Khương Sam đã quen biết Bạch Kỳ nhiều năm, muốn hỏi trong lòng cô, điểm đặc biệt nhất của Bạch Kỳ là gì, đó chính là không hề có sơ hở, cứng mềm đều không ăn.
Không, nghiêm túc mà nói, Bạch Kỳ có thể tiếp nhận sự yếu đuối của người khác, nhưng nếu khi người đó bắt đầu có thái độ cường ngạnh, chỉ biết càng thêm lửa giận của anh ta, vậy càng không dễ cứu vãn đường sống nữa rồi.
Nếu ngay lúc đó Bạch Kỳ đã dám cứng rắn bắt cô đi, như vậy chứng minh anh ta đã nghĩ tới sách lược vẹn toàn, Khương Sam một đường suy nghĩ, cuối cùng cố gắng nhịn xuống xúc động cùng với cơn tức giận trong lòng xuống.
Trong lúc không có kế sách nào hết, nếu cứ mạnh mẽ cứng đối cứng không thể nghi ngờ đây là biện pháp ngu xuẩn nhất, ngồi ở trong xe, Khương Sam cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại, cơ thể cứng ngắc từ từ mềm xuống, nhưng Bạch Kỳ không hề để ý tới, sức lực ôm cô vẫn lớn như cũ.
Khương Sam cắn chặt răng, vẫn cố kiềm nén bày ra vài phần ủy khuất.
“Anh dùng sức lớn như vậy, làm đau tôi rồi.”
Tầm mắt Bạch Kỳ do dự nhìn về phía Khương Sam chốc lát, lông mi cô khẽ run, vẻ mặt trắng bệch, giữa lông mày lộ ra nhẫn nại và hoảng sợ, một dáng vẻ đáng thương, trên mặt Bạch Kỳ vẫn không chút thay đổi, lực trên tay lại giảm xuống.
Khương Sam biết hiện tại điểm mấu chốt là Bạch Kỳ còn chưa biểu hiện ra mục đích chân chính trước đó của anh ta, cô khẩn trương suy nghĩ tìm biện pháp khiến cho anh ta đánh mất cái chủ ý đó đi, nhưng bây giờ anh ta đang tức giận, dùng không đúng cách sẽ làm anh ta càng thêm không từ thủ đoạn.
Buông mắt nhìn xuống, Khương Sam đấu tranh suy nghĩ, trong mắt liền nhịn không được nước mắt ủy khuất:
“Bạch Kỳ…”
Bạch Kỳ thản nhiên nói:
“Chiêu này em đã dùng rồi, muốn làm gì nói thẳng.”
Bình tĩnh…. Khương Sam tự nhủ chính mình, Lã[email protected]#d#l#q#[email protected]ên thầm nghĩ hận không thể đâm đầu vào Bạch Kỳ khiến cả hai cùng chết đi, tay Bạch Kỳ khẽ nhấc lên, không một tiếng động vỗ về lên mái tóc đỏ sậm của Khương Sam:
“Sao bỗng nhiên thay đổi kiểu tóc, trước kia không phải từng nói sẽ vì tôi giữ mái tóc thẳng sao?”
Khương Sam cố gắng kiềm chế xúc động trào dâng trong lòng, phía sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, tên Bạch Kỳ này… Trực giác của anh ta nhạy cảm đến đáng sợ.
“Tự nhiên sẽ có người nguyện ý vì anh để mái tóc dài, anh không phải chỉ có một mình tôi.”
Giọng nói Khương Sam có chút trầm thấp, trên mặt trắng bệch lộ ra nụ cười.
Tay Bạch Kỳ dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cô:
“A…?”
Khương Sam nhẫn nhịn, trong mắt hiện lên vẻ áp bức và lăng nhục, cắn môi dưới, giọng nói có chút khàn khàn:
“Chị Thanh Thanh đã nói với tôi hết rồi.”
Cả người Bạch Kỳ cứng đờ, đôi mắt trở nên thâm trầm.
Bạch Kỳ không lên tiếng, Khương Sam chỉ có mắt nhìn mũi tự nhiên nói tiếp:
“Anh đều biết tôi thích anh, thích từ nhỏ đến lớn, đối với anh cũng không phải là người không biết xấu hổ, da mặt dày quấn lấy anh hoài, tôi cũng sẽ mệt, tôi cũng vô cùng thích chị Thanh Thanh, nếu anh ở cùng với chị ấy, tôi tự nhiên cũng không phải không biết xấu hổ đi phá hoại tình cảm của hai người.”
Nói là nói như vậy, nhưng ánh mắt Khương Sam vẫn không tự giác mang theo vẻ oán hận, con ngươi màu đen khổ sở nhìn Bạch Kỳ, cảm xúc bên trong quá mức đậm sâm, Bạch Kỳ nhìn thấy cổ họng không tự giác được trở nên căng thẳng, tay ôm lấy Khương Sam cũng thả lỏng.
Thì ra là vì nguyên nhân này sao….
“Tôi và cô ta không giống như trong tưởng tượng của em.”
Bạch Kỳ trầm giọng nói. Khương Sam cố gắng hết sức mới có thể áp chế được cơn lạnh lẽo và ghê tởm trong mắt xuống, cô nghĩ tới kiếp trước, Bạch Kỳ cũng ôn hòa nhìn cô nói:
“Tôi và Khương Vi không giống như trong suy nghĩ của em như vậy đâu, có cô ta cũng tiện chăm sóc cho em hơn.”
Khi đó danh tiếng của Khương Vi đã vang vọng khắp cả giới vũ giả trong nước, còn có Lưu Thiên Trạch ở đằng sau hậu thuẫn, trong xã giao như cá gặp nước, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ mà Khương Sam cô lúc ấy chỉ là một người tàn tật bị quèn một chân, thanh danh bị hủy hết, là một người dư thừa, ngoại trừ một chút yêu thương của anh ta ở bên ngoài, căn bản vốn không có tư cách xuất hiện trước mắt người khác.
Cô có thể không hận sao? Có thể nào không oán sao?
Anh ta lừa dối cô, từ đầu đến cuối, anh ta vẫn luôn lừa dối cô.
Bi ai trong mắt Khương Sam không phải là giả, chỉ là tia hận ý đã được giấu đi, đều hóa thành độc dược chảy vào trong máu khắp tứ chi, cô nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi:
“Vậy anh nói cho tôi biết, hai người có lên giường không, Bạch Kỳ?”
Đôi mắt Bạch Kỳ càng trở nên sâu, lông mày rậm như dao khắc nhướng lên, một lúc lâu sau mới nói:
“Em nói mê cái gì đó?”
“Tôi biết rõ.”
Khương Sam suy sụp nhắm chặt mắt, cười thê lương:
“Anh nghĩ rằng tôi vì anh nên mới tìm đến Tần Diệc Hạo? Cùng ở một chỗ với người mình không yêu, cảm giác cũng không được tốt, tôi vốn cho rằng bản thân sẽ quên đi anh…. Nhưng vì sao vào lúc tôi sắp buông tay…. Tôi hận anh, Bạch Kỳ, hận đến mức không thể ngay lập tức giết chết anh, anh nói rất đúng, tôi đã thay đổi thành một người khác, tôi sao có thể không thay đổi được, Bạch Kỳ, anh thật sự là tên đàn ông tàn nhẫn.”
Bạch Kỳ tiếp tục im lặng, chăm chú nhìn chằm chằm vào Khương Sam, ánh mắt nhìn trên khuôn mặt Khương Sam, không buông tha bất cứ biến hóa nào trên khuôn mặt cô, sự thống khổ đó không phải là làm bộ, trong ánh mắt của cô mang theo vẻ đè nén cùng với vài phần cừu hận.
Như thế, một thời gian qua cô thay đổi nhanh chóng cũng có lý do, Bạch Lỳ mấp máy môi, Triệu Thanh Thanh sao…
“Em không thích, tôi sẽ không gặp cô ta nữa.”
Giọng nói Bạch Kỳ mang theo chút thỏa hiệp, đầu ngón tay chậm rãi xoa đi nước mắt trên khuôn mặt Khương Sam, lông mi Khương Sam run rẩy, không chịu nổi khuôn mặt này của cô, tiếp tục nói:
“Nếu vì cô ta, tôi sẽ khiến cho cô ta không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, được không?”
Giọng nói Khương Sam có chút vắng lặng, mang theo nghẹt ngào tức giận nói:
“Anh xem tôi là cái gì vậy hả? Là một món đồ chơi sao? Ba ba tôi mất, anh có thể khinh dễ tôi như vậy có phải không? Nói muốn chăm sóc tôi, nhưng hiện tại anh vì sao bỗng nhiên trở nên đáng sợ đến vậy, cách làm này của anh, anh đối phó tôi, còn nói là muốn giúp tôi…”
Giọng nói Khương Sam có chút vắng lặng, mang theo nghẹn ngào tức giận.
Khương Sam tức giận đẩy Bạch Kỳ ra, lần này Bạch Kỳ không có ép buộc cô, mi tâm cau lại mặc cho cô ở trong ngực hết đấm lại đánh, nhưng cô thấy anh ta thả lỏng trói buộc, lại không nỡ dùng lực mạnh đánh anh ta, lại còn khóc lợi hại hơn trước, giống như một đứa nhỏ chịu phải sự uất ức to lớn vậy.
“Tôi không thích anh, từ nay về sau sẽ không thích anh nữa, tôi sẽ tìm người đàn ông khác hơn anh gấp trăm ngàn lần, Khương Sam tôi cũng có người thích, anh sẽ hối hận, Bạch Kỳ, anh sẽ hối hận.”