Mục lục
Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nương kia nắm bàn tay to rộng của hắn, ghé vào mép giường trông hắn cả đêm.
Một đêm này nàng không hề chợp mắt, cách một thời gian sẽ xem xét tình hình của hắn, giúp hắn lau mồ hôi, đút nước cho hắn.
Khi sắc trời dần sáng, nàng lại bò dậy kiểm tra miệng vết thương của hắn một lần nữa, xác nhận không còn nguy hiểm nữa mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng không ngừng nhìn hắn, bàn tay trắng nõn phác theo khuôn mặt tuấn tú, sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, nhỏ giọng nói:"Điện hạ, người nhất định phải bình an, ta phải đi rồi, chúc người thân thể an khang!"
Thái Cửu bị trọng thương, trên ngực ẩn ẩn đau, đau đến mức hắn không ngủ được. Đêm qua, hắn chỉ nhắm mắt tượng trưng, nửa tỉnh nửa mê nhưng cũng không ngủ. Cô nương kia làm những gì cho hắn hắn đều có thể cảm nhận được. Thời điểm nàng hôn hắn, khi đôi môi mềm mại kia chạm lên trán, thần kỳ là hắn cũng không cảm thấy phẫn nộ. Có lẽ bởi vì hắn nghe được lời nói thương tiếc lo lắng cùng lưu luyến không rời của nàng. Trên đời này, ngoại trừ mẫu phi cũng không có nữ nhân thứ hai vì hắn lo lắng, yên lặng trông nom hắn cả đêm như vậy.
Có lẽ cô nương này trong lòng ái mộ hắn.
Lúc ấy, Thái Cửu cho là như vậy. Tuy nhiên hắn cũng không muốn dây dưa với cô nương này, cho dù nàng thích hắn hắn cũng không thể đáp lại nàng. Trong lòng hắn chỉ yêu một mình A Lê, vậy nên lúc tỉnh lại hắn cũng không đi hỏi thăm cô nương đó, cũng không muốn biết nàng là ai. Chỉ là trong lòng thực cảm kích nàng, ở thời khắc hắn gặp nguy cấp đã kịp thời xuất hiện cứu hắn một mạng.
Đến lúc Thái Cửu tỉnh táo lại đã là chính ngọ, vừa mở mắt đã thấy Si, Mị, Võng, Lượng đứng ở mép giường, vẻ mặt sợ hãi:"Điện hạ bớt giận, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần."
Bởi vì được cô nương kia chữa trị, Thái Cửu đã không còn bị thương nghiêm trọng như vậy. . Truyện Xuyên Không
Đêm qua đạo sĩ kia dường như thay đổi hoàn toàn, công lực tăng lên đáng kể, cho dù được hỗ trợ cũng không làm nên chuyện, vì vậy hắn cũng không trách tội Si, Mị, Võng, Lượng, chỉ ra lệnh cho bốn người lui ra, tự mình ở trong phòng tĩnh dưỡng.
Chờ cho tất cả đi rồi, Thái Cửu lơ đãng đảo qua mép giường, phát hiện một chiếc khuyên tai bạch ngọc, hắn cầm lên nhìn kỹ, hẳn lúc cô nương kia ghé vào mép giường đã không cẩn thận rơi xuống. Khuyên tai này sáng trong, tinh chất thượng thừa, thoạt nhìn không phải đồ rẻ tiền, Thái Cửu sợ cô nương kia sẽ quay lại tìm nên không có vứt đi mà cất kĩ càng. Sau đó cô nương không xuất hiện nữa, dần dà Thái Cửu đã quên mất sự tồn tại của chiếc khuyên, cũng không còn nhớ đến cô nương kia. Thẳng đến khi phát hiện ra khuyên tai trong phòng A Dung, Thái Cửu mới nhớ lại sự tình đêm đó, cẩn thận nghĩ đến, giọng nói của A Dung với cô nương đó cực kỳ giống nhau.
Thái Cửu tự trách, vì sao hắn không sớm nhận ra A Dung chính là cô nương đó?
Hẳn là A Dung đã sớm thích hắn nhưng hắn lại xấu tính khi dễ nàng, dùng ngôn ngữ thô bỉ nhục mạ nàng, khi cùng nàng gần gũi thân mật còn gọi tên A Lê, còn tuyên bố trong lòng chỉ yêu một mình A Lê, cả đời này sẽ không bao giờ thích nàng. Lúc ấy nàng nghe xong có biết bao nhiêu đau khổ, khó trách buổi sáng hôm đó nàng khóc thương tâm như vậy.
Bị người mình thích kịch liệt khinh thường, hiện tại nàng hẳn là rất hận hắn, có lẽ đã không còn yêu hắn nữa. Nhưng hắn vẫn muốn đánh cuộc một phen, hắn không muốn bỏ lỡ nàng, có lẽ nàng vẫn còn một tia tình cảm với hắn. Hắn muốn thay đổi ấn tượng không tốt trước kia trong lòng nàng, khiến nàng yêu lại hắn một lần nữa.
Hiện tại nàng hẳn là chán ghét hắn cho nên hắn không thể giống như trước, dùng dáng vẻ dọa người xuất hiện trước mặt nàng được, cái này sẽ chỉ khiến cho quan hệ của hai người bị trì trệ. Thái Cửu cong tay làm mình trở nên tang thương suy yếu một chút, thoạt nhìn bộ dáng phong trần mệt mỏi. Hắn ôm hài tử nhanh chóng đi tìm A Dung.
A Dung đang may y phục, gần đây nàng thực nhớ hài tử nhưng lại không thể đến Đông Cung thăm nên muốn may chút xiêm y, đến lúc đó sẽ bảo người mang đến Đông Cung. Không thể tận mắt nhìn hài tử từ từ lớn lên thì để hắn mặc quần áo nàng làm mà lớn cũng tốt, nàng sẽ làm hết sức để đề bù cho nhi tử thiếu hụt tình thương của mẹ.
"Rầm rầm rầm." đang lúc A Dung tập trung tinh thần, cửa lớn bị gõ vang.
Nàng buông kim chỉ, lấy mu bàn tay xoa xoa khóe mắt ửng đỏ, đứng dậy đi mở cửa, vừa mới mở cửa, nhìn thấy nam nhân trước mắt đột nhiên ngẩn ngơ.
"Ngươi...Ngươi tới đây làm gì?" A Dung kinh ngạc hỏi.
Thái Cửu đưa hài tử tới trước mặt A Dung, nhẹ giọng nói:"Thập Nhi muốn mẫu thân, nó thường xuyên mở mắt nhìn chằm chằm đồ vật ngươi lưu lại thôn trang cho nên ta mang nó đến đây cho ngươi."
Nhìn đến gương mặt quen thuộc của nhi tử, mũi A Dung chua xót, thiếu chút không nhịn được mà khóc òa lên. Nàng cũng rất nhớ hài tử, vươn tay ôm hài tử lên, nàng vui vẻ hôn hôn lên gương mặt nhỏ, xoay người đi vào trong. Ba tháng không gặp, nhi tử lớn hơn một chút, đôi mắt đen nhánh kia càng trở nên có thần.
"Khụ khụ..." Thái Cửu ho khan hai tiếng, nhìn bóng dáng A Dung, cẩn thận hỏi:"Ta có thể đi vào không? Bên ngoài gió lớn quá có chút lạnh."
Lúc này đang vào giữa đông, Đông Cung ở vùng duyên hải phía Đông, nhiệt độ không tụt xuống quá thấp, mà Đồ Sơn ở phía Tây Bắc, hôm nay gió to kèm theo tuyết, khi đi vào Đồ Sơn, Thái Cửu cởi áo ngoài bọc nhi tử lại, quần áo hắn có chút đơn bạc, gió to một phát liền lạnh phát run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK