A Dung nhìn vẻ mặt Đông Hoàng Thái Cửu vẫn còn chút hoài nghi, nàng cố ý học theo bộ dáng làm nũng của A Lê, ghé lên ngực hắn làm ra bộ chực khóc lã chã, nũng nịu nói:"Điện hạ, nếu mùi hương trên người ta không giống như trước, người sẽ không thích ta nữa sao? Chẳng lẽ điện hạ chỉ thích mùi hương trên người ta thôi sao? Người căn bản không thích con người của ta, ô..."
Vừa thấy nàng muốn khóc, Thái Cửu lập tức trở nên luống cuống. Trong khoảng thời gian này, tình cảm của bọn họ có chút tiến triển, tuy rằng có khi nàng sẽ tỏ vẻ hơi câu nệ nhưng ít ra sẽ không còn giống như trước, vừa thấy hắn đến là né xa ba thước, hắn chạm một cái vào nàng sẽ khiến nàng sợ tới mức muốn khóc nữa. Đã lâu rồi nàng không khóc ở trước mặt hắn, hắn cho rằng bọn họ đã thoát khỏi cái loại quan hệ ở chung cứng ngắc như trước. Hắn không muốn bọn họ lại quay về tình trạng như cũ.
Ném mối nghi ngờ ra sau đầu, Thái Cửu nâng khuôn mặt nhỏ của A Dung lên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt đọng trên khóe mắt nàng, dịu dàng nói:"Người ta thích chính là ngươi, dù ngươi có biến thành bất cứ bộ dạng gì ta cũng đều vẫn sẽ thích ngươi."
A Dung nhìn dáng vẻ ôn nhu thâm tình của Thái Cửu cũng không cảm thấy vui mừng hơn là bao, chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một trận ghen tuông. Bất kể nàng biến thành bộ dáng gì hắn đều vẫn sẽ thích nàng sao? Nhưng mấu chốt là người kia nhất định phải là thất muội.
Nếu hiện tại nàng thay đổi khuôn mặt, nếu hắn biết thật ra người mỗi ngày cùng hắn giao hoan là một nữ nhân khác, chắc chắn hắn sẽ giận dữ bóp chết nàng.
Trong lòng có chút khó chịu nhưng A Dung vẫn làm đúng phận sự kéo khóe môi lên, nỗ lực biểu hiện ra dáng vẻ vui mừng, nàng mỉm cười với Thái Cửu, nói:"Điện hạ đối với ta thật tốt, ta cũng thích điện hạ."
Thái Cửu cho rằng nàng chỉ là sợ hắn, hoặc đơn giản chỉ vì làm hắn hài lòng mới nói ra những lời này. Bởi vì A Lê chưa bao giờ biểu hiện sự yêu thích với hắn, từ trước là sợ hãi, những ngày gần đây cũng chỉ là ngoan ngoãn nghe lời mà thôi, ngoan ngoãn cũng bởi vì nàng cần huyết hoàn. Cho nên sự ngoan ngoãn này nhìn thế nào cũng thấy ẩn giấu vài phần giả tạo.
Nhưng lần này khi hắn nhìn về phía nàng lại đột nhiên cảm thấy dường như nàng thật sự thích hắn. Bởi vì đôi con ngươi trong vắt sáng ngời, ánh mắt dịu dàng như nước chăm chú nhìn hắn biểu lộ tình yêu nồng đậm, dường như không thể dời ra. Giờ khắc này trong lòng Thái Cửu thực sự vui mừng, hắn cảm thấy nàng đã yêu hắn.
Cầm lòng không được, hắn cúi người hôn xuống, ngậm lấy cánh môi phấn nộn của nàng nhẹ nhàng mút mát, rồi lại thâm nhập vào liếm láp gặm cắn, hút lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng. Nước bọt trong miệng hai người giao hòa vào nhau, tiếng nước nhóp nhép vang lên ái muội, Thái Cửu có chút động tình, hắn lôi kéo áo ngoài của A Dung ra, chỉ chốc lát sau đã lột xuống dưới.
A Dung bị hắn hôn đến choáng váng, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng thở gấp, mê man nhìn lên đỉnh màn, bị hắn cởi áo ngoài ra cũng chưa kịp phản ứng lại.
Da thịt trơn trượt trắng nõn bại lộ trước mắt, hai ngọn núi cao ngất trước ngực A Dung được giấu trong chiếc yếm hồng nhạt, Thái Cửu nuốt nước miếng, ngón tay thon dài tiến vào thăm dò trong chiếc yếm thêu của nàng, nắm lấy một bên ngực đầy đặn mà vuốt ve.
Thật mềm, lại trơn nhẵn nõn nà, đã mấy ngày không sờ ngực nàng, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy ngực nàng lại lớn hơn thêm một phần, sờ vào càng có độ đàn hồi co dãn. Hơn nữa dường như còn tỏa ra mùi sữa nhàn nhạt thoang thoảng.
Thái Cửu cúi đầu, cách lớp yếm mỏng vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp đỉnh nhọn đang nhô lên, nước bọt trong miệng theo đầu lưỡi chảy xuống, áo yếm dần dần bị thấm ướt, quả anh đào nhỏ dựng đứng, chống lên lớp yếm mỏng manh như ẩn như hiện.
Thái Cửu dùng hàm răng khẽ cắn lấy quả anh đào, mũi khẽ ngửi, cảm thấy mùi hương của sữa ngày càng nồng đậm. Hắn có chút gấp gáp không chờ nổi, duỗi tay đến sau cổ A Dung cởi bỏ dây yếm.
Sau cổ bị móng tay của Thái Cửu quẹt qua một chút, A Dung từ mê võng trong nháy mắt hồi phục lại tinh thần, nàng đẩy hắn ra, có chút hoảng loạn dịch về sau hai bước. Hiện tại nàng đang mang thai hài tử, không thể làm chuyện đó được.
Đột nhiên bị đẩy ra, Thái Cửu kinh ngạc nhìn A Dung đang co người lại, đã lâu rồi hắn không thấy nàng kháng cự như vậy.
"A Lê, ngươi lại bắt đầu sợ ta sao?" Thái Cửu tới gần A Dung, bình tĩnh nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi.
Thanh âm bình tĩnh không nghe ra là vui hay cáu giận. Nhưng A Dung lại cảm thấy hắn có chút không vui, nàng vội ngẩng đầu hôn lên môi mỏng của hắn, lấy lòng nói:"Điện hạ, hôm nay ta đến kì sinh lí, không thích hợp để thị tẩm đâu, hôm khác có được không?"
Thái Cửu nhìn về phía bụng nàng, thần sắc hòa hoãn lại chút ít, nếu bởi vì nguyên nhân này mà nàng cự tuyệt hắn thì có thể tha thứ được.
Hắn đưa tay vào trong yếm, sờ lên bụng nàng nhẹ nhàng xoa xoa, dịu giọng hỏi:"Bụng đau không?"
A Dung nghĩ, nếu mình giả bộ đáng thương, nhất định hắn sẽ không làm gì nàng. Vì thế nàng cố nặn ra một chút nước mắt, giả vờ rất đau, đáng thương khóc thút thít:"Đau, đau lắm."
"Đừng khóc, rất nhanh sẽ không đau nữa." Thái Cửu dịu dàng nói, hắn cử động tay, chậm rãi truyền linh lực, một dòng nước ấm liền tiến vào trong bụng A Dung.
Trong bụng ấm áp dào dạt, thật thoải mái, thậm chí A Dung cảm thấy những khó chịu vì mang thai đều biến mất hết, nàng thỏa mãn nheo mắt.
Thái Cửu nhìn bộ dáng giống như mèo con lười biếng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng một chút, nhỏ giọng hỏi:"Còn đau không?" . Truyện Bách Hợp
A Dung lắc đầu, sung sướng trả lời:"Không đau nữa." Lại còn thật thoải mái.
Thái Cửu thu lại tay, cởi bỏ đai lưng và quần lót của mình, côn th*t sưng to lập tức nhảy ra, dương oai diễu võ đung đưa trước mắt A Dung. Hắn nhìn khuôn mặt kinh ngạc của nàng, khàn giọng nói:"Ngươi thoải mái rồi, giờ đến lượt ta."
A Dung:"..." Cái quái gì vậy???
Cho nên nàng giả vờ đáng thương không có hiệu quả?
Danh Sách Chương: