Đảo Cát Bà, một thanh niên đứng trước tượng đài Tứ Linh, nở nụ cười điềm tĩnh, hắn nhẹ nhàng giơ tay ra trước tượng đài.
Linh lực u ám từ tay người thanh niên tỏa ra lan vào tượng tứ linh khiến cả bốn bức tượng cùng rung chuyển.
Cổng mở, gã thanh niên chậm rãi bước vào..
Đông Long đảo, tàn hồn bốn vị tổ tiên Tứ Linh tập cùng hiện ra trước tượng Kim Long, đối diện là gã thanh niên.
Nhìn gã thanh niên đang kính cẩn cúi chào mình, Tây Lân nghi ngờ hỏi: "Trần Phi Âm? Sao ngươi vào được?"
Phi Âm lễ phép đáp: "Kính chào các vị tổ tiên, ta nhận lệnh của sư phụ đến đây để thăm hỏi các vị..."
"Sư phụ ngươi là ai?" Kim Long hỏi, gã thanh niên trước mặt khiến ngài có cảm giác vô hại đến kì lạ, vô hại đến mức đáng sợ. Không hề giống Trần Phi Âm trước kia.
Phi Âm không đáp mà chỉ mỉm cười, một nụ cười giản đơn nhưng trên mặt cả bốn vị tứ linh đều toát ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì từ cơ thể Phi Âm tản ra một làn khói u ám, làn khói dần tụ thành hình một kẻ thân người đầu chó.
"Ngươi... Trung Cẩu!" Cả tứ linh đồng thanh hô lên.
Kẻ đầu chó nhe răng cười: "Khà khà... Ngạc nhiên chưa!"
"Làm sao ngươi có thể sống?" Kim Long hỏi.
Trung Cẩu tỏ ra đắc ý trước sự hoảng sợ của tứ linh, hắn cười đáp: "Phải, các ngươi tìm được một thằng nhóc lợi hại có thể kháng thiên phú của ta. Nhưng các ngươi có mơ cũng không ngờ rằng ta thoát được một tia tàn hồn!"
"Không thể nào!" Kim Long lắc đầu: "Ta chắc chắn dù có phân tách ra bao nhiêu tàn hồn thì phần tàn hồn của ngươi cũng không thể chịu nổi đòn hủy diệt khi đó!"
Trung Cẩu gật đầu: "Phải, nếu ta là mảnh tàn hồn bình thường thì đã chịu chung số phận... Nhưng mà, các ngươi có nghe qua về thứ gọi là linh hồn song sinh chưa?"
"Linh hồn song sinh? Ngươi làm sao có?
Trung Cẩu đáp: "Ta không biết, nhưng trong suốt quãng thời gian bị giam cầm, ta luôn thử phân tách tàn hồn để tìm cơ hội trốn thoát. Để tiết kiệm chút Thần lực ít ỏi, ta cứ tách ra rồi lại thôn thực để thu lại Thần lực, rồi lại dùng Thần lực đó để tách ra. Cho đến một ngày, ta kinh ngạc phát hiện ra có một mảnh tàn hồn mới tách ra có thể hoạt động độc lập với ta, có thể suy nghĩ khác và hành động theo cách khác với những mảnh tàn hồn khác dù vẫn là chính ta. Ta biết đây là một dạng linh hồn song sinh, và biết đây chính là cơ hội duy nhất để trốn thoát."
"Ngày đó đã đến, thằng nhóc các ngươi mang về đã tung đòn hủy diệt linh hồn ta, tất nhiên với đòn đó thì dù là những tàn hồn tách ra không trực tiếp trúng đòn cũng chịu ảnh hưởng liên đới và tiêu vong, giống như lá trên cùng một cây, khi cây chết thì toàn bộ lá cũng héo khô."
"Nhưng may mắn thay, mảnh tàn hồn đặc biệt này không phải lá trên cây mà là một hạt giống riêng biệt. Ta chỉ việc chờ thời cơ di chuyển mảnh tàn hồn này tránh khỏi tầm sát thương, và khi toàn bộ các ngươi đã không còn sức để dò xét thì ta trốn vào cơ thể Phi Âm, an toàn thoát ra và âm thầm tu luyện. Khà khà..."
"Nói vậy đủ rồi, hẳn các ngươi đã biết ta đến để làm gì, phải không lũ bạn già yếu ớt?" Nói xong, Trung Cẩu nhe răng ra vẻ thèm thuồng.
Đã rõ mọi chuyện, Tây Lân giận dữ chỉ tay vào Phi Âm và quát: "Phi Âm! Ngươi nhận giặc làm thầy. Kì Lân tộc thật nhục nhã khi sinh ra một kẻ như ngươi!"
Phi Âm mỉm cười đáp: "Tổ tiên bớt giận, với sự chỉ bảo của thầy Trung Cẩu đây, ta tin ngày Kì Lân tộc thống trị toàn cõi Việt Nam sẽ không còn xa nữa!"
Dứt câu, Phi Âm tiến về phía bốn vị tổ tiên tứ linh, những tàn hồn đã suy yếu cùng cực sau khi cùng Dương tiêu diệt Trung Cẩu bất thành, Trung Cẩu dần hóa thành một con chó đen khổng lồ há miệng lần lượt nuốt lấy cả bốn tàn hồn.
"Khà... Tiêu hóa bọn này mất khá lâu đấy!" Ra vẻ no nê sau khi nuốt xong bốn tàn hồn tổ tiên tứ linh, Trung Cẩu dần thu vào cơ thể Phi Âm.
Phi Âm vẫn điềm tĩnh nói: "Chúc mừng sư phụ trả được thù, vậy tiếp theo chúng ta..."
Trung Cẩu nói: "Đương nhiên là vào Địa Tâm cảnh. Nếu đúng như những gì Kì Lân tộc ghi chép thì đây là cơ hội vàng giúp ngươi một bước thành Đế."Chiếc xe hơi đáp xuống gốc cổ thụ nơi bán đảo Sơn Trà rồi tách ra thành Hắc Phù Đổng cùng Truy Ảnh, Dương vừa mở miệng định gọi thì Bích Diệp đã hiện ra.
"A! Cháu gái của Diễm Kiều, càng lớn càng xinh đẹp giống bà nội nha!" Bích Diệp nói với Diễm My.
Nói xong, Bích Diệp có vẻ gấp gáp vừa kéo tay Dương vừa nói với Diễm My: "Giúp ta trông nhà nhé, ta mang thằng này đi có việc."
Bích Diệp nói xong, cổng vào nhà Bích Diệp hiện ra cạnh Diễm My, còn Dương thu Hắc Phù Đổng vào nhẫn không gian rồi bị Bích Diệp kéo bay lên trời...
"Chúng ta đi đâu vậy?" Dương vẫn chưa hiểu trời trăng hoang mang hỏi.
"Đi hái trái cây!" Bích Diệp đáp, kéo Dương bay về phương nam.
"Trái gì, ở đâu?" Dương lại hỏi, hắn lúc này chẳng khác nào con diều bị kéo bay phất phơ trong gió.
Bích Diệp đáp: "Vú sữa, ở miền Tây."
"Vú? Không phải nàng có hai quả rất to sao? Nhưng sao không dịch chuyển không gian mà phải bay? Ta chóng mặt quá!"
"Vì khoảng cách quá xa, nếu không có kết nối không gian từ trước thì sẽ tiêu hao rất lớn."
Kết nối không gian chính là việc xây dựng cổng không gian để dịch chuyển khoảng cách xa, Dương biết điều này nhưng không biết mức độ tiêu hao linh lực hay Thần lực nếu dịch chuyển trực tiếp thay vì đi qua cổng.
"Vậy à, nhưng tại sao lại mang ta theo?" Dương tiếp tục hỏi rồi đoán mò: "Nàng... nàng muốn ăn cùng ta?"
Bich Diệp khịt mũi: "Đây là quả vú sữa thủy tổ, tám trăm năm chỉ kết một quả. Người chờ thêm nghìn năm sau mà ăn nha!"
"Vú sữa thủy tổ?" Dương tò mò liền thử tra Google và nhận được thông tin về cây vú sữa thủy tổ.
Đó là cây vú sữa đầu tiên, nguồn gốc cây vú sữa này khá giống với một câu chuyển cổ tích mà Dương từng nghe ở thế giới cũ của hắn.
Ở Linh giới, sự tích cây vú sữa được lý giải có phần rõ ràng hơn. Chuyện bắt đầu tại một ngôi nhà nọ, trước sân nhà có một loài cây không tên không quả.
Ngôi nhà chỉ có người mẹ và đứa con ham chơi lêu lỏng. Ngày nọ, đứa con hư hỏng bỏ nhà đi khiến người mẹ hàng ngày ra gốc cây trông ngóng.
Ngày qua ngày, nắng qua mưa, nguồi mẹ nhớ con sinh bạo bệnh rồi mất trong khi vẫn ngồi chờ con dưới gốc cây không tên.
Vương vấn tình mẫu tử, linh hồn người mẹ trước khi tiêu tán đã để lại một tia linh trí dung nhập vào thân cây.
Từ đó, cây đơm hoa và tạo ra một loại quả to tròn.
Người con trở về, mệt mỏi và đói bụng, nó tìm nhưng không thấy mẹ đâu, chỉ còn lại ngôi nhà bỏ hoang.
Đứa con ra gốc cây nơi mẹ ngày ngày chờ nó về. Chợt một quả cây rụng xuống, đứa con nhặt lên ăn thử và cảm giác vị ngọt thơm như bầu sữa mẹ.
Tán cây rung rung như thể hiện nuềm hạnh phúc của mẹ khi con được ăn ngon...
Người con bật khóc vì nhận ra sự thật...
Từ đó, người con đặt tên cây là vú sữa, và cây vú sửa nơi ngôi nhà kia chính là cây vú sữa thủy tổ với hương vị thơm ngon phi thường.
"Chắc là bổ lắm, ăn một quả lên mười mấy cấp..." Dương liếm mép khi nhớ đến lần ăn Mộc Tinh quả.
"Ngươi mơ sao? Ai cho ngươi ăn?"
"Vậy chứ mang ta theo làm gì?" Dương hỏi.
Bích Diệp đáp: "Vì ta cần hình dáng trẻ con hiện tại và thiên phú của ngươi!"
"Tại sao lại cần hai thứ đó?" Dương hỏi.
Bích Diệp đáp: "Vì cây mang linh trí của người mẹ nên ngươi mang hình dáng trẻ con dễ xin quả hơn."
"Còn nếu cây không cho, thì phải mượn khả năng thiên phú của ngươi, buộc linh trí của cây phải cho quả."
"Vậy sao? Nhưng cho ta hỏi, thật ra thiên phú là gì?" Dương từng nghe qua về hai từ thiên phú vài lần, nhưng mỗi lần đều trong tình huống nguy hiểm ngập đầu nên hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng về chuyến hái quả này.
"Ngươi không biết thiên phú?" Bích Diệp co vẻ ngạc nhiên.
Dương lắc đầu: "Ta không biết, có thể cho ta biết một chút không? Nếu không ta sẽ không giúp nàng hái quả."
"Lại còn bày đặt cò kè! Nói ngươi biết một ít cũng được..."
Nói đoạn, Bích Diệp liếc nhìn Dương nhưng thật ra là chớ xem phản ứng của Minh Châu, sau khi thấy không có phản ứng mới bắt đầu giảng giải.
"Thiên phú là một khái niệm có từ trước khi linh giới tan vỡ, hiểu đơn giản là những năng lực đặc biệt mà chỉ có một cá nhân, một nhóm hay một chủng tộc sở hữu."
"Thiên phú chia làm một vài loại, cơ bản như thiên phú cá thể, là thiên phú mà chỉ có duy nhất một sinh vật sở hữu. Thứ hai là thiên phú chủng tộc, thiên phú mà chỉ có sinh vật trong một chủng loài sở hữu. Thứ ba là thiên phú phổ thông, loại thiên phú mà nhiều sinh vật thuộc nhiều chủng loài có thể sở hữu."
"Các loại thiên phú đa dạng nhưng được chia làm bốn đẳng tùy theo khả năng. Thiên phú sơ đẳng là thiên phú thấp nhất và gần như bất cứ sinh vật nào cũng có ít nhất một thiên phú sơ đẳng. Ví dụ như luyện hồn nhanh là một thiên phú chủng tộc sơ đẳng của Nhân tộc."
"Thiên phú trung đẳng lại rất hiếm có, và bất cứ cá nhân hay chủng tộc nào sở hữu thiên phú trung đẳng đều là những cá nhân hùng mạnh hoặc chủng tộc hàng đầu, như Trùng Sinh của Tiên tộc, Tái Sinh của Phượng tộc, Phân Thân của Hồ tộc chính là những thiên phú chủng tộc trung đẳng."
"Nếu sở hữu thiên phú trung đẳng là hùng mạnh thì những lẻ mang thiên phú thượng đẳng, loại thiên phú cực kỳ hiếm thấy, luôn là những kẻ mạnh hàng đầu. Thống Trị của ngươi chính là một trong số đó."
"Ghê vậy sao? Bà mẹ vậy mà tên Google không cho biết sớm." Dương xoa tay thầm nói.
"Khoan, không phải có bốn đẳng sao?" Dương sực nhớ ra Bích Diệp chỉ nói đến ba đẳng gồm sơ đẳng, trung đẳng và thượng đẳng."
Bich Diệp gật đầu: "Loại cuối cùng là thiên phú siêu đẳng, những kẻ mang thiên phú này thậm chí có thể hủy diệt thế giới."
Danh Sách Chương: