, nhưng chàng chưa kịp cho phép thì Trường Ly đã quăng một cái liếc sắc lẹm sang, khiến Tùng Tuần đóng đinh tại chỗ, “Ngươi ngoan ngoãn ngồi yên đó cho ta.”
Ít ra khi có Tùng Tuần ở đây, Yên Cửu chỉ dám lén ghẹo nàng thôi.
Nếu trong điện chỉ còn mỗi hai người họ thì có quỷ mới biết hôm nay nàng còn ngồi nổi hay không.
Tùng Tuần chực òa khóc tới nơi, khẩn thiết nhìn Yên Cửu.
Chỉ cần Yêu chúa gật đầu một cái là hắn có thể lập tức biểu diễn màn biến mất tại chỗ.
Chóp đuôi Yên Cửu khựng lại dưới gầm bàn, chàng nở nụ cười sặc mùi ám chỉ với Tùng Tuần: “Nếu bé Trường Ly bảo ngươi ngồi yên đây thì ngươi hãy ngoan ngoãn nghe theo đi.”
Bấy giờ Tùng Tuần thấy hối xanh cả ruột, chỉ ước thời gian lùi lại lúc sáng sớm để đóng đinh mình trên giường.
Rốt cuộc hắn mắc chứng gì mà lại không chịu tận hưởng ngày nghỉ, mới sáng sớm đã chạy vào cung khiến Yêu chúa chướng mắt chứ.
Trường Ly dán mắt vào cuốn truyện trong tay nhưng đám chữ đen trước mặt lại chẳng lọt vào đầu nàng.
Sự chú ý của nàng đã dồn hết xuống gầm bàn, cách một lớp gỗ, đề phòng cái đuôi của Yên Tiểu Cửu giở trò.
Cái đuôi kia không chịu dừng lại nơi cổ chân, nó bắt đầu bò lên đùi nàng từng tí một.
Làn váy bồng bềnh mềm mại bị cái đuôi vén lên, tạo ra vô số nếp nhăn.
Cái đuôi trắng bồng bềnh mượt mà lướt qua làn da nhạy cảm khiến Trường Ly nổi hết da gà.
Nàng đâm hoảng, lập tức giơ chân còn lại lên toan chặn cái đuôi nghịch ngợm kia lại, không cho Yên Tiểu Cửu tiếp tục quấy rầy nàng nữa.
Nhưng chóp đuôi linh hoạt kia như có mắt, nó lanh lẹ né tránh hành động của nàng, sau đó còn quấn lấy bàn chân đang giẫm lên giày lụa của nàng. Cách lớp tất, bắt đầu gãi lòng bàn chân nàng.
Trường Ly run lên, bất giác bấu chặt cuốn truyện đang cầm trên tay, để lại dấu móng rõ mồn một trên trang giấy trắng như tuyết.
Nàng nghiến răng lườm Yên Cửu một cái, khẽ cảnh cáo: “Yên Tiểu Cửu!”
Mặt Yên Cửu trông ngây thơ vô tội như đóa sen trắng thuần khiết dưới nước, cứ như chuyện mới xảy ra dưới gầm bàn không có xíu liên quan nào đến chàng cả.
Chàng cầm ấm trà tráng men ngọc có họa tiết hoa sen ở góc bàn lên châm thêm nửa tách trà cho Trường Ly một cách tỉnh rụi, nước trà màu xanh nhạt từ miệng ấm nhỏ hẹp đổ ào ào xuống tách trà.
“Nàng uống trà đi này.”
Nhưng Trường Ly chỉ muốn ụp nguyên tách trà lên đầu Yên Cửu.
Gã cáo vừa khai trai và Yên Tiểu Cửu ngây thơ thuở trước cứ như thể hai con cáo khác nhau vậy!
Xài mấy chiêu cợt nhả nhuyễn như cháo, chẳng cần ai dạy cũng tự biết.
Trường Ly tức nghẹn, cầm tách trà lên uống một hớp to để dằn mặt rồi đặt xuống bàn đánh rầm một tiếng.
Tiếng rầm ấy khiến Tùng Tuần ngồi bên giật nẩy mình.
Tùng Tuần ngơ ngác nhìn Trường Ly đang tức đến nỗi nhướng cao mày, rồi lại nhìn Yêu chúa đang cười tủm tỉm.
Lạ thật, rõ ràng lúc nãy Yêu chúa không vui mà, sao bây giờ tâm trạng của hai người họ lại hoán đổi cho nhau, biến thành Trường Ly cô nương bực dọc thế kia?
Tùng Tuần nghĩ trăm lần cũng không thông, đành phải xuýt xoa rằng tình yêu thật quá đỗi diệu kỳ.
Bấy giờ Trường Ly đã mất sạch hứng đọc truyện, nàng dồn hết tâm trí vào việc đấu đá với cái đuôi của Yên Tiểu Cửu dưới gầm bàn.
Chẳng biết chiếc tất trắng trên chân nàng đã bị cạ rớt từ bao giờ, đôi chân trắng như tuyết và cái đuôi trắng như tuyết quấn lấy nhau, nhất thời không rõ bên nào trắng hơn nữa.
Trường Ly cố sức rút cái chân đang bị đuôi quấn cứng ngắc ra, nhưng lại sợ Tùng Tuần ngồi cách đó không xa phát hiện nên không dám rút quá mạnh, sợ vô tình va phải góc bàn gây ồn làm hắn chú ý.
Một khắc sau, ngoài chuyện cổ chân non mịn của Trường Ly bị cạ đỏ một vòng thì chẳng có gì thay đổi.
Trường Ly tức ná thở, không kìm được mà vỗ bàn một cái, nghiêm giọng bảo Tùng Tuần: “Tùng Tuần, ngươi ra ngoài trước đi.”
Tùng Tuần nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm như được đại xá, bỏ chạy nhanh như chớp.
Lúc ra ngoài, hắn còn tinh ý khép cửa điện lại, nếu Trường Ly cô nương và Yêu chúa có lỡ khắc khẩu thì không nên để đám yêu khác nghe thấy mới thỏa đáng.
Thấy con kỳ đà duy nhất cản mũi mình đã biến mất, mắt Yên Cửu ánh lên vẻ ranh mãnh vì đạt được mục đích.
Nhưng ngay sau đó, đuôi chàng bị nhéo một cái điếng người.
“Yên Tiểu Cửu, giờ huynh to gan quá nhỉ!”
Yên Cửu trở mặt nhanh như lật sách, vội vàng tỏ vẻ tội nghiệp: “Bé Trường Ly, nàng nhẹ tay thôi, đừng giật đứt lông đuôi ta!”
Trường Ly thoáng nới tay ra, sau đó mới giật mình tỉnh táo lại, bèn dùng tay kia chọc mạnh vào trán Yên Cửu.
“Yên Tiểu Cửu, huynh ghê gớm lắm, giờ còn biết giở khổ nhục kế ra với ta nữa cơ đấy!”
Yên Cửu cạ đuôi mình vào lòng bàn tay Trường Ly để làm nũng, hùng hồn trả treo: “Bé Trường Ly à, cái đuôi này mà trụi lông thì không phải mình ta sầu đâu mà nó còn ảnh hưởng đến hạnh phúc của hai đứa mình nữa đó.”
Trong đầu Trường Ly chợt lóe lên vài đoạn ngắn đêm qua, đúng là cái đuôi này hữu ích thật…
Song nàng chỉ lơ đễnh một thoáng rồi hoàn hồn ngay, siết chặt cái đuôi trong tay.
“Yên Tiểu Cửu, huynh đừng có đánh trống lảng.”
Yên Cửu thình lình bị túm đuôi thì không kịp đề phòng mà bật ra tiếng rên khe khẽ, âm cuối còn mang hơi hướm gợi tình dụ dỗ người khác.
Mắt Trường Ly đảo liên tục.
Chết tiệt thật, chẳng lẽ đây là năng khiếu bẩm sinh của đám cáo thành tinh à?
Nàng bất giác sờ soạng chóp đuôi, bắt đầu thả hồn lên mây.
Tai Yên Cửu từ từ đỏ ửng, khàn giọng nói: “Bé Trường Ly à, nếu nàng cứ sờ mãi thì rất có thể ta sẽ mất tự chủ đấy.”
Nghe vậy, Trường Ly thấy tay như bị phỏng rộp, vội vứt phắt cái đuôi đi, khiến cái đuôi trắng mềm mại quơ quơ trong không khí theo quán tính.
“Yên Tiểu Cửu, lúc trước ta sờ đuôi huynh, huynh có thế đâu.”
Yên Cửu hơi nghiêng đầu, nhìn đóa hoa xinh đẹp nở rộ ngoài cửa sổ, thốt ra một câu đa nghĩa, “Giờ đang là mùa xuân mà.”
Khi mùa đông rét buốt đằng đẵng qua đi, mùa xuân ấm áp ùa đến thì dù là đại yêu hay tiểu yêu đều ít nhiều bị bản năng chi phối.
Hôm qua chàng cố ý cho đám tiểu yêu nghỉ làm, chẳng biết có bao nhiêu yêu lén đi gặp người tình để đón một đêm nồng thắm với nhau nữa.
Trường Ly cứng họng, sau đó tức giận xẵng: “Dẫu thế thì huynh cũng không thể lên cơn mọi lúc mọi nơi được…”
Mắt Yên Cửu ánh lên vẻ tủi thân rất vừa phải, “Ta nào có.”
Chàng đã kiềm chế dữ lắm rồi, chẳng những không dám bung xõa hết nấc mà còn chăm chỉ siêng năng làm việc, chẳng qua chỉ ngấm ngầm nghịch đuôi một tí dưới gầm bàn thì có gì sai nào?
Trường Ly cảm thấy mình nên nói chuyện cho ra lẽ với Yên Tiểu Cửu để chàng biết đâu là đúng, đâu là sai.
Nàng gõ đốt ngón tay xuống mặt bàn cứng rồi hỏi, “Vừa rồi lúc có Tùng Tuần ở đây, huynh đã làm gì hả?”
Yên Cửu mím cặp môi mỏng, nghiêm túc đáp: “Ta chỉ sáp vào nàng tí thôi mà, giới tu tiên có quy định nào cấm quấn quýt bạn đời của mình à?”
Trường Ly bĩu môi, “Huynh làm thế mà bảo là sáp vào tí à? Rõ ràng là huynh đã cạ ta!”
Trông Yên Cửu càng tội nghiệp hơn, “Bé Trường Ly này, nàng làm thế là quất ngựa truy phong đấy! Trước kia lúc nào nàng cũng thèm rỏ dãi đuôi của ta, giờ có được rồi lại chê bai...”
Nghe Yên Cửu đáp trả, Trường Ly trợn tròn mắt.
Má ơi, cuối cùng thì đến hôm nay nàng đã biết mồm miệng lũ cáo thành tinh lợi hại cỡ nào rồi!
Trường Ly vịn vào tay ghế, gác chân lên mép bàn, xốc váy lên, gằn giọng nói: “Yên Tiểu Cửu, huynh mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ đi, cổ chân ta bị huynh cạ đỏ lên rồi này.”
Trên cổ chân trắng muốt như ngọc có một vòng đỏ rõ rành rành, hai màu sắc tương phản dữ dội khiến thị giác chịu kích thích cực độ, làm mắt Yên Cửu tối lại.
Chàng cụp hàng mi dày xuống, thò tay túm lấy mắt cá chân của Trường Ly, lòng bàn tay có vết chai nóng bỏng chạm vào làn da mỏng manh khiến hơi nóng cũng lan sang.
Yên Cửu cúi đầu ngắm chân Trường Ly Với biểu cảm hết sức nghiêm túc. Mỗi lần chàng thở ra, hơi thở nóng rực lại phả xuống làn da lành lạnh, khiến Trường Ly vô thức quặp ngón chân lại.
“Ta sai rồi.”
Yên Cửu nỉ non xin lỗi với giọng chân thành mà tha thiết.
Ngay sau đó, bờ môi ấm áp của chàng chạm vào vòng đỏ kia.
Đôi ngươi Trường Ly co lại, bờ môi ướt nóng của Yên Cửu bỗng chốc khỏa lấp hết cơn đau nơi cổ chân nàng, khiến nơi sâu thẳm trong thâm tâm nàng gợn sóng bất tận.
Nàng cắn môi dưới, hàm răng trắng để lại một vết mờ trên bờ môi phớt hồng.
Hai khắc sau, Trường Ly rũ rượi tựa lưng vào ghế, bần thần nhìn thanh xà ngang bằng gỗ phía trên trần nhà.
Phải mất một lúc nàng mới thôi thở dốc, nghiêng đầu nhìn Yên Cửu đang quỳ bên chân mình.
Yên Cửu cũng thở hồng hộc giống nàng. Chàng vuốt ve cổ chân Trường Ly, hỏi với giọng trầm thấp: “Làm sao bây giờ hả bé Trường Ly? Hình như nó còn đỏ hơn trước nữa.”
Chân Trường Ly đã rủn tới độ mất cảm giác, làm sao nàng có lòng dạ quan tâm nó còn đỏ không chứ.
Nàng đá khẽ Yên Cửu một cái, “Né qua một bên đi.”
Yên Cửu vẫn nắm chân nàng không buông, “Bôi thuốc trước đã.”
Trường Ly không nói gì, chỉ liếc xéo chàng một cái từ trên cao.
Song đôi mắt hoe đỏ khiến cái liếc ấy của nàng chẳng có chút khí thế nào, ngược lại còn dễ dàng khơi gợi một loại cảm xúc thầm kín trong lòng Yên Cửu.
Bởi cố kiềm chế mà trái khế của Yên Cửu nhấp nhô mấy cái. Sau khi im lặng rất lâu, chàng mới lấy thuốc bôi ngoài da thượng hạng trong túi chứa đồ ra tỉ mẩn bôi lên cổ chân Trường Ly từng tí một.
Lớp thuốc lạnh lẽo khiến cơn nóng nơi cổ chân từ từ biến mất, tâm trí rối bời của Trường Ly cũng theo đó mà tỉnh táo lại.
Đợi Yên Cửu cẩn thận bôi thuốc cho nàng xong rồi đứng dậy, Trường Ly mới bê tách trà đã nguội ngắt trên bàn lên uống một hớp nhỏ.
“Yên Tiểu Cửu, bọn mình thương lượng chút đi.”
Yên Cửu đang cầm khăn tay lau thuốc dính trên tay đi, nghe Trường Ly nói vậy thì thoáng ngớ ra rồi chầm chậm nói: “Bé Trường Ly à, nàng sướng xong là trở mặt à…”
Trường Ly liếc chàng cháy mắt, “Huynh im đi, nghe ta nói hết đã.”
Yên Cửu lặng lẽ ngậm miệng lại, nhưng đôi mắt đang nhìn nàng đã đẫm lệ.
Bắt gặp đôi mắt ấy của chàng, trong đầu Trường Ly bất chợt hiện ra hình ảnh một bé cáo mắc mưa khiến mớ lông trắng dính bết vào nhau, đang giương cặp mắt đen tròn xoe nhìn nàng.
Trường Ly ho khẽ mấy tiếng, câu tính nói ra chợt biến thành: “Sau này lúc có người ngoài, huynh không được động tay động chân động đuôi với ta nữa đâu đấy.”
Mắt cáo bỗng sáng rực lên, “Tức là lúc không có ai…"
Trường Ly phớt lờ chàng, nói tiếp: “Cũng không được động miệng.”
Yên Cửu chợt liếm môi một phát.
Nhác thấy cử chỉ nhỏ đó của chàng, Trường Ly bỗng thấy cổ chân mình như bị thiêu cháy, gần như muốn hòa tan lớp thuốc dày cộp vừa bôi xong.
Trường Ly cả thẹn dời mắt đi, dán mắt vào mẩu trà dính trên miệng tách.
“Với lại, huynh bớt giở mấy trò bậy bạ kiểu đó đi.”
Yên Cửu không phục, lí nhí cãi: “Rõ ràng nàng cũng thích thế còn gì.”
Giọng chàng nhỏ dần đi dưới cái lườm nguýt của Trường Ly.
Yên Cửu nhủ thầm trong bụng: Nếu không thể giở mấy trò bậy bạ thì mình giở trò đàng hoàng vậy.
Trường Ly day trán, chân thành khuyên: “Điều quan trọng nhất là phải biết tiết chế, dù là mùa xuân cũng thế.”
Yên Cửu nghe vậy thì im lặng rất lâu, bởi làm thế là cưỡng lại bản năng Yêu tộc.
Mấy chuyện kiểu đó có phải muốn tiết chế là tiết chế nổi đâu, nếu tiết chế thật thì ai biết tới ngày tháng năm nào bọn họ mới có cáo con chứ?
Trường Ly thấy thế bèn chọc eo Yên Cửu hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh đã nghe rõ chưa hả?”
Yên Cửu nắm lấy ngón tay nàng đáp, “Ta biết rồi.”
Nếu bé Trường Ly nhất quyết đòi hạn chế số lần thì chàng phải nghiên cứu cách nâng cao chất lượng và thời lượng mỗi lần vậy.