"Đa Linh, không nên tin nàng, ngươi đã quên rồi sao, vì cái gì mà chúng ta phải chạy chốn đến sa mạc này, nhân loại đều là những sinh vật rất ích kỷ." Nam tử tóc đỏ tiếp tục nói: Đa Á đã đi tìm Hoa đại ca rồi, đại ca rất nhanh sẽ tới cứu chúng ta thôi."
"Carlo, bọn hắn không giống người xấu đâu." Đa Linh trừng mắt nhìn: "Nếu như bọn họ là người xấu, ngay từ đầu bọn họ đã giết chúng ta rồi, có thể là bọn họ nói thật đó!"
"Cái này..." Carlo suy nghĩ một chút, nói ra: "Chúng ta chờ Đẳng đại ca đến đây đi."
Phượng Thiên Vũ cảm giác được không trung biến hóa: " Đại ca của các ngươi đã đến."
Đế Dạ Hiên kéo Phượng Thiên Vũ qua một bên.
Phượng Thiên Vũ ngơ ngác, hắn biết rõ nàng rất ưa thích kề vai chiến đấu mà, sao hôm nay lại bảo hộ nàng, để nàng đứng sau hắn.
Một khắc sau, một bạch y nam tử xuất hiện ở trước mặt Phượng Thiên Vũ, nam tử trước mắt như ánh trăng ban đêm, cao quý nhưng lãnh lẽo, ngũ quan xinh đẹp cực hạn, một đôi mắt xanh biết như bầu trời, giờ phút này hắn cũng đang nhìn Phượng Thiên Vũ.
"Đại ca! " Mấy người vừa thấy nam tử kia liền kích động kêu một tiếng.
"Là hai ngươi cưỡng ép mở ra đại môn sao? Thực lực cũng không tầm thường, ngươi cũng có thể điều khiển được cây cối à, vì sao lại xuất hiện ở tộc Tinh linh của chúng ta?"
"Ta đến tìm một vật!" Đế Dạ Hiên lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt này.
"Hắc ám chi linh?" Mộc Thương lạnh lùng cười nói: "Ngươi nên biết bộ Tinh linh tộc của chúng ta là sứ giả của thiên nhiên, sức mạnh hắc ám chi linh đối với chúng ta không hề đáng ngại."
"Thế còn cái này?"
Nhìn đóa lửa Hồng Liền trong tay Phượng Thiên Vũ, mắt xanh híp lại: "Ngươi có thể thử xem."
"Nói chánh sự đi, rốt cuộc cái ngươi đến đây là muốn tìm cái gì?" Mộc Thương vung tay lên, nhánh mấy đang trói buộc những người kia liền tự động biến mất: "Carlo, các ngươi về trước đi."
"Đại ca."
"Thương." Đa Linh không chịu rời đi, lôi kéo góc áo của Mộc Thương.
Mộc Thương thấy vậy, mắt lạnh hiện lên tươi cười, cưng chiều sờ lên đầu Đa Linh: "Đa Linh, ngoan, nghe lời, cùng Carlo trở về trước đi, xong việc ta sẽ đến tìm muội ."
"Ừ, huynh phải giữ lời hứa đó."
"Chắc chắn."
Đa Linh nghe vậy, nhưng vẫn lưu luyến không nỡ rời đi!
"Nói đi, các ngươi muốn tìm cái gì?" Nhìn Đa Linh đã đi xa, Mộc Thương liền cất giọng hỏi.
"Mãnh vỡ của Thần Ma lệnh."
Đế Dạ Hiên cẩn thận quan sát Mộc Thương, quả nhiên phát hiện khi Mộc Thương nghe đến Thần Ma lệnh trong mắt liền lóe lên tia kinh ngạc!
Mộc Thương bất khả tư nghị nhìn hai người, Thần Ma lệnh, bọn hắn làm sao lại biết Thần Ma lệnh?
"Hai vị, nơi đây không có đồ vật mà hai vị muốn tìm, hãy mau mau trở về đi!"
"Nhìn thân thể của Đa Linh tiểu thư tựa hồ không đúng."
Phượng Thiên Vũ cầm lấy lọn tóc của Đế Dạ Hiên hữu ý vô ý(vô tình hay cố ý) nói ra một câu.
Mộc Thương kinh hãi: "Ngươi làm sao lại biết?"
"Ta vừa mới phát hiện làn da của nàng trắng rất đặc biệt, cứ tưởng Tinh linh tộc ai cũng như vậy, nhưng khi nhìn thấy các ngươi, ta liền đoán ra được làn da của nàng đúng là không bình thường, nếu ta đoán không nhầm trong cơ thể nàng có chứa thứ gì đó."
"Được rồi, ta chỉ nói chơi thôi, ngươi nói nơi đây không có đồ vật mà chúng ta cần tìm, vậy thì chúng ta xin cáo lui!"
Dứt lời, Phượng Thiên Vũ liền lôi kéo Đế Dạ Hiên bước đi.
"Đợi một chút, các ngươi hãy cùng ta đi gặp tộc trưởng đi, xem thử tộc trưởng nói như thế nào." Mộc Thương trầm tư nửa ngày rồi mới lên tiếng.
Hắn và tộc trưởng sớm đã biết Đa Linh không bình thường, cũng đã dùng hết tất cả mọi biện pháp nhưng vẫn không chữa trị được, nữ nhân này vừa nhìn liền biết, nói không chừng nàng sẽ có cách!
Phượng Thiên Vũ cười cười, chỉ cần quang minh chính đại lưu lại đây, như vậy sẽ thuận tiện hơn, nếu cứ lén lút tìm kiếm bị tộc Tinh linh phát hiện họ sẽ tăng cường đề phòng hơn. Chi bằng chậm rãi lưu lại trước đã!
"Tốt lắm, chúng ta sẽ cùng ngươi đi gặp tộc trưởng."
"Đi theo ta ". Mộc Thương thấy bọn họ đồng ý, liền mang theo bọn họ đi đến nơi cư trú của bộ tộc Tinh Linh, xuyên qua rừng cây, một ít căn nhà nhỏ tinh xảo nằm trên những cây đại thụ xuất hiện, một ngôi nhà nhỏ ở trên cao đang nở hoa, những bông hoa màu xanh đặc biệt nở rộ.
Mộc Thương mang Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên trực tiếp đi tới nhà tộc trưởng.
Đan Linh đang ngồi ở trên xích đu, trông thấy Mộc Thương, lập tức từ trên xích đu nhảy xuống, nhào vào trong ngực Mộc Thương .
"Đa Linh, nghe lời, ta dẫn bọn họ đi tìm tộc trưởng, đợi lát nữa ta tới chơi với muội nhé." Mộc Thương cưng chiều nói, rồi buông Đa Linh ra, đi vào trong phòng, thời điểm Phượng Thiên Vũ đi ngang qua Đa Linh, không nhìn thì thôi, khi Phượng Thiên Vũ nhìn vào liền giật mình hoảng sợ.
Chỉ thấy bên trong đôi mắt xinh đẹp kia, có một đầu người, giờ phút này cái đầu người kia đang mỉm cười nhìn nàng, Đa Linh hồn nhiên nên chưa phát giác ra.
"Nha đầu, làm sao vậy?" Đế Dạ Hiên thấy nàng dừng lại, quay đầu lại lo lắng hỏi.
"Không có việc gì, chúng ta đi thôi!"
Ba người tiến vào phòng, Mộc Thương mang theo bọn họ đi đến một mật thất, kiểu dáng của mật thất không giống như bình thường, từ mật thất này có thể đi thông đến nơi khác, sau một hồi, ba người đã đi đến nơi.
Dưới một gốc cây cổ thụ, là một ông lão râu bạc đang ngồi dưới đó, không biết là đang phiền não chuyện gì!
"Tộc trưởng." Mộc Thương đi qua, khẽ gọi một tiếng.
"Mộc Thương a, ngươi đã trở về rồi sao, không có việc gì chứ?" Tộc trưởng nhẹ nhàng hỏi.
"Tộc trưởng, không có việc gì, ta dẫn bọn hắn về đây." Mộc Thương nói xong, quay đầu lại, vẫy vẫy Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên, ý tứ muốn bọn họ qua đây.
Đế Dạ Hiên cùng Phượng Thiên Vũ thấy vậy liền đi tới.
Điều bất ngờ là khi tộc trưởng trông thấy Phượng Thiên Vũ liền dị thường kích động.
"Ngươi... Ngươi."
"Tộc trưởng, làm sao vậy?" Mộc Thương thấy hắn cả buổi không nói nên lời, trên mặt lạnh lùng cũng có vẻ lo lắng.
"Tộc trưởng, có thể nói chuyện một chút không?"
Phượng Thiên Vũ nói xong đi đến một nơi khác, tộc trưởng cũng đi theo.
Đi được một đoạn, Phượng Thiên Vũ dừng lại, quay đầu hỏi: "Tộc trưởng nhìn thấy ta hình như rất kích động, chẳng lẽ tộc trưởng nhận thức ta sao?"
"Nhận thức, trong Tinh linh tộc có một bức tranh vẽ một thiếu nữ, ta có nghe tổ tiên kể lại rằng người thiếu nữ đó đã cứu cả bộ tộc của chúng ta, giúp chúng ta ẩn cư đến nơi sa mạc này, không có người đó cả tộc chúng ta đã bị tiêu diệt rồi .
"Nói như vậy, ngươi cũng không biết ta là ai?"
"Cái này, không biết."
"Vậy sao ngươi có thể khẳng định ta chính là người thiếu nữ trong bức tranh đó?" Phượng Thiên Vũ yên tâm hơn rồi, vừa rồi nàng còn tưởng rằng tộc trưởng này biết nàng là Thần Nữ Sáng Thế.
"Trước kia, ta có nghe qua, trên trán cô nương có một ấn ký Hồng Liên, nếu như ta đoán không sai, cô nương cũng như chúng ta, cũng có thể điều khiển được cây cỏ?"
"Ta đúng là có thể điều khiển được cây cỏ, nhưng sự tình trước kia ta không nhớ, lần này ta đến là có hai chuyện muốn nói, Đa Linh là tôn nữ của ngươi phải không?"
"Đúng vậy, cô nương."
"Nàng bị bệnh, ta cũng không dám khẳng định là có thể chữa trị dứt điểm cho nàng, nhưng mà ta sẽ cố gắng hết mình, cái này là chuyện thứ nhất."
"Cô nương, vậy chuyện thứ hai là gì?" Tộc trưởng Đa Mạc tò mò hỏi.
"Lần này tới đây là muốn tìm kiếm Thần Ma lệnh, ngươi có bằng lòng thực hiện một cuộc giao dịch với ta không, ta sẽ tận lực chữa trị cho Đa Linh, ngươi chỉ cần nói cho ta biết Thần Ma lệnh đang nằm ở đâu." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói, mắt phượng nhìn đến người đang đứng đắng xa xa kia, Dạ Hiên, chàng muốn nó, ta đều sẽ giúp chàng!