Mục lục
Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

| Xin vui lòng |

- Không nhặt lỗi/góp ý

- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mình xin còm vui vui nhiều nhiều để cày tiếp ạ 🙆‍♀️

_________________

Vừa về tới cửa đệ tử xá, Trường Ly và Yên Cửu đã nghe thấy tiếng kêu đau thấu tâm can vọng từ sau tới.

“Yên sư đệ, cuối cùng đệ cũng về rồi!”

Ngay khi giọng nói ấy lao tới, Yên Cửu lẹ làng giơ tay ôm eo Trường Ly, kéo nàng đứng tránh vào bậc đá ven đường.

Một bóng người lờ mờ xông đến như lốc xoáy, đến khi suýt va phải Triệu sư huynh mới vội vàng phanh gấp, để lại một vết trầy dài màu trắng dưới nền đá xanh.

Triệu sư huynh bị hoảng hồn vì bóng đen thình lình xuất hiện, bèn lùi ra sau nửa bước hòng kéo giãn khoảng cách rồi trách: “Thẩm sư huynh, huynh bộp chộp kiểu ấy làm mất phong độ Kiếm tu quá.”

Thẩm sư huynh hừ khẽ rồi liếc xéo Triệu sư huynh một cái.

Vì thi thoảng hắn hay tới đỉnh Vô Danh xem Yên Cửu đã về chưa nên từng chạm mặt cái gã Triệu Thế Quỳnh này rất nhiều lần nên cũng nhớ mặt hắn.

Rõ ràng thằng ranh này mới vào tông môn chưa bao lâu mà lại vô cùng chững chạc, làm gì cũng nề nếp cứng nhắc, vừa nhìn đã biết không phải kiểu kiếm ra tiền được.

Triệu sư huynh cũng không thích kiểu láu cá hễ đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy của Thẩm sư huynh bèn bảo Yên Cửu và Trường Ly rằng: “Ta có việc phải đi trước, lát nữa ta sẽ sang gặp hai người ôn chuyện sau nhé.”

Dứt lời, Triệu sư huynh cáo từ rồi đi luôn.

Thẩm sư huynh không đoái hoài gì hắn mà lia cặp mắt sáng quắc sang chỗ Yên Cửu.

Dù chưa thốt ra tiếng nào nhưng ánh mắt lại chất chứa vô vàn lời.

Bắt gặp ánh mắt đó của hắn, Yên Cửu không khỏi chột dạ.



Chàng húng hắng rồi hỏi: “Thẩm sư huynh, sao huynh biết ta đã về thế?”

Thẩm sư huynh đá lông nheo với chàng rồi giải thích: “Ta nghe sư huynh đi tuần tra kể đấy. Dân làm ăn quen càng nhiều bạn thì càng có nhiều mối mà, khắp Kiếm tông này đâu đâu cũng có bạn ta hết.”

Trường Ly nhoẻn môi cười, Thẩm sư huynh vẫn để ý mỗi chuyện buôn bán y như xưa.

Đáp lời Yên Cửu xong, Thẩm sư huynh không quên chào hỏi Trường Ly: “Sư muội này trông lạ quá, xin hỏi ta nên xưng hô thế nào cho phải?”

Trường Ly trêu hắn: “Sư huynh thấy ta lạ chứ ta thấy sư huynh quen ơi là quen đấy.”

Thẩm sư huynh nghe vậy thì bất giác nhíu mày.

Tuy hắn không tài đến mức hễ gặp ai là sẽ nhớ như in nhưng dù gì cũng sẽ có chút ấn tượng với đám sư huynh muội từng gặp để tiện chèo kéo làm ăn.

Nhưng rõ ràng là hắn chưa từng thấy sư muội này trong Kiếm tông bao giờ hết.

Thẩm sư huynh vân vê cằm, lâm vào trầm tư: “Hay là sư muội từng nghe đến cái tên Thẩm Trạch đỉnh Chu Minh hoặc tình cờ gặp ta ở đâu đó chứ ta đã gặp sư muội bao giờ đâu?”

Yên Cửu không nghe nổi nữa, gì mà tình cờ gặp, hắn muốn tình cờ gặp ai hả?

Yên Cửu quyết đoán nắm lấy tay Trường Ly huơ huơ trước mặt Thẩm sư huynh giới thiệu: “Bé Trường Ly đây là bạn đời của ta.”

Khóe môi Trường Ly giần giật, đừng nói là từ giờ trở đi, hễ gặp sư huynh nào trong Kiếm tông là Yên Tiểu Cửu cũng sẽ lặp lại một lần nhé!

Cái từ bạn đời này sắp đóng kén trong tai nàng luôn rồi.

Thẩm sư huynh thoáng trợn mắt, ra sức xoa tai hỏi: “Yên sư đệ, đệ mới nói gì cơ?”

Yên Cửu cao giọng gằn từng chữ một: “Bạn-đời-của-ta!”

Thẩm sư huynh càng trợn mắt to hơn, hoang mang hỏi: “Chẳng phải đệ xuống núi rèn luyện à? Bây giờ xuống núi rèn luyện sẽ được phát bạn đời hả?”

Gân xanh trên trán Yên Cửu giật bùm bụp, Thẩm sư huynh vẫn nói năng ngả ngớn y chang trước kia.

Môi chàng giần giật, đáp rằng: “Sư huynh hãy xuống núi một chuyến thử xem, đàn ông độc thân mà suốt ngày cứ ru rú trong tông môn sẽ không kiếm nổi bạn đời đâu.”

Thẩm sư huynh vô thức sờ chiếc túi chứa đồ của mình cứ như có thể sờ thấy đống linh thạch bên trong đó vậy.

“Kiếm tu độc thân mới tiện kiếm linh thạch chứ, ta không xuống núi chịu tội đâu.”

Nói xong, Thẩm sư huynh do dự mở túi chứa đồ ra, lục lọi mãi mới tìm thấy một chiếc hộp gỗ vuông thành sắc cạnh đưa cho Yên Cửu.

“Nè, ta tặng đệ món quà cưới.”

Yên Cửu ước lượng hộp gỗ, thấy cũng nặng tay lắm. Chàng mân mê ổ khóa ở mép hộp hỏi: “Đây là gì thế?”

Thẩm sư huynh vội ấn tay chàng xuống, nhìn dáo dác rồi thầm thì: “Là hàng tốt đệ xài được, bao giờ về phòng hẵng xem.”

Trường Ly đứng cạnh nhìn chiếc hộp kín mít kia với ánh mắt tò mò như muốn nhìn xuyên nắp hộp.

Thẩm sư huynh không bao giờ keo kiệt, chẳng biết đó là thứ gì mà huynh ấy lại thần bí thế.

Tặng quà xong, Thẩm sư huynh thấy mình không nợ nần gì Yên Cửu nữa mới thủng thẳng hỏi: “Yên sư đệ, đệ còn nhớ chuyện hùn hạp bán linh cháo với ta không?”

Vừa hỏi, Thẩm sư huynh vừa móc cuốn sổ dày cộp trong tay áo ra, lật soàn soạt cho Yên Cửu xem.

Nhìn thấy những dòng chữ đen ghi chi chít trong đó, Yên Cửu bất giác nuốt nước miếng.

Thẩm sư huynh đọc to từng ghi chú một: “Chung sư tỷ đỉnh Ngọc Hoa đặt trước mười bình cháo lục cầu, năm bình cháo bách thảo. Giản sư đệ đỉnh Lăng Tiêu đặt trước tám suất quả ly thổ và tám suất rễ sa mộc.”

Nghe Thẩm sư huynh tụng niệm một thôi một hồi, Yên Cửu bỗng thấy gáy mình lạnh buốt.



Rõ ràng tu vi và thực lực của Thẩm sư huynh cũng bình thường, chỉ được mỗi tài ăn nói, ấy thế mà sao chàng nghe xong lại ngửi thấy mùi nguy hiểm nhỉ?

Thẩm sư huynh dựng thẳng cuốn sổ lên vỗ vỗ nó vào bàn tay, đau đớn than thở: “Yên sư đệ, đệ có biết bọn mình hết hàng từ bao giờ không hả? Chỉ một tuần sau khi đệ xuống núi rèn luyện là bọn mình hết sạch hàng rồi.”

“Đệ có thấu hiểu nỗi lòng của ta khi ngày ngày phải nhìn nhà kho trống trơn rồi lại nhìn đơn đặt hàng của các sư huynh muội ùn ùn bay tới không?”

“Chẳng khác nào nhìn cả núi linh thạch trượt qua kẽ tay biến mất cả!”

“Dù đệ không bận tâm chuyện kiếm tiền thì cũng phải nghĩ cho đám đồng môn mỏi mòn ngóng đợi cùng đám linh kiếm gào khóc đòi ăn chứ!”

Càng nghe Thẩm sư huynh hùng hồn chất vấn, vẻ mặt của Yên Cửu càng cứng đờ ra.

Đương lúc chàng không biết phải trả lời thế nào, Trường Ly hỏa tốc móc một hộp bánh đặc sản Yêu tộc ra nhét vào lòng Thẩm sư huynh để ngắt ngang mạch than sầu kể khổ của hắn.

“Thẩm sư huynh, đây là quà ta với Yên Tiểu Cửu mang về cho huynh.”

Cặp mắt tinh tường của Thẩm sư huynh lập tức bị hộp bánh đặc sản này thu hút.

Trước tiên, hắn cẩn thận chìa nó ra nắng ngắm nghía hồi lâu, sau khi lại gõ thử hai cái thì mắt hắn sáng rực lên lấp lánh.

“Đây là gỗ bà sa một tấc đáng giá nghìn vàng!”

Trường Ly thoáng ngỡ ngàng, nàng thật sự không để ý chiếc hộp đựng bánh của mình làm bằng gỗ gì hết.

Mà cho dù để ý thì nàng cũng không có cặp mắt tinh tường như Thẩm sư huynh để biết nó quý cỡ nào.

Thẩm sư huynh mân mê chiếc hộp vài lần với đầy sự nâng niu: “Màu sắc này, cảm giác này đúng là đỉnh của chóp luôn.”

Thấy chiếc hộp này được Thẩm sư huynh yêu thích hết mực, Yên Cửu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm và nhìn Trường Ly bằng ánh mắt cảm kích.

May mà bé Trường Ly nhanh tay lẹ mắt dời đi sự chú ý của Thẩm sư huynh.

Chiếc hộp này khiến sự mong đợi của Thẩm sư huynh tăng lên, càng hóng xem món quà bên trong là gì.

Thẩm sư huynh cũng không giữ kẽ, hít sâu một hơi rồi mở ngay nắp hộp ra xem.

Ngay sau đó, hắn ngắm chín chiếc bánh được xếp ngay ngắn bên trong đến chết lặng.

Thẩm sư huynh không tin vào mắt mình mà ngó chiếc hộp lom lom, song nhìn kiểu gì cũng thấy chúng chỉ là đồ ăn bình thường.

Hắn khụt khịt mũi ngửi, dù chúng có thơm đến mấy, hình thù có đẹp cỡ nào thì cũng không giấu nổi sự thật rằng đây chỉ là một hộp đồ ăn.

Thấy vẻ hoang mang hiện rõ trên mặt Thẩm sư huynh, Yên Cửu chậm rãi nói: “Thẩm sư huynh, huynh đừng nghĩ đây chỉ là một hộp bánh...”

Thẩm sư huynh dỏng tai lên, tính nghe tường tận xem rốt cuộc Yên Cửu tính nói gì hay ho.

Nhưng Yên Cửu lại câm bặt, bởi đây thực sự chỉ là hộp bánh Trường Ly đem theo ăn dọc đường.

Ngay lúc bầu không khí sắp yên tĩnh đến xấu hổ, Trường Ly hắng giọng rồi tiếp lời Yên Cửu: “Thẩm sư huynh, đây là hộp bánh có nguồn gốc Yêu tộc đấy.”

“Tuy trông chúng bình thường thế thôi nhưng lại được làm bằng công thức bí truyền của nhà bếp Yêu cung, chỉ cần ăn một miếng là huynh sẽ có chung cảm nhận Yêu chúa.”

Yên Cửu rất kính nể tài hùng biện của Trường Ly, quả nhiên bé Trường Ly đúng là thánh quảng cáo!

Trường Ly tiếp tục giới thiệu câu chuyện đằng sau mấy cái bánh một cách tỉnh rụi, nàng chỉ dùng lời bay bổng để trần thuật lại sự thật nên không thể xem là lừa gạt được.

Sau khi nghe Trường Ly chém gió một phen, Thẩm sư huynh đã nhìn mấy các bánh kia bằng con mắt khác thật.

Hắn cẩn thận đậy nắp lại vì sợ gió cuốn tro bụi tới vấy bẩn món bánh quý giá được vận chuyển từ Yêu giới xa xôi tới tận Nhân giới.

Thẩm sư huynh bỗng có cảm giác rối rắm xưa nay chưa từng có.



Vật hiếm ắt quý, bởi vậy nên hộp bánh Yêu tộc này vô cùng quý giá ở địa bàn Nhân tộc.

Nếu ăn luôn thì hơi phí, còn nếu quảng cáo rồi bán qua tay cho người khác với giá cao thì lại không nỡ.

Dù sao hắn cũng chưa được ăn bánh Yêu tộc bao giờ, tuy chúng trông có vẻ bình thường nhưng nhỡ đâu mùi vị lại vô cùng tuyệt vời thì sao!

Dù sao thì đây cũng là đồ ăn của Yêu chúa, đương nhiên không giống đồ ăn bình thường rồi.

Còn vị Yêu chúa bằng xương bằng thịt thì đang đứng cạnh Thẩm sư huynh lén quan sát biểu cảm của hắn, những mong đọc được suy nghĩ của hắn lúc này.

Thẩm sư huynh trầm ngâm một lát rồi hỏi Trường Ly và Yên Cửu: “Sao hai người lại có được hộp bánh này thế?”

Trường Ly đè cảm giác chột dạ nhỏ nhoi trong lòng xuống, đáp tỉnh bơ: “Lúc đi rèn luyện bọn ta có quen một Yêu tộc nên được hắn cho.”

Thẩm sư huynh vuốt ve mặt hộp bóng loáng hỏi: “Thế có thể lấy thêm món bánh giống thế này từ chỗ hắn không?”

Trường Ly thoáng khựng lại rồi đáp: “Chắc là được.”

Chỉ cần ới nhà bếp Yêu cung một tiếng thì muốn bao nhiêu bánh là sẽ có bấy nhiêu ngay.

Nghe vậy, Thẩm sư huynh bèn hạ quyết tâm rồi bảo Yên Cửu: “Yên sư đệ à, ta cũng biết đệ là Kiếm tu chính thống nên không mê mẩn mấy thứ tục tằn như linh thạch giống ta mà phải thường xuyên ra ngoài rèn luyện để tăng tiến tu vi và truy cầu đại đạo.”

“Mỗi mình đệ nấu nhiều linh cháo như vậy thật quá đỗi vất vả.”

Thẩm sư huynh nói với giọng đầy chân thành và khẩn thiết, nếu xem nhẹ khát khao linh thạch sáng rừng rực và sự khôn khéo trong mắt hắn thì chắc ai cũng nghĩ hắn là một sư huynh và đối tác tri kỷ thật.

“Hay là thế này nhé, bây giờ cứ mười ngày bọn mình sẽ bán một lượng linh cháo có giới hạn, đồng thời thêm món bánh Yêu tộc này vào danh mục hàng hoá. Một khi mặt hàng mới lạ này được tung ra thì có thể giảm bớt nhu cầu mua linh cháo...”

Trường Ly nghe Thẩm sư huynh nói xong thì cũng động lòng, nhưng vẫn còn chút băn khoăn.

“Thẩm sư huynh à, dù sao đây cũng là đồ của Yêu tộc, liệu bán ở Kiếm tông có ảnh hưởng xấu gì không?”

Thẩm sư huynh nhìn nàng như nhìn tấm chiếu mới chưa trải bao giờ nói: “Chuyện này có làm sao đâu, nếu tính toán chi li kiểu ấy thì chẳng lẽ bọn mình nghỉ xài mớ nguyên vật liệu rèn đúc quý hiếm của Yêu tộc à? Rồi Nhân tộc ta cũng không thể dùng linh đan diệu dược của Yêu tộc luôn hay sao?”

Nói đến đây, Thẩm sư huynh hạ thấp giọng đến mức muốn tan theo gió: “Từ xưa đến nay, ngành buôn sinh lãi cao nhất chính là buôn lậu đấy!”

“Nếu bọn mình có cách tuồn đồ Yêu tộc tới Nhân tộc bán, rồi lại bán đồ của Nhân tộc cho Yêu tộc, khơi thông con đường kinh thương thì có thể nằm trên núi linh thạch mà ngủ cả đời.”

Suy nghĩ của Trường Ly bỗng chốc khai mở, mắt nàng sáng rực lên, vội hứa hẹn ngay: “Thẩm sư huynh à, chuyện cung ứng hàng hóa cứ để ta với Yên Tiểu Cửu lo cho.”

Thẩm sư huynh cười vang đáp: “Chốt nhanh lẹ quá thể! Cứ quyết thế nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang