Mục lục
Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Thiên Vũ khẽ cười: "Ta làm cái gì, các ngươi không nhìn thấy sao?”

Hai cái lão đầu này có phải là có tật xấu hay không, cưỡng ép giải trừ khế ước ma thú, còn hỏi nàng làm cài gì!

"Ngươi. . Ngươi. . Ta muốn giết ngươi!"

Hai mắt đỏ tươi phẫn nộ chạy tới Phượng Thiên Vũ, nữ nhân này, rõ ràng lại dám giải trừ khế ước ma thú của hắn, thật không thể tha được!

Tay Phượng Thiên Vũ khẽ nâng, một đạo linh lực màu đỏ cường đại xuất hiện, trực tiếp bay về phía người đang chạy tới!

Người nọ trông thấy vậy, tranh thủ thời gian phát ra linh lực để ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh lui về sau vài mét!

Ngay khi hắn vừa muốn đứng lên, Phượng Thiên Vũ đã đến trước mặt của hắn, vung tay lên, một đạo hồng sắc lưu quang xẹt qua, người nọ thẳng tắp rơi xuống!

"Nhị đệ!"

Người cuối cùng nổi giận gầm lên một tiếng, tay cầm lấy kiếm trực tiếp đâm về Phượng Thiên Vũ!

Phượng Thiên Vũ nhanh chóng tránh thoát được công kích của hắn, đứng ở sau lưng không lưu tình đạp một cước lên lưng hắn, Thí Huyết từ trên hướng xuống đâm thẳng vào lưng hắn!

Rốt cuộc, người cuối cùng cũng đã nằm trên mặt đất, không cam lòng, hắn không cam lòng!

Thanh Viễn đứng lên, mở ra kết giới, đi tới!

"Phượng nha đầu, ngươi không sao chứ?"

Phượng Thiên Vũ lắc đầu: "Không có việc gì!"

Nói xong, lôi hai cái ma thú cấp Đế Vương từ trong không gian ra ngoài, để cho hai bọn nó rời đi!

Ma thú Đế Vương bay đi, mọi người ngẩng đầu nhìn, đột nhiên, một đoàn người rất nhanh chạy tới đây!

Thời điểm Vân Mạc mang người chạy tới học viện, trông thấy những thi thể nằm trên đài luận võ, ánh mắt lập tức âm trầm nhìn Phượng Thiên Vũ đang đứng cạnh Thanh Viễn!

"Ngươi dám giết người Vân gia ta?"

Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch đôi lông mày, tiến lên một bước: "Bọn họ muốn giết ta, sao ta lại không thể giết bọn họ?"

Chê cười, người ta tới là để giết nàng đấy, vì cái gì mà nàng không được giết bọn họ!

"Cha!" Vân Phách vừa lăn vừa bò, lôi kéo áo bào Vân Mạc: "Cha, chính là nàng!"

Vân Mạc đưa tầm mắt nhìn qua, sắc mặt hung ác nham hiểm: "Giết nàng!"

Những người ở phía sau nghe được câu này, đều ngay ngắn tiến lên một bước, chuẩn bị động thủ!

"Khoan đã!"

Thanh Viễn phẫn nộ quát một tiếng, châm chọc nói: "Chẳng lẽ người Vân gia đều không nói đạo lý như thế sao?"

"Xin chỉ giáo?" Vân Mạc nhìn về phía Thanh Viễn, áp chế lại lửa giận trong lòng!

"Nói như thế nào?" Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Không bằng để ta nói cho ngươi biết rõ!"

"Con của ngươi đả thương Thanh Ngư, còn lộng hành đem nàng kéo đến vũ viện, về phần muốn làm cái gì, tin tưởng ngươi sẽ hiểu được, con của ngươi là hạng người như thế nào, chính ngươi rõ ràng nhất!" Phượng Thiên Vũ dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Vậy mà ngươi không biết phân biệt sai trái còn sai người đến giết ta, ta cùng bọn họ lạp ra một cuộc chiến sinh tử, trên trận chiến sinh bọn họ còn triệu hồi ma thú, ngươi nói thử xem, có vô sỉ hay không?"

Phượng Thiên Vũ dứt lời, trông thấy sắc mặt Vân Mạc tối đen như mực, giơ lên khóe miệng: "Mà hắn sau càng không nên nhục mạ Vân Thanh”.

Lúc này, từ Vân gia đi ra trông thấy Vân Mạc mang theo một số người đi đến học viện Đế Hoàng nên hắn cũng đi theo khi nghe thấy Phượng Thiên Vũ nhắc đến Vân Thanh, lập tức trở về Vân gia, những năm nay lão tổ tông đều một mực đi tìm tông tích của đại tiểu thư, nói không chừng cô nương này biết đấy!

Hắn nhất định phải nhanh đi về thông báo với lão tổ tông, bằng không thì cô nương này sẽ bị Nhị gia làm bị thương mất!

Vân Mạc nghe thấy Phượng Thiên Vũ nhắc đến Vân Thanh, hai mắt nguy hiểm nheo lại: "Ngươi cùng Vân Thanh là có quan hệ như thế nào?"

Những năm này, phụ thân cùng nữ nhân kia vẫn một mực tìm tung tích của Vân Thanh, mục đích chính là muốn giao lại lệnh bài gia chủ Vân gia giao cho Vân Thanh, hắn sao có thể cam tâm, cho nên liền phái người đi tìm và giết Vân Thanh, không nghĩ tới, nữu nhân này lại tích tung tích của Vân Thanh.

Như vậy cũng đừng trách hắn, nàng chỉ có thể chết!

"Ta quan hệ gì với nàng không đến lượt ngươi quan tâm!”

Phượng Thiên Vũ cười nhạt một tiếng, ngay từ lúc nhắc đến tên Vân Thanh nàng làm sao lại không nhìn ra được Vân Mạc đang muốn giết mẫu thân, xem ra ngày trước mẫu thân của nàng cũng với những người Vân gia trước mắt này có chung đụng không tốt rồi!

"Không nói?"

Vân Mạc nhìn về phía Thanh Viễn: "Viện chủ, đây là chuyện riêng tư của ta và nữ nhân này, nàng giết người của Vân gia ta, cũng không nhọc đến viện chủ phải hỗ trợ đâu!"

Nói xong hắn liền muốn công kích Phượng Thiên Vũ, lại bị Thanh Viễn ngăn lại: "Nhị Vân gia nói đùa, ta đây cũng không rãnh mà đi giúp đỡ, người của ngươi, bốn trưởng lão lại đi đối phó với một cái đệ tử của ta, trong cuộc chiến sinh tử còn triệu hoán na thú, đến điều tối kỵ này mà Nhị Vân gia không hiểu hay sao, vậy mà bây giờ Nhị Vân gia muốn giết đệ tự của ta ngay trước mắt ta hay sao, sao lại còn nói là việc riêng tư được?"

Sắc mặt Vân Mạc lập tức đen kịt, giọng điệu cũng còn khách sáo: "Xem ra viện chủ nhất định muốn quản rồi?"

Thanh Viễn cười cười, không nói lời nào, đứng ở trước mặt Phượng Thiên Vũ, ý tứ rất rõ ràng!

"Khốn nạn!"

Bên trên bầu trời, một giọng nói uy nghiêm vang lên, người chưa tới, tiếng đã vang tới trước!

Vân Mạc quay người, nhìn bóng dáng đang từ xa đến gần, nửa cúi đầu: "Phụ thân đại nhân, sao người lại tới đây?"

Vân Đình hừ lạnh một cái, đứng ở trên luận võ đài, cũng không nhìn thèm nhìn hắn, trực tiếp đi về phía Thanh Viễn: "Thanh Viễn, đã lâu không gặp!"

Thanh Viễn tươi cười: "Ta còn tưởng Vân Đình lão huynh đã quên mất ta rồi chứ!"

"Chắc chắn sẽ không rồi!" Vân Đình tươi cười bắt chuyện với Thanh Viễn, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, rồi hỏi: "Cô nương biết tung tích của Thanh nhi sao?"

Hắn vừa mới xuất quan, liền nghe được có người nói với phu nhân hắn rằng đã có tung tích của Thanh nhi, phu nhân vốn định đi theo hắn, lại bị hắn ngăn cản, không nghĩ tới khi đến đây hắn mới biết được “hảo nhi tử” của hắn đang muốn làm gì!

Bây giờ trong lòng Phượng Thiên Vũ có chút phức tạp, người trước mắt mặc dù đã có chút già, nhưng khí thế vẫn cứ uy nghiêm như cũ, mà khi lão nhân này đến tin tức của mẫu thân nàng, trong mắt tràn đầy hi vọng!

Nửa ngày sau đó, Phượng Thiên Vũ mới nhẹ gật đầu: "Ừ, biết rõ!"

Vân Đình lui về phía sau một bước, thần sắc kích động, Thanh nhi, hắn rốt cuộc cũng đã có tin tức của Thanh nhi!

"Cô nương, không bằng cùng ta đi đến Vân gia một chuyến đi, cô nương hãy nói tung tích của Thanh nhi đi, ta phái người đến đón Thanh nhi!"

Phượng Thiên Vũ đang chuẩn bị mở miệng từ chối, lại không nghĩ rằng có người còn muốn nhanh hơn nàng. . . !

"Phụ thân đại nhân không thể, có thể người này muốn làm hại đến Vân gia, cho nên mới đem nhắc đến muội muội!"

Vân Mạc tranh thủ thời gian mở miệng, hắn tuyệt đối không thể để cho phụ thân đem người này về, bằng không thì, bằng không thì khi Vân Thanh trở về, địa vị của hắn sẽ không còn gì nữa !

Vân Mạc hắn vốn sinh ra trước Vân Thanh, cũng thân phận là thứ xuất, cho nên suốt đời phải thấp hơn nàng, làm sao hắn có thể cam tâm!

"Nghịch tử, không tới phiên ngươi nói, ngươi thật to gan, lại dám dẫn người đến học viện Đế Hoàng giết người, nếu kinh động đến viện trưởng, ta xem ngươi cũng không muốn sống nữa rồi!"

Phượng Thiên Vũ uyển chuyển mỉm cười, nàng vốn không muốn đi đến Vân gia đâu, nhưng tình hình bây giờ, nàng bắt buộc phải đi rồi!

"Ta sẽ đi cùng ngươi tới Vân gia!"

Phượng Thiên Vũ lời này vừa nói ra, Vân Đình cao hứng nói: "Cô nương mời, Thanh Viễn, cho ta mượn cô nương này một ngày, ngày mai sẽ hảo hảo trả lại vẹn toàn cho ngươi” Vân Đình hiểu rõ Thanh Viễn lo lắng, cho nên mới nói như vậy!

Thanh Viễn gật đầu, nếu như Vân Đình đã nói vậy, nha đầu kia sẽ không gặp việc gì đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK