Dương, Sùng Hạo, Hoài Bão rơi xuống mặt đất trong tư thế đứng quay lưng vào nhau. Nhìn Đoạn Tuyệt, Trịnh Thiên Minh và Vân Phi đang tiến đến, Hoài Bão lên tiếng hỏi: "Có ai có cách đánh bại ai trong ba đứa nó không?"
"Không!" Dương và Sùng Hạo cùng đáp.
"Vậy định ăn hành tiếp hả?" Hoài Bão lại hỏi.
"Hay giờ mạnh ai nấy trốn?" Dương đề nghị.
"Hèn nhát!" Sùng Hạo hừ lạnh.
"Mày nói ai hèn? Đánh không lại thì chạy chứ ngu như mày đưa đầu cho chúng đánh à?" Dương tức giận cãi.
"Mày nói ai ngu?" Sùng Hạo trừng mắt.
"Mày đó, đồ Hạo chó điên!" Dương khiêu khích.
"Đập mày luôn!" Hạo nghiến răng.
Thấy hai thằng sừng sộ lao vào nhau, Hoài Bão bực bội chen vào giữa để can ngăn, kết quả không biết vô tình hay cố ý mà Bão ăn trọn cả cú đấm của Dương lẫn Hạo vào hai bên mặt.
"Hai thằng ngu này, lần nào cũng vậy!" Hoài Bão đau điếng mắng rồi tung đấm đáp trả.
Binh! Binh! Hự! Ui da! BỦM!!!!!
Không biết ai trong ba đứa xì bom rõ to, cả ba tên mặt xanh lét như bị ngộ độc bịt mũi bò ra, cuộc ẩu đả được giải tán.
Sau một hồi mùi thối xông lên não, Dương thở phì phò rồi đề nghị: "Ta có ý này, hay chúng ta đánh nhau đi!"
"Đánh nhau? Ý ngươi là cùng nhau đánh?" Sùng Hạo hỏi.
Hoài Bão khẽ gật đầu: "Một cây làm chẳng nên non!"
Đoạn Tuyệt, Thiên Minh và Vân Phi đã bao vậy bọn Dương, khi thấy ba người Dương, Hạo, Bão bay lên phối hợp với ba hòn đá, bọn hắn đã cảm nhận được một mối nguy cơ, cần phải loại bỏ ba kẻ này trước.
Lúc này, hầu hết những kẻ có mặt đều đang hướng mắt về phía bọn Dương.
Đám tù binh bàn luận sôi nổi: "Ba thiên tài của Thế Hệ Hoàng Kim, hạng hai, hạng ba, hạng tư Hùng Vương bảng chuẩn bị chiến với hai người của Thế Hệ Phi Thường cùng với Âm Vương Hữu Thực!"
"Gọi là tàn sát thì đúng hơn!"
"Buồn cười ở chỗ là kẻ được cho là đệ nhất của Thế Hệ Phi Thường lại không dám ló mặt!"
"Từ khi bị Thiên Hạ truy nã đến giờ có ai thấy hắn đâu! Chắc là đào cái lỗ nào đó trốn đến khi cổng mở rồi!"
"Đúng là Dâm Long Phi Dương, một tên vừa dâm dê, vừa đê tiện, vừa kém cỏi, vừa hèn nhát như vậy mà cũng xưng là đệ nhất thiên tài, đúng là lũ Mặt Đất phế thải!"
Ẩn Đoan Trang cũng đang có cùng suy nghĩ, nàng thầm cảm thấy may mắn vì không đồng ý hôn ước với Võ Phi Dương, càng xem Tiêu Hồn đang oai dũng đối đầu với Cửu Huyền mới xứng là chân mệnh thiên tử trong lòng nàng.
Từ xa, Long Ngạo đang đứng khoanh tay nhìn về phía Lý Hữu Thực.
"Thiếu tộc trưởng không muốn tham chiến sao?" Long Thư Hồn thấy Long Ngạo dõi theo cuộc chiến rất chăm chú, vừa có vẻ như muốn thử sức mà vừa có vẻ như không muốn nên nàng thắc mắc hỏi.
Long Ngạo trầm ngâm không đáp, nếu là trước đây, hắn sẽ xông vào diệt một hai tên để cho thiên hạ thấy quyền uy của Long tộc. Nhưng giờ hắn đã đủ lý trí, không phải để đứng chờ cơ hội ngư ông đắc lợi, mà đủ lý trí để nhận ra mối nguy to lớn từ chiếc kén trên bầu trời, cho nên hắn quyết định đứng ngoài cuộc chiến, chừa sức để phòng ngừa hiểm họa.
Nhưng Long Ngạo vẫn luôn dõi theo Lý Hữu Thực, người duy nhất khiến Long Ngạo nảy sinh một chút tình bạn, hắn cảm thấy vui khi biết Lý Hữu Thực vẫn còn sống sau sự cố trong chiến trường Lê - Mạc. Và nếu Lý Hữu Thực gặp nguy cơ sinh tử thì Long Ngạo cũng sẵn lòng ra tay giúp đỡ.
Trong khi đó, Vân Phi cầm Phong Vân kiếm hướng về phía Hoài Bão, hắn vốn nghĩ Hoài Bão sẽ bị Vô Ảnh Kiếm giết chết trong đau đớn, nhưng không ngờ rằng Hoài Bão lại có thể sống sót và dần hồi phục.
Vân Phi sao có thể ngờ rằng trong linh hồn Hoài Bão có Kiếm Linh, linh hồn của Thiên Kiếm, chính Kiếm Linh đã đưa Hoài Bão vào trạng thái Kiếm Tâm và đẩy luồng khí nén của Vô Ảnh Kiếm ra khỏi cơ thể hắn.
Lúc Vân Phi tiến đến, trong đầu Hoài Bão vang lên một tiếng nói: "Tên nhóc này mạnh hơn hẳn ngươi, với trạng thái của ta hiện tại khó mà giúp ngươi gì thêm nữa. Nhưng mà thanh kiếm kia có thể giúp được ngươi."
"Thật ra thanh kiếm kia là gì, ta cảm thấy nó có linh trí gần giống như thần bảo?" Hoài Bão hỏi.
Kiếm Linh đáp: "Không, thanh kiếm không phải thần bảo, thứ đó cũng không phải linh trí, đó là một truyền thừa, và truyền thừa này chỉ dành cho người được chọn."Khi Kiếm Linh dứt câu, Hoài Bão trong trạng thái Kiếm Tâm tự động giơ tay ra, trong đầu hắn nổi lên một ý nghĩ muốn tóm lấy Phong Vân kiếm, chính lúc này, Phong Vân kiếm vụt thoát khỏi tay Vân Phi và bay vào tay Hoài Bão.
Giúp Hoài Bão thu lấy Phong Vân kiếm xong thì Kiếm Linh liền hủy bỏ trạng thái Kiếm Tâm để nghỉ ngơi.
"Một truyền thừa?" Hoài Bão cầm Phong Vân Kiếm trong tay và tự hỏi, hắn bắt đầu cảm nhận thanh kiếm.
Có tiếng trẻ sơ sinh khóc thảm thương, một cảnh tượng đột nhiên hiện lên trong đầu Hoài Bão, hắn mờ nhạt nhìn thấy gương mặt một người đang quỳ trong mưa, là cha hắn, Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên, nhưng cha hắn lúc này trông rất trẻ, gương mặt cha hắn đang tỏ ra đau đớn tột cùng, cha hắn ôm lấy thi thể đẫm máu của một người phụ nữ, nước mắt hòa vào nước mưa, hình ảnh này tối dần.
Hoài Bão bừng tỉnh khi nghe tiếng va chạm, hóa ra trong khoảnh khắc hắn thất thần, Vân Phi đã lao đến định đoạt lại kiếm nhưng bị Sùng Hạo cầm Thuận Thiên kiếm lao ra cản lại.
Dương thì giậm chân gọi dậy bốn âm binh được bá vương trùng chôn sẵn từ trước để cản đường Đoạn Tuyệt và Thiên Minh, nhưng Đoạn Tuyệt chỉ vung một đao đã dễ dàng chém đôi cả bốn tên âm binh của Dương. Lũ âm binh của Dương cực kì nguy hiểm trong chiến tranh, nhưng đối với kẻ địch vượt trội như Đoạn Tuyệt thì không còn nhiều tác dụng, trừ khi Dương có chuẩn bị sẵn linh trận đủ mạnh cho lũ âm binh phối hợp, nhưng Dương ngoài kiến thức thì hắn không có khả năng kết trận nhanh như Thục Trinh, cho nên số trận hắn chuẩn bị cũng rất ít và chỉ nằm rải rác ở vài nơi chứ không có ở nơi hắn đứng.
Sùng Hạo cầm Thuận Thiên đấu với Vô Ảnh Kiếm của Vân Phi, cũng giống như khi đấu với Đoạn Tuyệt, mọi đòn tấn công của Sùng Hạo dễ dàng bị Vân Phi nắm bắt và phá giải. Sùng Hạo hoàn toàn lép vế trước thiên tài xếp thứ tư Hùng Vương bảng.
Hoài Bão tiến đến giúp Dương cản một thanh Hắc Diễm kiếm của Trịnh Thiên Minh, một cảnh tượng lại hiện lên trong đầu hắn, cũng là cha hắn và người phụ nữ kia, nàng đang bế một đứa bé, hai người âu yếm ngắm đứa bé rồi nhìn nhau bằng ánh mắt đầy yêu thương và hạnh phúc.
Khi Hoài Bão tỉnh lại thì Trịnh Thiên Minh đã chưởng một vòng tròn âm dương vào đầu hắn.
Binh!
Hoài Bão trúng chưởng ngã ngửa ra.
Dương đang giơ ngang Tử Tình kiếm để cản một đao của Đoạn Tuyệt, nhưng hắn hoàn toàn yếu thế và bị ép khụy gối xuống.
Sùng Hạo cố gắng Long hóa, nhưng dù Long hóa, Sùng Hạo vẫn bị Vân Phi vung Vô Ảnh Kiếm chém rách một đường dài ngang ngực.
Lại một lần nữa, bọn Dương, Hạo, Bão hoàn toàn bại trận.
Hoài Bão nằm ngửa trên mặt đất, trong đầu hắn lại hiện ra một hình ảnh. Vẫn là người phụ nữ kia, nàng ngồi trong một cung điện thanh tao, một tay nàng nâng niu cái bụng bầu, tay còn lại Hoài Bão tưởng nàng vuốt ve gương mặt hắn, nhưng Hoài Bão nhìn vào một tấm gương gần đó và nhìn thấy tay nàng đang vuốt ve chính là thanh Phong Vân kiếm. Và Hoài Bão cũng hiểu ra rằng những hình ảnh hắn nhìn thấy là những hình ảnh dưới góc nhìn của Phong Vân kiếm.
Phong Vân kiếm như một quyển nhật ký, lưu lại những hình ảnh và cũng được người phụ nữ truyền ký ức vào. Từ luồng ký ức trong thanh kiếm, Hoài Bão biết được người phụ nữ này tên là Vân Lam Diễm, đảo chủ Phiêu Vân Đảo. Trong một lần rời đảo, nàng lấy tên giả là Thanh Diễm và quen biết Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên, hai người kết duyên và sinh ra một đứa con...
Lúc này thì Hoài Bão đã hiểu ra tại sao thanh Phong Vân kiếm này phản ứng với hắn, tại sao Vân Phi lại tỏ ra lo sợ.
Vì Hoài Bão là chính là con trai của Vân Lam Diễm và Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên. Hắn không chỉ là hoàng tử của Hoàng thành mà còn là người thừa kế chính thống của đảo chủ Phiêu Vân đảo. Còn Vân Phi là kẻ thay thế, hoặc cũng có thể chỉ là kẻ giả mạo.
Một cảm xúc xót xa khó tả len lõi khắp tâm can Hoài Bão, từ nhỏ hắn đã không có tình thương của mẹ, nhưng những hình ảnh của Phong Vân kiếm cho hắn thấy mẹ hắn yêu thương hắn đến thế nào. Lại nghĩ đến hình ảnh cơ thể mẹ đẫm máu nằm vô hồn trên tay cha trong mưa, Hoài Bão dâng lên một cơn đau quặng thắt. Mẹ hắn vì sao mất?
Lúc mẹ hắn mất, Phong Vân kiếm vẫn nằm đó, vậy tại sao hiện tại thanh kiếm lại nằm trong tay Vân Phi?
Hoài Bão gượng đứng dậy, hắn cầm Phong Vân kiếm chỉ về phía Vân Phi và hỏi: "Nhất Kiếm Vân Phi, ta muốn hỏi ngươi một chuyện!"
Thấy biểu hiện khác lạ của Hoài Bão, Vân Phi nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì?"
Hoài Bão hỏi: "Đảo chủ Phiêu Vân Đảo Vân Lam Diễm tại sao lại chết?"
Câu hỏi của Hoài Bão khiến Vân Phi giật mình như sét đánh, vậy là Nguyễn Hoài Bão biết bản thân là người thừa kế Phiêu Vân đảo, nếu hắn công bố điều này ra thì thanh danh và vị thế của Vân Phi sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Ánh mắt Vân Phi trở nên âm trầm, không khí xoáy mạnh xung quang hắn tụ thành ba thanh Vô Ảnh Kiếm, cộng với thanh Vân Phi đang cầm trên tay là bốn thanh.
"Tại sao ta phải phí sức đi trả lời một kẻ sắp chết?" Vân Phi lạnh lẽo nói, sau đó ba thanh Vô Ảnh Kiếm lượn theo những đường cong đâm về phía Hoài Bão từ ba hướng khác nhau.
Lúc này, quanh Hoài Bão, không khí xáo động tạo thành những luồng gió nhu hòa lượn quanh cơ thể hắn. Mặc những thanh Vô Ảnh Kiếm đang lao đến, Hoài Bão nhắm mắt cảm nhận những luồng không khí xung quanh.
Tựa như lời ru.
Tựa như vuốt ve.
Tựa như nhắn nhủ.
Vẫn nhắm mắt lắng nghe từng thanh ân của gió, Hoài Bão nhẹ nhàng nhưng cực nhanh nâng Phong Vân kiếm lên bên tai, vừa đúng lúc một thanh Vô Ảnh Kiếm đâm đến, mũi kiếm đâm vào lưỡi kiếm Phong Vân rồi lệch hướng trượt khỏi đầu Hoài Bão trong gang tấc.
Cũng trong lúc đó, Hoài Bão xoay người vừa kịp tránh hai thanh Vô Ảnh Kiếm đâm vào hắn từ hai hướng trong gang tấc.
Ba thanh Vô Ảnh Kiếm trượt mục tiêu liền vòng lại tiếp tục tấn công theo sự điều khiển của Vân Phi, nhưng đều bị Hoài Bão dễ dàng tránh né, phải nói rằng tốc độ của Vô Ảnh Kiếm là cực kì nhanh và vô hình, nếu đổi lại là người khác cùng cấp độ có lẽ đã bị xiên thành đá tổ ong.
Lắng nghe tiếng gió là một khả năng cảm nhận chuyển động cao cấp của người luyện hệ Phong, dù là thiên tài tuyệt đỉnh như Vân Phi cũng cần một quá trình rèn luyện khắc nghiệt để đạt được, vậy mà trước mắt Vân Phi, Nguyễn Hoài Bão trước đó không thể tránh nổi một kiếm duy nhất giờ có thể dể dàng tránh né, điều này khiến Vân Phi nghĩ đến hai khả năng, một là Hoài Bão đạt được truyền thừa từ Phong Vân kiếm, hai là thiên phú lĩnh hội hệ Phong của Hoài Bão là cực kỳ khủng khiếp!
Sự thật là nhờ cả hai, trước đó, những luồng gió nhẹ lướt quanh Hoài Bão do Phong Vân kiếm tạo ra chính là phương pháp luyện khả năng lắng nghe tiếng gió, và Hoài Bão đã nhờ vậy mà lập tức lĩnh hội ra khả năng này.
Hoài Bão nhất định phải chết, đó là suy nghĩ duy nhất của Vân Phi lúc này, hắn cầm thanh Vô Ảnh Kiếm thứ tư lướt đến đâm về phía Hoài Bão.
Hoài Bão vẫn nhắm mắt, trên tay hắn đang gom không khí tạo thành một cơn lốc nhỏ xíu nhưng có lực xoáy cực kì dữ dội.
Khi Vân Phi đâm đến, Hoài Bão liền đem cơn lốc nhỏ thả ở một vị trí phía bên tay phải mình, sau đó Hoài Bão lách mình né khỏi một thanh Vô Ảnh Kiếm lao đến, đồng thời hắn vung Phong Vân kiếm chém vào khoảng không phía trước. Vân Phi đã biết trước vị trí Hoài Bão lách đến nên mũi kiếm hắn cũng đang hướng về hướng này, nhắm vào tim Hoài Bão.
Nhưng cơn lốc nhỏ mà Hoài Bão tạo ra trước đó giờ lại nằm ngay đúng vị trí mũi kiếm của Vân Phi đâm đến. Vân Phi tưởng mình nhờ lắng nhe tiếng gió mà kiểm soát được hành động của Hoài Bão, hóa ra Hoài Bão nhờ khả năng lắng nghe tiếng gió cũng kiểm soát được những gì Vân Phi định làm.
Mũi kiếm đâm trúng vào tâm cơn lốc nhỏ và bị cơn lốc hút lấy rồi tản ra, tạo thành một vụ nổ khí nén nhỏ.
Cơn lốc nhỏ mà Hoài Bão tạo ra là một linh thuật hệ phong, gọi là Tiểu Toàn Phong. Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng linh thuật này cần một khả năng khống chế linh lực hệ phong tinh tế để nén luồng không khí thành một cơn lốc nhỏ nhưng có lực xoáy và hút cực mạnh. Hơn nữa vì nhỏ nên cần phải biết chọn lựa thời điểm và vị trí sử dụng hợp lý.
Thực tế thì linh thuật Tiểu Toàn Phong này không phải Hoài Bão hiện tại đủ khả năng tạo ra, mà là nhờ sự trợ giúp và hướng dẫn của Phong Vân kiếm.
Khi Vô Ảnh Kiếm bị Tiểu Toàn Phong phá hủy, Vân Phi bị vụ nổ làm bật lùi lại, đây cũng là lúc Hoài Bão chớp lấy thời cơ.
Hoài Bão vẫn nhắm mắt, tay giơ kiếm về phía sau rồi vung kiếm chém thật nhanh và mạnh về phía Vân Phi.
Không có chuyện gì xảy ra, không có hiệu ứng hoa mỹ, nhưng lúc này, trên mặt Vân Phi đột nhiên hiện ra một vệt máu mỏng, vệt máu không sâu, nhưng khiến cho Vân Phi giật mình đến không thể tin nổi.
"Hư Vô Trảm!" Vân Phi khó tin thốt lên.
Hư Vô Trảm, một chiêu kiếm trông thì đơn giản nhưng khi kiếm đã chém ra thì hầu như người có cấp bậc tương đương không cách nào tránh né, đơn giản vì nó không có hình dạng, không có âm thanh. Ngay cả Vân Phi cũng chưa thể luyện thành chiêu kiếm này, vậy mà Hoài Bão, một kẻ từng bị Vân Phi xem nhẹ lại dễ dàng tung ra.
Vân Phi biết Hoài Bão làm được là nhờ có truyền thừa Phong Vân kiếm, và Hoài Bão cũng chưa thể khống chế thành công nên đường kiếm chỉ cắt nhẹ qua mặt Vân Phi, nhưng nhiêu đó đã đủ khiến Vân Phi sợ hãi.
Danh Sách Chương: