Gió nhẹ nhàng thổi qua, một bóng dáng chợt xuất hiện ngay tại nơi bọn họ vừa đứng, ngón tay thon dài xẹt qua môi mỏng: "Chẳng lẽ đã tiến vào rồi?"
"Thiếu chủ."
Một nam tử quỳ gối ở đằng sau, cúi đầu, thấy không rõ dung mạo.
"Chuyện gì?" Nam tử không kiên nhẫn hỏi, mắt đỏ không có chút ấm áp, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.
"Thiếu chủ, Thần Nữ tới Ác Ma Thâm Uyên đang cùng Vương thương lượng, sắp tới Thiếu chủ của U Minh ảo cảnh sẽ xuất quan, Vương muốn Thiếu chủ trở về để cùng nhau thương lượng."
Quỳ trên mặt đất, nam tử cung kính nói, dường như hắn không nhìn ra được cảm xúc của Thiếu chủ hắn đã thay đổi.
"Đã biết, ngươi về trước đi."
"Thiếu chủ, thuộc hạ xin cáo lui." Đoàn sương mù vây quanh người nam tử, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Nam tử khẽ cười một tiếng, phụ hoàng, ngươi thật nôn nóng muốn giết nàng sao?
Nhìn sa mạc bốn bề yên lặng, nỉ non một câu: "Chỉ mong ngươi có thể bảo vệ tốt bản thân."
Dứt lời, quay người rời đi.
. . . .
"Dạ Hiên, không nghĩ tới cái khe hở kia lại đưa chúng ta tới nơi này!"
Phượng Thiên Vũ cảm khái nói, phía trên là sa mạc, phía dưới quả thực là một châu lục a ." Cây cối rậm rạp um tùm, bươm bướm, chim nhỏ… rốt cuộc đây là nơi nào a?
"Nha đầu, đã lâu như vậy, ta cũng không biết Thương Lan đại lục này còn có một nơi như vậy?" Đế Dạ Hiên vừa cười vừa nói, tìm Thần Ma lệnh đã lâu như vậy, lại không hề biết dưới Hoàng Cung của Nhật Viêm quốc lại có một nơi như thế này .
"Dạ Hiên, nơi càng xinh đẹp sẽ càng nguy hiểm." Phượng Thiên Vũ đi ở một bên, đột nhiên đứng lại, sau đó nhìn về một nơi lớn tiếng nói: "Nếu như đã đến, liền xuất hiện đi."
"Các ngươi là ai?"
Không trung truyền đến một âm thanh non nớt, phiêu đãng bất định.
"Ta chỉ có thể nói chúng ta tới này là không có ác ý ." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói, đối phương không phải là người xấu, như vậy bọn hắn cũng không cần động thủ.
"Ngươi nói các ngươi không phải người xấu, chúng ta liền phải tin tưởng sao?" Lần này là một âm thanh nghe rất ngọt, là một nữ hài tử.
"Tỷ tỷ, bằng không chúng ta dẫn bọn họ đến chỗ tộc trưởng đi, để cho tộc trưởng xử trí." Lại thêm một âm thanh non nớt vang lên.
"Ngươi điên rồi, chúng ta còn không biết bọn họ là ai, sao có thể dẫn họ đến tộc trưởng được."
"Chúng ta nguyện ý mở cửa đại môn, các ngươi hãy nhanh chóng ra ngoài đi bằng không thì các ngươi sẽ bị nhốt ở đây." Một thanh âm nói ra.
Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên hai mắt nhìn nhau, đều đã hiểu rõ ý tứ của đối phương, nơi này thật không đơn giản.
"Nếu như chúng ta không đi?"
Phượng Thiên Vũ hỏi, hai mắt bén nhọn đảo quanh bốn phía.
"Không đi?"
Một thanh âm khinh thường nói ra, dứt lời, rất nhiều nhánh mây xuất hiện, đi tới Đế Dạ Hiên cùng Phượng Thiên Vũ, những cây đại thụ bắt đầu di động, từng khỏa cây lắc lư đứng lên, tất cả thân cây, thân cành đánh tới Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên.
"Bà mẹ nó!"
Nhìn đám cây cối như quần ma loạn vũ, Phượng Thiên Vũ không khỏi thốt ra một lời thô tục, đây rốt cuộc cái nơi quỷ quái gì, cây cối cũng có thể chuyển động sao?
"Nha đầu, cẩn thận, không nên để những thứ lá cây này làm bị thương."
Đế Dạ Hiên nhìn đám cây cối càng ngày càng nhiều, hỏa liên trong tay xuất hiện, Phượng Thiên Vũ thấy vậy, hô lên: "Dạ Hiên, không nên."
Những người này không có ác ý, bọn hắn chỉ muốn đuổi người lạ ra khỏi đây mà thôi, hỏa liên xuất ra cây cối nơi đây sẽ bị thiêu hủy hết.
"Ồ, nữ nhân này tại sao lại xin tha cho chúng ta?" Một âm thanh non nớt vang lên, nghi ngờ hỏi.
"Ngươi thật ngu ngốc a, nàng ta nhất định có chuyện muốn nhờ chúng ta, nên mới ngăn cản người nam nhân kia đó."
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, cầm Thí Huyết trong tay cắt đứt nhánh mây, lạnh lùng nói: "Ta quả thật có một chuyện muốn nhờ các ngươi giúp đỡ, các ngươi bước ra đây, hay là muốn ta tìm ra các ngươi?"
"Chúng ta mới không bước ra ." Không trung truyền đến vài đạo thanh âm.
"Nhánh mây." Phượng Thiên Vũ nói xong, nhánh mây cực lớn xuất hiện bò ra khắp bốn phía.
"Nữ nhân này cũng có thể điều khiển cây cối sao?"
"Không biết, đi mau."
"Tỷ tỷ, chân của ta bị quấn lấy mất rồi."
Không lâu sau, mấy người liền bị nhánh mây cứng rắn quấn chặt lấy, đưa bọn họ tới trước mặt Phượng Thiên Vũ
Nhìn mấy người trước mặt, Phượng Thiên Vũ kinh ngạc, vì sao tai của bọn họ lại nhọn như vậy?
"Là tộc Tinh linh, có năng lực tự nhiên, có thể điều khiển được toàn bộ cây cỏ."
Đế Dạ Hiên thản nhiên nói, hắn đã từng nghe nói qua, vốn tưởng rằng bộ tộc Tinh linh đã diệt vong, không nghĩ tới cuối cùng là ẩn núp ở nơi này, người nào có thể nghĩ tới tinh linh yêu thích thiên nhiên lại ẩn nấp dưới sa mạc được chứ?
"Thì ra là tinh linh a, nghe đồn dung mạo của tinh linh rất xinh đẹp, trên thế gian không có một chủng tộc nào có thể so sánh, hôm nay tận mắt trông thấy, thật đúng là…" Phượng Thiên Vũ cười cười, nhìn nhóm người trước mặt, lại nói: "Chỉ cần các ngươi mang bọn ta đến chỗ tộc trưởng, ta sẽ tha cho các ngươi, như thế nào?"
Bị trói chặt gồm có bốn người, ba nam hài tử, một nữ hài tử, nữ hài tử có một bộ tóc màu vàng, mái tóc hơi xoăn, đôi mắt trong veo như nước, lông mi thật dài, nhìn qua cực kỳ đáng yêu, tướng mạo nam hài tử đều rất tuấn mỹ, một người có bộ tóc đỏ, giờ phút này đang phẫn nộ trợn mắt nhìn Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên, hai người kia, một người tóc xanh, một người tóc vàng, nhìn qua đều là tiểu mỹ nam hiếm có của thế gian, Phượng Thiên Vũ đột nhiên quay đầu nhìn Đế Dạ Hiên, trong mắt liền hiện lên nghi hoặc.
"Nha đầu, nàng nhìn cái gì, trên mặt ta có cái gì sao?"
Đế Dạ Hiên bị nàng nhìn khiến da đầu phải run rẩy, lên tiếng hỏi, đột nhiên hắn có một loại cảm giác không tốt, nha đầu, nàng ngàn vạn lần đừng nói lung tung hay làm loạn gì nữa đấy nhé!
"Dạ Hiên, ta đang suy nghĩ, chàng có phải hay không cũng là người của bộ tộc tinh linh, bằng không thì vì sao chàng lại xinh đẹp như vậy, chàng xem, so sánh với tinh linh chàng cũng không thua kém gì đâu."
Phượng Thiên Vũ ngay thẳng nói, đôi mắt vô tội nhìn lên, trên gương mặt hình như đang rất vui vẻ, cái này đúng là không thể trách nàng được, ai biểu Dạ Hiên thực sự quá tuấn mỹ tuyệt luân như vậy, làm cho nàng không thể không hoài nghi, có phải chàng và tinh linh không phải bị trời phạt đấy chứ.
"Nha đầu."
"Tốt rồi tốt rồi, ta chỉ là đùa một chút thôi mà." Quay người nhìn xem về phía nữ hài tử tóc vàng, Phượng Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?"
Tiểu cô nương?
Một bên ba người nghe vậy, không ngừng cười, nam tử tóc đỏ mở miệng nói ra: "Người ta là tiểu cô nương sao, tiểu cô nương của ngươi cũng đã hơn ba trăm tuổi rồi, còn ngươi cùng lắm chỉ là mười lăm mười sáu tuổi đi?"
Ba trăm tuổi?
Phượng Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn Đế Dạ Hiên.
"Nha đầu, tuổi thọ của tinh linh khoảng ba nghìn tuổi."
Đế Dạ Hiên nói xong, liền trông thấy Phượng Thiên Vũ kinh ngạc, Đế Dạ Hiên xoắn xuýt một hồi, hắn có nên nói với nha đầu, năm nay hắn cũng vừa vặn tròn một nghìn tuổi không a, nha đầu sẽ không giết hắn chứ, được rồi, vẫn là sau này mới nên nói.
Phượng Thiên Vũ nhìn Đế Dạ Hiên đang xoắn xuýt, mí mắt giựt giựt, trong lòng có một dự cảm bất an.
(sự thật đã chứng minh, cũng không lâu sau, Phượng Thiên Vũ liền xác nhận được dự cảm bất an của nàng là gì. )