Bạch Kỳ nhíu mày.
Khương Sam ôn tồn hỏi tiếp: "Anh muốn tôi phải giải thích, đúng không?"
Câu hỏi này của cô thật cổ quái, Bạch Kỳ không trả lời, ánh mắt băn khoăn dừng ở trên mặt của cô.
"Anh trước buông tôi ra, động tác của anh như vậy, chúng ta không có biện pháp nói chuyện dễ dàng. Còn để cho tôi hiểu lầm anh hiện tại là đang ghen, cho nên anh mới nổi giận như vậy đâu. Anh nói, anh có phải thật sự thấy thích tôi rồi hay không?"
Tay của Bạch Kỳ giống như là bị phỏng vậy, hắn nhanh chóng thu tay về: "Em nói nhăng nói cuội cái gì đấy!"
Khương Sam che miệng cười khẽ một tiếng, đứng lên. Sau đó, cô tiến lên một bước, ghé sát vào Bạch Kỳ, chu đôi môi mềm mại, làm nũng nói: "Anh nhìn, tôi cùng nam nhân khác cách nhau rất gần anh sẽ sinh khí, thời điểm hai chúng ta ngầm chung đụng, ngẫu nhiên anh sẽ đối với tôi tỏ vẻ thân cận, lần trước chẳng những anh ôm tôi thậm chí còn muốn hôn tôi đâu. Trong lòng tôi thấy rất vui vẻ, anh rốt cuộc đã bị tôi đả động đến, không phải sao? Bạch Kỳ, chúng ta ở cùng một chỗ, tốt sao?"
Khương Sam nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo của Bạch Kỳ, hơi hơi ngẩng đầu. Từ góc độ của Bạch Kỳ nhìn qua, một đôi mắt to của cô vốn đã mông lung lại càng có vẻ lớn hơn, hắn chỉ càng thấy cô thêm đáng thương khả ái. Vừa vặn là một cái mũi ngay thẳng nhỏ nhíu, chiếc cằm trắng nõn tinh xảo nhu nhược chịu đựng, giọng nói nũng nịu, khẽ giọng cầu xin cùng khẩn cầu như vậy, quả thực chính là làm cho người khác khó có thể cự tuyệt sự ôn nhu cùng nhu tình như vậy.
Khương Sam đang đứng ở giai đoạn phân giới tuổi tác của một người phụ nữ. Nếu như muốn, thời điểm này người phụ nữ có thể dễ dàng bắt được tâm của bất kỳ một người nam nhân nào mà mình muốn.
Hai mắt lạnh lùng của Bạch Kỳ hơi hoảng hốt cùng lắc lư một lúc. Hắn gần như khắc chế không nổi mà một ngụm liền đáp ứng cô. Tay của hắn để ở bên người không bị khống chế hơi động động, khóe miệng của hắn hơi giương lên, nhưng ánh sáng trong ánh mắt của hắn lại vẫn tối tăm như cũ. Hắn mím môi, thanh âm lạnh nhạt.
"Em còn nhỏ, không cần đề cập đến loại chuyện này, tôi sẽ vẫn đối đãi với em như là một người em gái của tôi."
Khương Sam khẽ cười một tiếng, mạn điều tư lý* thu tay, chỉ là trong nháy mắt, nét mặt của cô bỗng dưng liền thay đổi. Ánh mắt của cô đông lạnh, gương mặt cười phảng phất như kết một tầng băng sương, khóe miệng như trước vẫn đang cười, ánh mắt sáng kinh người.
mạn điều tư lý*: chậm rãi
"Em gái?" Trong ánh mắt Khương Sam chợt lóe lên chút nghi vấn, ánh mắt nhìn thẳng Bạch Kỳ: "Ngô... Như vậy a, anh là anh trai tốt, vậy tôi có mấy vấn đề muốn hỏi anh một chút đâu."
Bạch Kỳ thấy Khương Sam như vậy, hắn liền ngẩn người. Nhất thời hắn thế nhưng không hề lên tiếng.
"Anh nói anh chiếu cố tôi, vậy thời điểm Khương Mật, bọn họ bán đi sản nghiệp của ba ba tôi, anh đang ở đâu? Thời điểm chí nguyện của tôi bị bóp méo, tôi cần sự giúp đỡ, anh đang ở đâu?"
Chân mày của Bạch Kỳ sắc bén, hơi có chút bất đắc dĩ: "Không có lý nào em lại nháo như vậy, đó là chuyện riêng của gia đình em, em muốn tôi nhúng tay vào như thế nào? Huống hồ, thời điểm gặp phải những chuyện như thế này, em cũng không có xin giúp đỡ từ tôi."
Ánh mắt kinh ngạc của Khương Sam mở to hơn, cô tránh thoát tay của Bạch Kỳ có ý đồ trấn an: "Tôi cố tình gây sự? Nếu như vậy, chuyện của tôi thì mắc mớ gì tới anh, sự thật là anh không có nghĩa vụ tới để xử lý này đó giúp tôi, tôi không trách anh, cũng không có lập trường gì để trách anh, như vậy, mời anh không cần nói cái quỷ thoại* gì là chiếu cố tôi được không?"
quỷ thoại*: Lời nói vô căn cứ, không đáng tin
" Thời điểm hiệu trưởng khó xử tôi, anh đứng ở một bên khoanh tay đứng nhìn, tôi lên đài nhảy một khúc vũ đạo hòa nhau, anh nói tôi không biết đúng mực. Như vậy đến cùng tôi nên làm như thế nào mới là đúng đây? Theo ý tứ của hiệu trưởng, tôi phải nuốt xuống khẩu khí này, không phản kháng, tiếp nhận hết thảy vận mệnh vốn không thuộc về tôi, chính là bổn phận của tôi sao?"
"Khương Sam!" Sắc mặt của Bạch Kỳ liền khó coi: "Em biết rõ ý tứ của tôi không phải như thế!"
Hắn chỉ nghĩ để cô có thể mở miệng trước để cầu cứu hắn mà thôi, nếu cô thật sự lên tiếng, hắn làm sao có thể mặc kệ cô đâu?
Khương Sam cũng không để ý sắc mặt của Bạch Kỳ thế nào, tiếp tục nói: "Về phần anh nói cái gì mà em gái, lại càng là trò đùa. Có người làm anh trai nào, lại ngăn cản chính em gái của mình thân cận cùng bất kỳ người nam nhân nào khác ngoài trừ hắn không? Anh quản tôi quá nghiêm, đối với tôi lại luôn lúc xa lúc gần, một khắc trước còn biểu hiện mập mờ, ngay sau đó lại có thể lập tức phân rõ giới hạn. Tôi nghĩ rằng anh đối với tôi có cảm tình, nhưng ngay lập tức anh lại có thể biểu hiện vô cùng thân mật cùng với một người phụ nữ khác."
Có một số việc, kỳ thật trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ là đều ăn ý không đi đâm chọc vào một tờ giấy ngăn cách cuối cùng. Một khi lựa chọn mở ra để nhìn, chắc chắn sẽ nhìn thấy sự thật ở bên trong ** lộ ra dơ bẩn cùng tàn khốc như thế nào mà thôi.
"Anh cho là tôi thật sự không hề phát hiện ra sao, Triệu Thanh Thanh vì cái gì lại có chìa khóa phòng anh, còn có bộ dáng quen cửa quen nhà như vậy. Sinh nhật của tôi kia lúc anh đưa tôi trở về, kỳ thật tôi thấy được Triệu Thanh Thanh đứng chờ ở cách đó không xa. Anh dám nói sau khi tôi đi, cô ta đã trở về nhà mình hay không? Nếu quả thật giống như lời anh nói xem tôi như em gái, vậy anh không nên đến để trêu chọc tôi. Nếu không đó đúng là một hành động vô sỉ. Nếu như anh yêu tôi kính tôi, sẽ không cùng người phụ nữ khác dây dưa không rõ, thậm chí là ở ngay trước mặt của tôi biểu hiện thân cận cùng mập mờ, bằng không chính là một kẻ hèn hạ."
Sắc mặt của Bạch Kỳ bị Khương Sam nói một hối liền xanh mét. Cô gái một khắc trước còn nhu tình cùng mật ý, đột nhiên nói ra lời nói như vậy quả thật là làm cho người khác khó có thể tiếp thu. Trong mắt của Bạc Kỳ, lửa giận đã gần như muốn trào ra ngoài.