Nén lại nỗi đau trước ngực, tiểu hồ ly cảm thấy mình hẳn là nên rời đi, nàng không nên đi tìm thượng thần. Cuối cùng thì thượng thần cũng không xảy ra chuyện gì, hắn ta không những vẫn còn tốt mà còn muốn thành thân với thê tử diễm lệ, sống trong cung điện xa hoa. Cao quý hiển hách như vậy sợ là sẽ không bao giờ nhớ tới tiểu hồ yêu bị bỏ lại trong điện Cực Uyên.
Nhưng mà nàng lại không nhịn được muốn đi theo mấy tiên quan kia, nàng chỉ muốn nhìn hắn một chút, chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng được. Nàng không xứng với thượng thần cao quý, không có cơ hội gả cho hắn, nếu được nhìn trộm hắn mặc hỉ phục thôi cũng coi như hoàn thành được tâm nguyện cả đời này. Bộ dáng thượng thần mặc hỉ phục nhất định sẽ rất đẹp, so với ngọc thạch còn ấm áp tinh tế hơn rất nhiều. Tuy rằng bộ hỉ phục này hắn mặc vì nữ nhân khác.
Áp xuống nỗi đau kịch liệt trong lòng, tiểu hồ ly đi theo mấy tiên quan kia vào cung điện hoa lệ, nàng trốn sau bồn hoa, nhón chân lên nhìn xung quanh. Ở bên trong là các hàng tiên nga nối liền không dứt bưng đến các loại điểm tâm tinh xảo, từng hàng ngay ngắn trật tự đi vào trong Điện Kim Loan. Đang lúc tiểu hồ ly nhìn ngó xung quanh, có một tiên quan đến vỗ vỗ vai nàng, nhẹ trách mắng:"Mọi người đều bận tối mày tối mặt mà ngươi lại ở chỗ này nhìn ngó cái gì, đừng có lười biếng, nhanh qua đó giúp dọn đồ."
Hắn vừa nói vừa nhét vào tay tiểu hồ ly một mâm hoa quả tươi, thúc giục:"Mau đi cùng các nàng kia, đừng lười biếng."
"Vâng." Tiểu hồ ly bưng mâm trái cây nhìn đội ngũ tiên nga, rồi lại nhìn ánh mắt không kiên nhẫn của tiên quan, lập tức theo vào.
Hôm nay nàng mặc bộ váy trắng tay rộng có vài phần tương tự với quần áo của tiên nga, sợ là vị tiên quan này đã ngộ nhận nàng là một tiên nga lười biếng. Tiểu hồ ly đi theo các tiên nga cùng nhau bưng thức ăn, bố trí cho yến hội ngày mai. Sau một lúc bận rộn, tiên quan dẫn đầu phát cho mỗi người một bộ áo váy đỏ nhạt, hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:"Ngày mai là ngày đại hỉ của thượng thần Cực Uyên và thần nữ Linh Bích, các thần cùng các vị thượng tiên cũng đều tới tham dự, đây là một sự kiện trọng đại, long trọng, không được phép gây ra sai lầm. Tối nay các ngươi về nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai chúng ta phải hầu hạ thật tốt."
"Vâng." Các tiên nga cung kính trả lời.
Sau đó tiên quan đều để các tiên nga trở về. Tiểu hồ ly bị đám đông đẩy về phía trước, nàng không biết mình sẽ đi đâu, chỉ có thể đi theo chân các tiên nga cùng nhau trở về nơi nghỉ ngơi, tá túc một đêm ở đó, ngày hôm sau lại bị kéo dậy làm việc.
*
Trong Điện Kim Loan, tiểu hồ ly cùng một nhóm tiên nga đứng bên cạnh các thượng thần và thượng tiên để hầu hạ, thêm đồ ăn và rót rượu cho bọn họ. Vị tiên quan chủ trì hôn lễ chậm rãi thông báo lễ thành thân bắt đầu, thượng thần cùng thần nữ mặc hỉ phục hoa lệ đi vào trong Điện Kim Loan. Người nọ vẫn tuấn tú như cũ, dáng người thẳng tắp, cao lớn cứng cỏi, ăn mặc hỉ phục hoa lệ càng thêm vài phần ngông cuồng. Nhưng hắn không còn là thượng thần của nàng nữa.
Mắt tiểu hồ ly ửng đỏ, trong lòng đầy sự chua xót, nàng ngơ ngẩn nhìn thượng thần, nhìn sắc mặt nghiêm nghị của hắn thực hiện các nghi thức hôn lễ trang trọng cùng thần nữ, nhìn bọn họ dắt tay nhau đi vào trong yến hội nhận lấy sự chúc phúc của đông đảo các tiên nhân. Khi thượng thần với thần nữ sắp đi ngang qua nàng, trong lòng tiểu hồ ly càng thêm căng thẳng, tay rót rượu run lên, rượu gạo chảy xuống như trút, bắn lên trên đùi vị thượng tiên ngồi trên ghế.
"Á..." Cánh tay tê rần, tiểu hồ ly phát hiện sắc mặt thượng tiên kia nhìn chằm chằm nàng không vui, hắn siết chặt lấy tay nàng, kéo lực chú ý của nàng quay về.
"Tiên nga thuộc cung nào mà chân tay lại vụng về như vậy, thế mà cũng xứng tới hầu hạ tại Điện Kim Loan, mắt của tiên quan chủ quản bị mù rồi sao?" Thượng tiên nổi giận nói.
"Thực xin lỗi, nô tì không cố ý, xin thượng tiên bớt giận, nô tì lau khô giúp ngài." Tiểu hồ ly vội vàng luống cuống lau rượu trên đùi hắn, trên người nàng không có khăn tay nên đành nhấc vạt váy của mình lau cho hắn.
Ánh mắt thượng tiên có chút thay đổi, hắn nhìn đôi tay nhỏ trắng nõn của tiểu hồ ly đang không ngừng chà lau trên đùi hắn, chậm rãi nói:"Gọi ta là Cửu điện hạ."
Tiểu hồ ly nhìn bảng tên dán trên ghế —— Cửu Tiêu, đây là thái tử thứ chín của Thiên Đế? Nàng vội vàng cung kính nói:"Vâng, Cửu điện hạ."
Cửu Tiêu nâng khuôn mặt nhỏ của tiểu hồ ly lên cẩn thận quan sát, bộ dáng rất xinh đẹp, trắng nõn trơn mềm, da dẻ mượt mà, chỉ là đôi mắt không hiểu sao lại hồng hồng, nước mắt trên hàng mi chỉ trực rớt xuống. Như này là bị dọa sợ sao?
"Ngươi khóc cái gì, ta chỉ mới mắng ngươi có hai câu thôi, hôm nay là đại hỉ của thượng thần với thần nữ, đừng làm hỏng không khí vui mừng."
"Không liên quan đến Cửu điện hạ, nô tì bị cát bay vào thôi." Tiểu hồ ly nâng mu bàn tay lau khô nước mắt, trong lòng lại không nhịn được oán trách hắn, Cửu điện hạ này thật là xấu xa, chẳng lẽ nàng lại không biết hôm nay là ngày đại hỉ của thượng thần hay sao? Lại cứ nhẫn tâm nhắc nhở nàng như vậy, tâm thật đau, ô...
"Cực Uyên, tại sao lại không đi?" Linh Bích kéo kéo tay áo thượng thần, phát hiện hắn đang nhìn về phía chỗ ngồi bên trái, nhìn theo ánh mắt hắn, nàng thấy một tiểu tiên nga đang cong lưng lau quần giúp Cửu Tiêu.
Bởi vì tiểu tiên nga đưa lưng về phía nàng nên nàng không nhìn rõ bộ dáng của tiên nga kia. Linh Bích thu hồi ánh mắt lại nhìn thượng thần, không biết chỗ đó có gì đẹp khiến hắn nhìn đến xuất thần như vậy.
Danh Sách Chương: