| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cùng góp bình luận ủn mông mình nào ❤️
________________
Kể từ hôm đó, Trường Ly bắt đầu sống đời thần tiên được ngủ trên giá kiếm xa hoa, được uống toàn dịch quý giá, hiếm hoi lắm mới có lúc lương tâm nàng trỗi dậy mà nhớ tới Yên Tiểu Cửu.
Hôm ấy nàng đột nhiên mất tích trong vườn Bách Hoa chắc Yên Tiểu Cửu sẽ cuống cuồng tìm nàng khắp Xuân Châu mất.
Trường Ly nằm trên chiếc ghế bập bênh bên cạnh phu nhân, do dự hồi lâu mới ấp úng mở miệng nói: “Phu nhân, con bị kẻ đồ đen bắt cóc nên chắc Kiếm tu lập khế ước với con đang sốt ruột tìm con ạ.”
Phu nhân đang gắn hạt vào tua kiếm, nghe vậy bèn đáp: “Kiếm tu nghèo lắm, con đi theo cậu ta sẽ phải chịu khổ.”
“Bọn Kiếm tu lúc nào cũng cứng nhắc, đầu óc thẳng đuồn đuột, làm sao biết chăm sóc con gái thế nào, cả ngày chỉ biết mang con đi đánh giết lung tung, cậu ta không thương con chứ ta thì xót lắm.”
Trường Ly ngượng ngùng lăn một vòng trên ghế bập bênh, dùng chút lý trí ít ỏi còn sót lại nói: “Thật ra huynh ấy không tệ thế đâu ạ.”
Phu nhân hừ khẽ một tiếng, “Con đừng có nói đỡ cho cậu ta, ta sống lâu thế rồi, số Kiếm tu ta gặp không đến hàng trăm thì cũng phải mấy chục, sao lại không biết cái nết bọn họ ra sao chứ?”
“Đám ấy rặt một lũ tốt mã giẻ cùi, hễ mở miệng lại nói chỉ cần xách kiếm tung hoành thiên hạ nghe hoành tráng lắm nhưng thật ra là nghèo rớt mồng tơi.”
“Ra ngoài không cuốc bộ thì cũng cưỡi kiếm bay, đến một món pháp khí ra hồn cũng chẳng mua nổi.”
Trường Ly nghe phu nhân chê bai một tràng thì lẳng lặng ngậm chặt miệng.
Nói xong câu cuối, phu nhân mới chậm rãi bảo: “Nhưng nể tình cậu ta đã chăm sóc con một thời gian, ta sẽ bảo Tân Ngũ tìm cho cậu ta một thanh kiếm khác, sẽ không để cậu ta chịu thiệt đâu.”
Nghe vậy, chẳng hiểu sao mà Trường Ly lại thấy rất hụt hẫng.
Rõ ràng sau khi khôi phục trí nhớ thì chuyện quan trọng nhất nàng muốn làm chính là tìm thấy phu nhân.
Giờ tự dưng bị kẻ đồ đen “bắt cóc” tới chỗ phu nhân, đáng lẽ nàng phải mừng rỡ mới đúng, ấy thế mà lại thấy phức tạp không nói nên lời.
Đang nói dở thì Tân Ngũ rảo bước tiến vào.
Hắn bưng một chiếc khay đầy chai lọ tinh xảo đẹp đẽ đến mời phu nhân xem qua.
Phu nhân bỏ tua kiếm trong tay xuống, lần lượt kiểm tra hết một lượt số chai lọ đó, vẫn không mấy hài lòng.
Thấy phu nhân thoáng nhíu mày, tim Tân Ngũ đánh thịch một cái.
Toi rồi, thân là cấp dưới giỏi giải quyết vấn đề nhất bên cạnh chúa thượng nhưng hắn sắp vấp phải trắc trở lớn nhất trong sự nghiệp của mình.
Trước khi phu nhân mở miệng, hắn vội bẩm: “Thưa Triêu phu nhân, những thứ quý giá này chỉ mới kiếm trong phạm vi Quỷ vực thôi, Nhân tộc và Yêu tộc cách đây hơi xa nên phải tốn chút thời gian ạ.”
Mày phu nhân hơi giãn ra, “Tân Ngũ, ngươi rất có năng lực, ta yên tâm lắm.”
“À, ngươi tìm một thanh linh kiếm và vài món quà cảm ơn đưa cho chủ cũ của thanh kiếm linh này đi, coi như bồi thường cho cậu ta.”
Tân Ngũ ngớ người, xem ra Triêu phu nhân thực sự yêu thích thanh kiếm linh này nên mới sẵn lòng vì nàng mà bồi thường cho tên Kiếm tu kia.
Hắn từng chấp hành vô số nhiệm vụ nhưng chưa từng làm mấy chuyện có đạo đức thế này đâu.
Song nếu là việc Triêu phu nhân giao thì Tân Ngũ sẽ hoàn thành thật tốt, hắn bèn rảo bước đi lo việc luôn.
Sau khi hắn đi, Trường Ly mới hỏi khẽ: “Phu nhân ơi, Quỷ vực là gì ạ?”
Phu nhân khựng người, sau đó thủng thẳng đáp: “Hầu hết người phàm chỉ biết tới Nhân tu và Yêu tu, nhưng thật ra giới tu tiên còn có một tộc ít người biết nữa là Quỷ tu, mà nơi Quỷ tu cư ngụ chính là Quỷ vực.”
Trường Ly ngơ ngác, “Thế thì chỗ chúng ta đang ở là...”
Phu nhân bình tĩnh nói: “Nơi này là trung tâm Quỷ vực, là cung điện của Quỷ chúa.”
Trường Ly cảm thấy lưỡi mình như bị thắt lại, “Vậy gã hôm qua là Quỷ, quỷ chúa ạ?”
Phu nhân khẽ gật đầu.
Trường Ly lắp bắp nói: “Thế Tân Ngũ và cả những kẻ khác ở đây đều là Quỷ tu sao?”
Phu nhân vuốt ve chuôi kiếm của Trường Ly để trấn an nàng, “Con đừng sợ, thật ra Quỷ tu cũng na ná Yêu tu và Nhân tu, chẳng qua khác nhau về chủng tộc và cách thức tu hành thôi.”
Trường Ly thoáng hoảng hốt, hóa ra giờ nàng đang sống trong một tòa thành quỷ.
Trừ phu nhân ra thì những kẻ khác đều là quỷ hết.
Trường Ly bất giác rùng mình một cái.
Đến chạng vạng, lúc Quỷ chúa lại tới đưa âm khí cỏ cây cho phu nhân, Trường Ly vô thức nấp sau cổ tay áo phu nhân lặng lẽ quan sát gã.
Hình như Quỷ chúa rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, Trường Ly chỉ nhìn gã có mấy cái mà gã đã lia cặp mắt sắc bén về phía nàng ngay.
Phu nhân như cảm nhận được bèn dang tay áo che kín Trường Ly.
“Bùi Lẫm, ta muốn đi ra ngoài một chút.”
Quỷ chúa bị dời sự chú ý ngay, “Nhưng sức khỏe của nàng...”
Giọng phu nhân nghe có vẻ bướng bỉnh, “Ta đã nghỉ dưỡng lâu lắm rồi, đâu đến nỗi gió thổi là ngã ngay chứ. Nếu ngươi không yên tâm thì gọi Quỷ y tới chẩn trị đi.”
Quỷ chúa chần chờ một lát rồi vời Quỷ y tới.
Quỷ y cũng trùm kín mít toàn thân bằng bộ đồ đen khiến Trường Ly không thể không hoài nghi rằng đám Quỷ tu này xấu mù mắt nên không dám gặp ai cả.
Quỷ y bắt mạch cho phu nhân xong thì khàn giọng bẩm: “Thưa chúa thượng, sức khỏe của Triêu phu nhân đủ để đi ra ngoài nhưng phải kiêng gió kiêng nắng ạ.”
Cuối cùng, Trường Ly tròn mắt nhìn phu nhân mặc một bộ đồ đen vào.
Nhưng khác với đám Quỷ tu khác, tuy áo choàng của phu nhân cũng đen nhánh nhưng được thêu vân chìm rất phức tạp nên tuy trông giản dị nhưng vẫn sang trọng.
Sau khi phu nhân dùng dăm ba câu đuổi Quỷ chúa đi bèn mang Trường Ly ra ngoài.
So với cung điện hoa lệ sáng sủa thì bầu trời Quỷ vực trông u ám như một thế giới khác vậy.
Những Quỷ tu thỉnh thoảng đi ngang qua đều mặc đồ đen và trùm kín mặt.
Trường Ly ngẩng lên nhìn sắc trời rồi dè dặt hỏi: “Phu nhân, sao tất cả mọi người ở đây đều mặc đồ đen thế?”
Phu nhân mân mê hoa văn tối màu thêu trên cổ tay áo, “Vì bọn họ không thể giang nắng được.”
“Đây cũng là lý do vì sao Quỷ tu được ít người biết đến, tộc này không thể đi lại dưới ánh mặt trời nên phải dùng đồ đen che kín người.”
Nhìn bộ đồ đen trên người phu nhân, Trường Ly bỗng có linh cảm không lành.
“Phu nhân, xiêm y của người...”
Phu nhân nhoẻn môi, dùng ngón tay trắng như bạch ngọc gõ nhẹ vào chuôi kiếm.
“Đừng nghĩ linh tinh, chẳng qua ta không khỏe nên tạm thời phải kiêng nắng kiêng gió thôi.”
Trường Ly vẫn lo lắng khua đuôi kiếm.
Nhưng rõ ràng ngày xưa lúc ở Yêu giới, phu nhân luôn thích ra ngoài sân hóng gió phơi nắng và thưởng trà với nàng mà.
Sau khi đi xa khỏi cung điện, phu nhân dần thả lỏng hơn.
“Có vài chuyện không tiện nói trong cung điện, ra ngoài sẽ tự tại hơn nhiều.”
Trường Ly hoảng sợ, “Bọn họ theo dõi phu nhân ạ?”
Phu nhân dõi mắt về mái hiên cách đó không xa, thản nhiên đáp, “Quỷ chúa mắc bệnh đa nghi rất nặng, gã chỉ ước có thể theo dõi cả Quỷ vực.”
Trường Ly càng khẽ giọng hơn, “Phu nhân, chúng ta không lén trốn đi được sao?”
Phu nhân cúi đầu nhìn lòng bàn tay cắt không ra máu của mình, “Ta không đi được, mà cũng không thể đi, rời khỏi đây thì ta còn nơi nào để đi đâu?”
Trường Ly sốt ruột hỏi: “Chúng ta không thể về Yêu giới ạ?”
Giọng phu nhân nhẹ tênh như thể gió thổi là tan ngay.
“A Ly à, ta đã dùng âm khí cỏ cây nên đã bị lây dính mùi Quỷ tộc, Yêu giới không chấp nhận ta nữa đâu.”
Trường Ly ngẩn ngơ.
“Thế còn Bạch Bạch thì sao? Nếu người không quay lại Yêu giới thì cũng vứt bỏ Bạch Bạch sao?”
Mặt phu nhân lộ vẻ đau buồn và bất lực, “Vì Bạch Bạch mà ta mới không dám về đấy.”
“Bởi truyền thống gia tộc nên từ nhỏ Bạch Bạch đã được bồi dưỡng làm người thừa kế, ta không thể để nó bị người khác lên án vì có một bà mẹ có huyết thống pha tạp được.”
Trường Ly nhất thời câm nín, nàng không rõ vì sao ông trời lại bất công nhường ấy.
Rõ ràng phu nhân hiền hậu tốt đẹp là thế, sao đường đời lại truân chuyên đến nỗi có nhà mà không thể về chứ?
Phu nhân ôn tồn vuốt ve tua kiếm của Trường Ly, “Nhưng giờ có con ở cạnh nên ta không thấy khổ sở như thế nữa.”
Trường Ly thấy rất xót xa, “Chuyện âm khí cỏ cây này không có cách nào giải quyết ạ?”
Phu nhân lắc đầu, sau đó lảng sang chuyện khác ngay, “Đừng nhắc mãi mấy chuyện không vui này nữa, hiếm lắm mới có một hôm ra ngoài, để ta dắt con đi dạo chợ quỷ nhé!”
Trường Ly âm thầm ghi nhớ chuyện âm khí cỏ cây, xốc lại tinh thần hỏi: “Chợ quỷ là gì ạ?”
Phu nhân nhẹ nhàng cất bước băng qua hành lang dài, “Là chợ của Quỷ tu, có thể xem như chốn náo nhiệt nhất Quỷ vực, có không ít thứ thú vị ở đó.”
Phu nhân dẫn Trường Ly hết rẽ trái lại rẽ phải, cuối cùng đi vào một ngõ cụt.
Nhìn ngõ cụt trước mặt, Trường Ly lí nhí hỏi: “Phu nhân, người có biết đường tới chợ quỷ không?”
Phu nhân nín thinh hồi lâu mới thật thà đáp: “Không biết.”
Trường Ly ôm chút hy vọng mong manh hỏi tiếp: “Thế người từng tới chợ quỷ bao giờ chưa ạ?”
Giọng phu nhân càng bé hơn, “Chưa.”
Trường Ly thấy trước mắt tối sầm, bỗng dưng vỡ lẽ. Vì hồi xưa nàng chưa từng ra ngoài với phu nhân bao giờ cho nên không có cơ hội phát hiện ra chuyện phu nhân là chúa mù đường.
Phu nhân cắn môi, “Nhưng rõ ràng lúc trước Tân Ngũ từng bảo ta chỉ cần ra khỏi cung điện đi thẳng hai khắc rồi rẽ trái, tiếp tục đi thêm một khắc thì rẽ phải, sau đó băng qua một con ngõ nhỏ là sẽ tới cổng chợ quỷ mà.”
Mắt Trường Ly bỗng dại ra, nàng cảm thấy nếu đi theo kiểu của phu nhân thì chắc tới mai hai người cũng chưa đến chợ.
Trường Ly đã lờ mờ biết tại sao Quỷ chúa thoải mái thả người rồi, bởi vì chẳng ai trong số hai bọn họ rành đường đi lối lại ở Quỷ vực cả!
Sau khi lòng vòng suốt một canh giờ như bị ma giấu, Trường Ly không kìm được mà nói: “Phu nhân, hay chúng ta hỏi ai biết đường đi ạ.”
Phu nhân vẫn không cam tâm: “Rõ ràng ta đi y như Tân Ngũ chỉ mà, sao lại lạc chứ?”
Trường Ly thuận miệng đổ vấy tội lên đầu Tân Ngũ: “Tám phần là vì hắn chỉ bậy bạ nên mới khiến chúng ta lạc vào ngõ cụt lâu như vậy!”
Phu nhân thở dài một hơi, lấy chiếc còi bạch ngọc ra thổi nhẹ một hơi.
Hai giây sau, một tên đồ đen thình lình xuất hiện trước mặt họ, “Triêu phu nhân có gì sai bảo ạ?”
Phu nhân cất còi đi, hỏi: “Bọn ta muốn tới chợ quỷ thì phải đi hướng nào?”
Tên đồ đen thoáng đơ người ra một cách khả nghi, sau đó chỉ về hướng trái ngược.
“Triêu phu nhân, chợ quỷ ở đầu kia.”
Phu nhân vội ho khẽ mấy tiếng rồi mang Trường Ly đi về hướng ngược lại.
“A Ly, con đoán chuẩn quá, tên Tân Ngũ kia không biết đường nên chỉ bậy rồi, làm chúng ta uổng công đi nhiều như vậy!”
Cùng lúc đó, Tân Ngũ mới lục được một thanh linh kiếm trong nhà kho bỗng hắt xì một tiếng rõ kêu.
“Do nhà kho này lâu không quét dọn nên tích nhiều bụi quá à? Sao mũi mình cứ ngứa suốt thế?”