"Đúng vậy!" Diệu Âm gật đầu, từ trong ngực lấy ra một cuốn sách làm bằng da dê khắc họa đầy những văn án cổ xưa: "Đây là gia gia cho ta!"
Phượng Thiên Vũ cầm lấy cuốn da dê, mở trang đầu tiên ra, trên nền hoa văn cổ nói về người có khả năng có được Đoạn Hồn, chính là chuyển thế của Thần Nữ Sáng Thế Tuyết Cơ, Đoạn Hồn vốn là Thần Khí, nếu không phải là chủ nhân kiếp trước của nó, nó sẽ không bao giờ kí khế ước với kẻ khác, đây chính là khế ước linh hồn, Đoạn Hồn cũng là đang sợ mất đi nàng lần nữa!
Diệu Âm xoay người, không nhẹ không nhạt nói: "Nếu không sai, trên trán của ngươi còn có một ấn ký Hồng Liên!"
Phượng Thiên Vũ nhìn kĩ cuốn da cừu, đem nó trả lại cho Diệu Âm: "Chỉ bằng những thứ này, ngươi liền kết luận ta là Tuyết Cơ?"
Nếu như Diệu Âm thật sự chỉ dựa vào Đoạn Hồn để đưa ra đáp án, thật quá là khinh suất rồi!
Diệu Âm quay đầu lại mỉm cười: "Đương nhiên không phải!"
"Ta là người duy nhất kế thừa huyết thống Đại Tế Ti của Yêu Lan trong trăm năm qua, mà trên người ta còn có một đôi ngọc linh chính là của các Đại Tế Ti trước kia lưu lại, nó có khả năng cảm ứng được linh hồn cường đại, linh hồn của ngươi càng mạnh mẽ, cảm ứng lực của nó càng lợi hại, nhưng nó chỉ có thể cảm nhận được linh hồn cùng lực lượng cường đại của ngươi, những thứ khác giống như bị một cái gì đó đang ngăn cản".
Phượng Thiên Vũ nghe xong, nói ra: "Và dựa thêm vào cái đó ngươi xác định ta với Tuyết Cơ có quan hệ?”
Diệu Âm tiếp tục nói: "Quan hệ giữa ta và ngọc linh chính là quan hệ khế ước, từ nghìn năm trước ngọc linh đã từng cảm ứng được một cổ linh hồn có lực lượng cường đại, mà khi cảm ứng với ngươi hoàn toàn giống với nghìn năm trước, Tuyết Cơ, mặc kệ ngươi có chuyển thế như thế nào, linh hồn của ngươi vĩnh viễn không bào giờ thay đổi!"
Phượng Thiên Vũ cảm thấy có ba con quạ đang bay trên đầu, nàng cũng không muốn dây dưa về đề tài này nữa: "Coi như là như thế đi, ngươi tìm ta để giúp ngươi báo thù, hiển nhiên đây không phải là thượng sách, hiện tại ta. . ."
"Ta biết rõ!" Diệu Âm cắt ngang lời nói của nàng: "Vì vậy, ta nguyện ý chờ, chờ một ngày ngươi cường đại!"
Nhiều năm đã trôi qua như vậy, chẳng lẽ nàng không chờ được nữa hay sao? Bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi
Phượng Thiên Vũ cũng không nói thêm gì nhiều: "Ngươi có biện pháp giúp ta cởi bỏ phong ấn trí nhớ sao?"
Diệu Âm nhíu mày: "Đợi linh lực của ta tiến vào một giai đoạn nhất định, có thể điều khiển ngọc linh cởi bỏ phong ấn cho ngươi, còn bây giờ thì vẫn chưa được!"
Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Lan Yêu là địa phương nào, ta chưa từng nghe nói qua!"
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, dưới mặt nạ mặt hiện lên một nụ cười, kỹ thật sẽ có một ngày kí ức của nàng sẽ trở lại, không cần nàng trợ giúp.
Diệu Âm ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa trên bầu trời: "Nơi cuối cùng của Thiên Hải, là một mảnh đại lục hoàn toàn khác biệt, nó được gọi là Lan Yêu, cũng chính là quê hương của ta!"
Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình, nơi tận cùng của Thiên Hải có ẩn chứa một mảnh đại lục nữa ư?
“Ngươi đã biết vì sao tên nam nhân kia lại muốn giết ngươi rồi chứ?"
Phượng Thiên Vũ lên tiếng hỏi, hình ảnh trong thủy tinh cầu có hiện lên một tên nam nhân đeo mặt nạ, hắn cũng đã nói ngày nàng trở thành Đại Tế Ti, chính là ngày hắn sẽ giết nàng.
Diệu Âm và gia gia của nàng hình như không hiểu rõ điều này, nếu như biết rõ, vì sao còn muốn đưa Diệu Âm trở thành Đại Tế Ti, dẫn tới họa diệt môn.
"Hắn muốn ngăn cản ta tiến vào khu rừng Phù Quang, trong rừng có một cây Phù Quang Thần Thụ, đóa hoa trên cây đó có khả năng trị bách bệnh, đồng thời cũng có khả năng khởi tử hồi sinh!"
"Nhưng mà, khu rừng Phù Quang là Thần Thánh Chi Địa, chỉ có các Đại Tế Ti mới có thể đi vào, hắn sợ ta lấy được đóa hoa kia, trị hết bệnh cho Thải Tử!"
Diệu Âm nói xong, hai tay không tự chủ mà nắm chặt, nàng hận, hận không thể đem nam nhân kia nghiền xương thành tro. . . !
Nghe đến đây, Phượng Thiên Vũ như đã hiểu được một phần, quyền thế tranh đấu người chịu nặng nhất vẫn là những người vô tội, vốn không muốn đi đến, nhưng một bông hoa có thể khởi tử hồi sinh, nàng rất muốn được tận mắt nhìn thấy!
"Được, ta đáp ứng ngươi!"
Diệu Âm thật không nghĩ tới nàng lại dễ dàng đáp ứng như vậy, thật không dám tin mà hỏi lại: "Thật sự?"
Phượng Thiên Vũ gật gật đầu, đáp: "Ừm!"
Diệu Âm như gỡ được một phần gánh nặng, những năm này, thật không uổng phí!
Nam nhân đeo mặt nạ, sẽ có một ngày, Diệu Âm ta sẽ lấy máu ngươi để tế những thân nhân của ta!
... ...
Phượng Thiên Vũ trở lại trong sân, đã là đêm khuya, cũng không có nghỉ ngơi, trực tiếp tiến vào không gian, nghiên cứu quyển sách không gian ma thuật.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong không gian vẫn sáng rực như ban ngày, thẳng đến khi xem hết, Phượng Thiên Vũ hít một hơi thật sâu, khép sách lại! Nàng không nghĩ tới trên quyển sách ghi chép pháp thuật lạ chính là chuyển dời không gian, nói một cách dễ hiểu hơn là hiện tại nàng đang ở Đế Hoàng Thành muốn trở về Đông Dạ quốc chỉ cần một cái nháy mắt.
Trời, một pháp thuật cường đại đến như vậy ai có thể sáng tạo nên nó?
Không suy nghĩ nhiều, Phượng Thiên Vũ liền dùng Hồng Liên Chi Hỏa đốt sạch quyến sách này đi, nàng đã nhớ kĩ phương pháp tu luyện của nó, như vậy quyển sách này không cần đến nữa rồi!
Từ trong không gian Phượng Thiên Vũ bước trở lại phòng, vừa vặn Thanh Ngư đem nước ấm tiến vào phòng của nàng, trông thấy Phượng Thiên Vũ một thân áo sạch sẽ, liền hiểu rõ nàng một đêm không ngủ tiến vào không gian để tu luyện!
Đem nước đặt cẩn thận, Thanh Ngư lui qua một bên: "Tiểu thư, tu luyện cũng phải chú ý đến thân thể đó!"
Phượng Thiên Vũ mỉm cười, điều Thanh Ngư nói nàng hiểu rõ mà, vắt thật khô khăn mặt, nhìn về phía Thanh Ngư: "Thanh Ngư, yên tâm đi!"
"Tiểu thư!" Thanh Ngư kêu lên!
"Hả?" Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
"Tiểu thư, Quốc Sư đại nhân đã lâu không xuất hiện như vậy, tiểu thư không nhớ Quốc Sư đại nhân sao?"
Thanh Ngư có chút nghi ngờ, nếu là nàng thật lâu không được gặp Vân Ế nhất định sẽ rất nhớ hắn, thế nhưng trông tiểu thư vẫn rất bình tĩnh a.
Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình, không nghĩ tới Thanh Ngư sẽ hỏi vấn đề như vậy, thật lâu sau mới lên tiếng: "Thanh Ngư, lại muốn bát quái nữa hay sao? Có phải muốn Mộc Mộc dạy dỗ ngươi một chút?"
Thanh Ngư mặt đỏ lên: "Không phải, tiểu thư, ta đi ra ngoài trước!" Nói xong, chạy như bay lao ra khỏi gian phòng!
Phượng Thiên Vũ thu hồi ánh mắt, nhìn Hoàng liệm trên cổ tay đang phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, tâm, không tự chủ mà nhu hòa, nàng nhớ Dạ Hiên, điều này nàng rõ hơn bất kì ai, chỉ là hắn còn có công việc cần phải giải quyết, vì vậy không thể đến đây với nàng!
Tạm thời xa nhau, về sau sẽ là ở chung một chỗ!
Phượng Thiên Vũ rửa mặt sạch sẽ rồi tiến vào đan viện, hôm nay nàng mặc một bộ trường bào, vẫn như cũ đeo mặt nạ, khi còn nhỏ thân thể bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng cho nên nhìn nàng có chút gầy yếu, đứng từ sau nhìn nàng, lại cho người ta một cảm giác muốn được bảo vệ.
"Phượng Thiên Vũ!"
Sau lưng truyền đến một tiếng nổi giận, Phượng Thiên Vũ dừng bước lại, xoay người, nhìn thấy Vân Phách đang được người ta đỡ đi, chung quanh còn có vài tên lão giả, khóe môi nhếch lên: "Tới thật chậm!"
Những lời này nói ra chính là muốn cho Vân Phách nghe thấy, nàng cho rằng đêm qua bọn họ sẽ đến, ai biết được đến tận bây giờ mới thấy, tác phong thật có chút chậm chạm?
Vân Phách nổi giận, nhìn Phượng Thiên Vũ cười lạnh một tiếng: "Phượng Thiên Vũ, hôm nay ta dẫn đến bốn người cao cấp Linh Tông, để ta xem hôm nay ngươi có thể làm được gì!"
Hôm nay không giết được Phượng Thiên Vũ, hắn cũng không phải là Vân Phách!