"Lang quân vô tâm, nhiều lần nhận sai, nguyện nhanh chóng rời đi, không làm thế thân người khác."
Thái Cửu cẩn thận đọc những lời này, quả tim run lên.
"Nhiều lần nhận sai, không làm thế thân người khác?"
Cho nên buổi sáng hôm đó nàng khóc thương tâm như vậy là bởi vì hắn gọi sai tên sao?
Thái Cửu không khỏi nhớ lại hình ảnh A Dung khóc hồng hai mắt, ngày đó từ trong mắt nàng còn nhận ra được sự bi thương sâu đậm khó có thể miêu tả. Cái loại bi thương này tuyệt đối không chỉ bởi vì đơn thuần bị nhận sai mà toát ra, hắn thậm chí có thể cảm thấy đôi mắt kia chứa đầy đau xót.
Nàng để ý hắn gọi sai tên như vậy, khóc đến thương tâm khổ sở như thế, nước mắt chảy thấm ướt một mảng áo lớn trước ngực có phải thể hiện rằng, nàng thực ra... có cảm tình sâu đậm với hắn đúng không? Trong lòng nàng rất để ý đến hắn, nàng cũng thích hắn đúng không? Nhất định là như vậy, bằng không nàng sẽ không khóc đến thương tâm đến thế.
Thái Cửu vừa vui sướng nhưng lại có chút ảo não. Đều là tại hắn lúc trước không quan tâm đến nàng, khiến nàng đau lòng mà cũng không biết. Trước kia cùng nàng chung chăn gối mấy tháng, hắn chưa bao giờ nghe thấy nàng ở trong mộng gọi tên người khác, vì sao gần đây lại thường xuyên xuất hiện tên nam nhân khác? Có phải nàng bị hắn làm tổn thương nên cố ý gọi tên nam nhân khác chọc tức hắn không? Cái tên Yến Chi ca ca chó má kia có lẽ là giả, chỉ là nàng cố ý dựng lên để khiêu khích hắn, người này căn bản không tồn tại.
Nghĩ đến thật ra người A Dung thích chính là mình, Thái Cửu có chút hưng phấn, khóe môi khẽ nhếch không nhịn được nở nụ cười. Hắn phấn khích đến không ngủ được, đứng dậy khoác áo ngoài, thắp nến ngồi trước án kỷ mài mực, nương theo ánh sáng mờ nhạt không ngừng viết tên A Dung.
Nàng để ý hắn gọi sai tên sao? Không sao hết, hắn sẽ sửa, từ nay sẽ không gọi sai nữa.
Thái Cửu nghiêm túc viết từng nét bút tên A Dung, viết một tờ đầy "Đồ Sơn Dung", hắn cảm thấy gọi cả họ lẫn tên có chút xa cách liền sửa lại chỉ viết hai chữ "A Dung". Hắn khẽ mở môi mỏng, một bên viết, một bên dịu nhàng gọi hai chữ A Dung, âm điệu ôn nhu trầm thấp đầy tình cảm. Hắn chưa bao giờ gọi tên nàng như vậy, trước đó đều gọi cả họ lẫn tên, sợ chính mình gọi không thuận miệng nên nhẹ nhàng một lần lại một lần gọi "A Dung" suốt một đêm.
Cả một đêm hắn không hề chợp mắt nhưng sáng sớm khi đi thỉnh an lại thấy đại não vẫn cứ có chút hưng phấn, hắn quyết định hôm nay xong việc sẽ sớm đi tìm A Dung, mang bức thư tình yêu dài mấy chục trang hắn thức cả đêm qua viết đưa cho nàng. Nếu nàng thấy thì chắc chắn sẽ rất vui mừng, lần này hẳn là nàng nguyện ý cùng hắn hồi cung.
Hôm nay khi xử lý công văn, Thái Cửu chấm bút lông vốn muốn phê chút lưu ý, không biết sao sau khi đặt bút lại phát hiện chữ viết ra đều là tên A Dung. Nhìn kỹ thì phát hiện mấy tờ trước cũng viết đầy hai chữ "A Dung" như vậy. Khuôn mặt Thái Cửu đỏ hồng lên, thẹn thùng nhìn bốn phía, thấy tỳ nữ cùng bọn thị vệ vẫn đứng lẳng lặng không có gì khác thường hắn mới âm thầm thở ra, rũ mắt nhìn đống thư tín bị hắn phê lung tung rối loạn, thầm tính cầm thư đi tiêu hủy. Không thể để cho người khác biết hắn lúc làm việc không đúng tư chức, trong lòng đều là nữ nhân Đồ Sơn Dung, cái này sẽ làm hắn bại hoại thanh danh, sau này hắn sẽ là minh quân hiền lương của Yêu giới, không thể dính cái ác danh trầm mê nữ sắc được.
Tiếp tục xem thư tín, Thái Cửu có chút thất thần, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ngóng trông thời gian qua nhanh một chút, như vậy thì hắn mới có thể sớm rời đi tìm A Dung.
Lại ngồi thêm một khoảng thời gian, mặt trời đã lặn dần xuống phía tây núi, Thái Cửu gấp không chờ nổi đứng dậy, hắn hồi tẩm cung cầm thoại bản với thư tình yêu hắn viết đêm qua gấp gọn, bữa tối cũng chưa ăn mà vội vội vàng vàng gọi xe thần phi đến thôn trang.
Bởi vì muốn sớm được nhìn thấy A Dung, Thái Cửu dùng tốc độ nhanh nhất lên đường, khi tới thôn trang trời vẫn còn sáng, ánh nắng như lửa chiếu xuống nửa bầu trời tạo nên khung cảnh đẹp mắt. Thái Cửu đỗ xe thần ra bên trái thôn trang, hắn xốc màn xe chuẩn bị bước xuống. Kẽo kẹt một tiếng, cửa thôn trang bị người từ bên trong mở ra, hai tay A Dung nâng làn váy chạy chậm ra. Thái Cửu vui vẻ, đây là nàng tâm linh tương thông, biết hắn muốn tới nên mới ra nghênh đón hắn sao? . ngôn tình sủng
Hắn cao hứng xuống xe, chân nhấc lên đang muốn đi về hướng A Dung. khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt đột nhiên ngây ngẩn cả người, chân mới vừa nâng lên lại chậm rãi thu trở về.
"Yến Chi ca ca, cuối cùng huynh cũng tới, A Dung đợi huynh lâu rồi." A Dung vui vẻ vừa nói vừa bổ nhào vào ngực nam tử phía trước, nam nhân tay dắt ngựa trắng, một thân bạch y thân trường ngọc lập*
Thân trường ngọc lập: vóc dáng cao lớn, dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.
Yến Chi rũ mắt nhìn A Dung, gương mặt mang theo ý cười, hắn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mịn màng của nàng, sủng nịnh nói:"Lớn như vậy rồi mà sao còn lỗ mãng thế? Khó khăn lắm mới vững vàng tiếp được muội."
"Đã lâu ngày không gặp, A Dung chỉ là quá nhớ Yến Chi ca ca cho nên không nhịn được mới đi nhanh chút, muốn sớm nhìn thấy ca ca." A Dung vui sướng ôm Yến Chi, ở trong ngực hắn cọ cọ.
Nàng rời nhà mấy tháng, ở ngoài cô đơn nên rất nhớ mọi người ở Đồ Sơn. Lúc trước khi ở Đông Cung, bị Thái Cửu khi dễ, trong bụng chứa đầy ủy khuất chua xót không biết nói với ai. Ban đêm nhìn trăng trên cao, nàng rất muốn về nhà nhưng bởi vì hài tử trong bụng, Yêu hậu và Yêu đế không cho nàng rời khỏi Đông Cung. Hiện tại thật tốt, Yến Chi ca ca tới đón nàng, nàng rất nhanh sẽ được về nhà.
Danh Sách Chương: