"Chết đi!"
Tay Kinh Vô Nguyệt siết lại, Dương ngộp thở và đau đớn vẫy vùng trong vô vọng...
Chợt có một tiếng người phát ra từ sau lưng Vô Nguyệt: "Ta không thích tên Võ Phi Dương này..."
Kinh Vô Nguyệt quay đầu nhìn lại, thấy Hoài Bão đang gượng dậy, liền khinh bỉ nói: "Thì ta giết hắn giúp ngươi đây! Thằng hèn!"
Hoài Bão nói tiếp: "... nhưng không hiểu sao, ta không muốn thấy hắn chết trước mặt ta..."
Trong linh hồn Hoài Bão, lão sư phụ hỏi: "Ngươi chắc chắn muốn cứu hắn chứ? Hắn rất có thể là kẻ thù mạnh nhất mà ngươi phải đối mặt trong tương lai nếu muốn thống nhất đất nước này..."
Hoài Bão không đáp, linh lực vận chuyển, công pháp Thực Thần Ma triển khai khả năng kiểm soát Thần hồn và Ma hồn...
Hai trong ba tàn hồn đang tồn tại trong người Hoài Bão được gọi ra để kềm chế lẫn nhau, gồm Ma hồn sư phụ hắn và Thần hồn Ngư Tinh. Đôi mắt Hoài Bão vốn trầm tĩnh giờ trở nên yêu dị, Sắc Mệnh Long Ảnh tái hiện với kích thước lớn hơn và rõ nét hơn.
Tả thì lâu nhưng thật ra là chỉ trong chớp mắt, Kinh Vô Nguyệt còn chưa nhận ra vấn đề đã bị Sắc Mệnh Long Ảnh lao đến, vội nhảy sang bên để tránh, tay vẫn nắm cổ Dương.
Mà khi Kinh Vô Nguyệt tránh đi, Hoài Bão vỗ cánh giậm chân, tích tắc đã dịch chuyển một khoảng, Truy Phong thánh kiếm giơ lên chém một đường thần tốc vào khoảng giữa Dương và Vô Nguyệt, nhanh đến nỗi Kinh Vô Nguyệt không thể làm gì ngoài nhìn cánh tay mình đứt lìa, Dương không còn bị giữ nên rơi xuống đất, vội hít không khí như điên sau hồi lâu ngộp thở.
Còn Kinh Vô Nguyệt, mất cánh tay dường như chẳng làm hắn có chút cảm giác nào, chỉ lạnh lẽo nhìn Hoài Bão và hỏi: "Đó là thứ sức mạnh gì vậy?"
Hoài Bão không đáp, Sắc Mệnh Long Ảnh gầm lên và lần nữa lao vào Kinh Vô Nguyệt, còn Hoài Bão cầm Truy Phong kiếm lao đến từ hướng khác tạo thành thế gọng kềm bao vây Kinh Vô Nguyệt.
Kinh Vô Nguyệt không thể tránh, hai cánh tay quỷ liền mọc ra trên vai, một tay ngăn Sắc Mệnh Long Ảnh và một tay ngăn lưỡi Truy Phong kiếm.
Va chạm kinh hồn, cánh tay quỷ bị Sắc Mệnh Long Ảnh đánh gãy quặp vào trong, cánh tay còn lại cũng bị Truy Phong kiếm chẻ dọc đến tận khủy tay. Nhưng Kinh Vô Nguyệt không phải đã bại, hai cánh tay người của hắn đột nhiên biến đổi thành hai cánh tay quỷ mới có hình dạng tương tự hai cánh tay trên vai, hai tay này, một tay cầm Tử Nguyệt kiếm đâm vào đầu Sắc Mệnh Long Ảnh, tay còn lại tung một đòn Cuồng vào bụng Hoài Bão, đánh Hoài Bão văng ra xa.
Qua thời gian rèn luyện, Hoài Bão đã khống chế tốt hơn năng lực của Thực Thần Ma để phát huy uy lực của Thần - Ma lực, nhưng những tàn hồn trong người hắn vẫn chỉ là tàn hồn mong manh, không có bao nhiêu Thần - Ma lực để dùng và khả năng hồi phục cực kỳ thấp, cho nên uy lực mạnh hơn thì thời gian sử dụng lại càng ngắn hơn, vì vậy nên sau một lúc tận lực tấn công, linh lực Hoài Bão bắt đầu suy yếu.
Kinh Vô Nguyệt cũng nhận ra điều này: "Xem ra sức mạnh này không phải của bản thân ngươi... Và càng không thể dùng liên tục..."
Kinh Vô Nguyệt lại tiến về phía Dương, nhưng dừng lại ở chỗ Hoài Bão đang quỳ một chân sau khi trúng chưởng: "Cứu hắn ư? Cứu người nhưng hại mình thì có đáng không hả thằng ngu?"
Kinh Vô Nguyệt giơ tay lên rồi vỗ mạnh xuống đầu Hoài Bão...
XOẸT!
Một đường kiếm mạnh mẽ chém thẳng đến lưng Vô Nguyệt, khiến hắn vội vàng quay lại giơ tay ra cản lấy, là từ Sùng Hạo.
"Mày cũng muốn chết?" Kinh Vô Nguyệt nhìn Sùng Hạo và hỏi.
Sùng Hạo lạnh lùng đáp: "Người chết là mày!"
Sau đó Sùng Hạo gồng người gầm lên, giống như đang cố gắng tột cùng để phá giải thêm một vòng Phong hồn xích.
Rồi thì vòng xích thứ 3 chập chờn xuất hiện, nhưng không đứt...
"Trò hề!" Kinh Vô Nguyệt mặc kệ Sùng Hạo, quay đầu lại chụp tay lên đầu Hoài Bão..
Cánh tay quỷ siết chặt...
Chợt thêm một đường kiếm chém đến...
Kinh Vô Nguyệt khinh thường đưa tay ra sau lưng...
XOẸT!
Cánh tay quỷ đứt lìa rơi xuống đất, do luồng kiếm quang từ Thuận Thiên kiếm, nhưng không phải màu trắng, không phải màu lục, mà là một luồng kiếm màu đỏ!
Luồng kiếm này phá tan linh lực phòng ngự, cứa sâu vào lưng Kinh Vô Nguyệt trước khi hắn kịp nhận ra và nhảy đi, thoát kiếp bị chẻ đôi trong gang tấc. Nhưng luồng kiếm vẫn tiến đến, mà Hoài Bão đang quỳ phía trước...
Sùng Hạo giật mình, giơ tay ra như muốn bảo đường kiếm dừng lại...
Và đường kiếm dừng lại, rồi tan biến...
"Hữu Ý!"
Là Dương, Bão, Hạo và cả Vô Nguyệt đồng thanh nói, rồi thì ba người Dương, Bão, Vô Nguyệt cùng nhìn về phía Sùng Hạo...
Đó là Sùng Hạo trong dạng Bạch Long Bá Vương cấp độ 2, nhưng không còn bất kỳ vòng xích nào bay quanh hắn nữa, thay vào đó, trên lưng hắn...
"Xích Vũ!" Sư phụ của Hoài Bão kinh ngạc thốt lên.
Đúng, là một đôi cánh màu đỏ không biết từ khi nào đã xuất hiện trên lưng Sùng Hạo, Xích Vũ Bạch Long!
Nhưng đôi cánh này không giống cánh của Dương, cũng không giống cánh của Hoài Bão, chỉ khi nhìn kỹ mới thấy đôi cánh này được dệt nên từ những mắc xích của 13 tầng Phong hồn xích. Sùng Hạo dường như lúc này mới kịp nhận ra đôi cánh sau lưng mình, liền thử vỗ vỗ đôi cánh, chợt có tiếng nói như từ sâu thẵm trong tâm hồn hắn phát ra: "Con trai..."
Giọng dịu dàng, âm thanh xa lạ, nhưng khiến cho Sùng Hạo có một cảm giác thân thiết diệu kỳ, hắn biết đó là giọng nói của...
"Mẹ..."
"Đây chỉ là một tia ý niệm của mẹ... Thần Kim Quy chắc đã nói cho con biết tại sao mẹ đặt lên con 13 tầng phong ấn chứ?"
"Dạ có..."
"Mẹ xin lỗi... Nếu được ở bên con, mẹ nhất định sẽ không làm vậy..."
"Không! Con thích vậy, tu luyện mới thích chứ mạnh sẵn thì chán lắm!"
"Mẹ tin con trai của mẹ sẽ rất ngoan, nhưng mẹ sợ có những lúc con không thể khống chế bản thân mình... Và tia ý niệm của mẹ được gọi ra thì mẹ biết rằng con trai của mẹ đang đi đúng đường..."
Giọng nữ nói tiếp: "13 tầng phong hồn xích, khi cần thiết, với khả năng của con có thể tạm thời phá giải một tầng trong thời gian ngắn, còn khi gặp nguy hiểm, con có thể tạm thời phá vỡ thêm một tầng. Nhưng con sẽ không bao giờ có thể tạm thời phá vỡ tầng thứ 3, trừ khi mục đích phá vỡ tầng này không phải dành cho riêng con, mà là để cứu người."
"Và nên nhớ, phá vỡ tầng thứ 3 cũng khiến Thần lực của chính con bị rò rĩ, hãy sử dụng cho tốt..."
Cuộc trò chuyện diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Kinh Vô Nguyệt lúc này đang bị thương phần lưng, Dương và Hoài Bão bắt đầu gượng đứng dậy, các vết nứt bắt đầu mở ra thành một khung nền rực lửa, còn phía trên, ánh trăng tròn phủ sáng bầu trời đêm.
Trăng tròn...
Kinh Vô Nguyệt dường như đang run rẫy, hắn nghiến răng gồng mình, quần áo rách toạt để lộ ra một cơ thể đang rạn nứt. Rất nhanh, những vết nứt đã lan ra toàn cơ thể, cơ thể Kinh Vô Nguyệt phồng ra và biến thành hình dạng một con quỷ tím tàn ác quái dị.
"Thịt người... thịt người..." Con Quỷ Kinh Vô Nguyệt gầm gừ bằng đôi mắt tím vô hồn, hắn nhìn Dương, nhìn Hạo và nhìn Hoài Bão với vẻ mặt thèm khát.
Lúc này, ở các khu vực đặt màn hình chiếu cảnh thi đấu, các thành viên ban tổ chức do không còn nhận được chỉ đạo của cấp trên, lại chịu sức ép của khán giả nên buộc phải khởi động lại màn hình theo dõi. Khung cảnh hiện lên đúng vào lúc Kinh Vô Nguyệt đang biến hình thành Quỷ.
"Cái thứ sinh vật gớm ghiếc gì kia? Là Kinh Vô Nguyệt biến hình đúng không?"
"Sao Sùng Hạo cũng có Tiên vũ?"
"Hình như đôi cánh này không phải Tiên vũ thực sự, nhìn có phần rời rạc!"
"Miệng núi lửa đang nứt ra, dung nham sắp phun trào rồi!"
"Trong lúc mất hình đã xảy ra chuyện gì mà thay đổi khủng khiếp vậy?"
Rất nhiều sự ngạc nhiên, còn bên trong, Dương đang đứng thì nghe có người gọi mình.
"Ta là Gióng đây! Đại Ân sắp phá được phong ấn rồi, vốn sắp ngăn được nhưng lại có mấy tên khốn khiếp phá hoại phong ấn! Chúng ta chạy thôi!"
Dương cười khổ: "Không kịp rồi, bọn phá hoại đã chạy và hủy tất cả cổng ra vào, giờ chỉ còn cách dùng cánh cổng trong lâu đài dưới vực Vô Hồn, nhưng ở đây còn một tên..."
Thánh Gióng nhìn về phía Kinh Vô Nguyệt, giật mình hỏi: "Lại thứ quái dị gì đây? Sao linh lực mạnh quá vậy?"
Dương đáp: "Là một Cực Hạn Chúa Tể tái sinh thành Quỷ, lúc này có lẽ hắn đang đến thời kỳ mạnh mẽ nhất trong chu kỳ..."
"Ẹc! Vậy sao ngươi không chạy?"
Dương lắc đầu: "Hắn muốn giết cháu bằng được, chạy đâu bây giờ... Thay vào đó..."
Dương giơ ngón tay cái lên miệng, cắn đến tứa máu...
Thấy hành động lạ của Dương, khán giả tò mò khó hiểu, nhưng một trong số ít người hiểu biết nhận ra hành động này, liền thốt lên:
"Đó là phương pháp... Khổng Lồ hóa!"
Một câu nói phá tan tĩnh lặng.
"Không thể nào! Long hóa, Tiên hóa, lại còn Khổng Lồ hóa?"
"Điều này là không thể!"
"Sao lại không thể? Nhớ lại lần hắn Tiên Long hóa xem, lúc đó ai nghĩ là có thể?"
Một chuỗi lạnh xương sống lan ra khắp các khán đài... Mọi gương mặt chăm chú nín thở nhìn vào màn hình, nơi Dương đang giơ ngón tay cái lên...
"Hắc Vũ Tiên Long Bự Chà Bá Lửa! Biến hình!"
Học theo giọng điệu của Đặng Vô Tâm, Dương quát lớn rồi vỗ tay thật mạnh lên ngực.
Cú vỗ quá mạnh, lại mang thương tích nên miệng Dương phun ra một ngụm máu nóng hổi, sau đó hắn quỳ gục xuống...
Khán giả vẫn chăm chú chờ đợi cảnh hóa khổng lồ trong truyền thuyết...
Còn Dương chùi máu trên miệng, xoa xoa bờ ngực đau nhói và tự hỏi: "Mẹ! Sao không bự lên tí nào vậy?"
Thánh Gióng tò mò hỏi: "Ngươi làm trò quái gì vậy?"
Dương chưng hửng: "Dạ? Thì Khổng Lồ hóa?"
"Ngươi bị điên à? Ngươi có cánh! Nghĩa là ngươi có Tiên huyết tinh khiết, làm thế quái nào mà có pha thêm máu Khổng lồ được?"
Dương trợn mắt: "Ủa? Vậy sao ngài nói chỉ có huyết thống hoàng tộc Khổng nhân mới kích hoạt được bệ đá?"
"Ông thần ơi... Ta nói là "Trừ vị Thánh Sư đã tạo ra thì chỉ có huyết thống hoàng tộc của người Khổng nhân tộc..." Lúc đó ta cũng tưởng ngươi mang huyết thống hoàng tộc, nhưng sau khi biết họ tên ngươi và biết ngươi có Tiên vũ thì ta đã biết ta đoán sai! Ngươi không mang huyết thống Khổng nhân tộc, mà ngươi mang huyết thống của vị Thánh Sư thiên tài đã tạo ra bệ đá kia, ngươi là truyền nhân của ngài ấy, Thánh Sư Võ Phi Trường!"
"Éc! Sau ngài không nói sớm! Làm tự đánh vô ngực mình đau thấy mẹ luôn à!"
Khi Dương đang nói chuyện, Kinh Vô Nguyệt sau khi biến hình hoàn toàn liền xông đến chỗ hắn.
"Mau gọi Thiên Ảnh dị thú ra!"
Thấy Kinh Vô Nguyệt lao đến, Thánh Gióng gấp gáp nói và nhanh chóng nhập hồn vào Thiên Ảnh dị thú vừa được Dương thả ra. Sau đó Thiên Ảnh Dị Thú liền biến hình thành dạng một người đàn ông khỏe mạnh mặc trên người một bộ giáp sắt...
BINH!
Tàn hồn Chúa Tể và Quỷ chưa trưởng thành, chênh lệch không hề nhỏ nên chỉ sau một chưởng, Thánh Gióng bị đánh văng ra xa.
Ngay sau đó, Sùng Hạo trong dạng Xích Vũ Bạch Long mang thần kiếm Thuận Thiên lao đến...
Nhưng rồi mặt đất tan vỡ, dung nham phun trào chặn mất đường tiến công của Sùng Hạo, từ trong cột dung nham, một cánh tay khổng lồ hiện ra...
Hết chương 125
Danh Sách Chương: