Đại quân chiến thắng trở về, Sở Phượng Nguyên ban thưởng tam quân, tướng lĩnh có công lần lượt được phong thưởng, mãi đến tận chiều mới kết thúc.
Hai huynh đệ tuy đã gặp nhau, nhưng vẫn chưa có cơ hội cùng trò chuyện, khi điển lễ bế mạc, Sở Phượng Nguyên chỉ kịp vỗ vai Sở Hướng Thiên, dặn dò: “Mẫu hậu rất lo cho hai đệ, dàn xếp cho đại quân cẩn thận, rồi nhớ tiến cung một chuyến.”
Sở Hướng Thiên gật đầu, dẫn binh tạm thời đóng quân tại ngoại thành, những binh sĩ này được triệu tập từ tứ xứ, nay chiến tranh đã kết thúc, phong thưởng cũng đã lĩnh, đã đến lúc nên để họ về lại bản doanh.
Để phòng ngừa sai sót, hắn còn phải tọa trấn ở đại doanh ngoại thành thêm vài hôm, đợi khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, mới có thể yên tâm giao việc lại cho cấp dưới.
Phó Điềm không tiện theo quân, cậu tự về Hầu phủ trước, Chu Truyện Thanh nhớ nhà đến sốt ruột, vốn định trở về cùng Phó Điềm, nhưng cuối cùng lại bị muội phu (em rể)sinh lòng đố kị bức ép ở lại chịu tội chung.
Hai nam nhân có nhà mà không thể về liếc nhìn nhau, đều cảm thấy người kia ngứa mắt không thể tả.
***
Khang Nhạc hầu phủ.
Nghe tin đại quân trở về, Phó Cát liền phái người ra nghe ngóng, để khi Phó Điềm trở về, bọn họ có thể lập tức chạy ra đón.
Phó Điềm cưỡi ngựa mà về, vừa tới cửa đã thấy Phó Cát dẫn theo một đám hạ nhân đứng chờ sẵn, cung cung kính kính xếp thành hai hàng, hoan nghênh cậu quay về.
Phó Điềm nhìn thử, vẫn không thấy Phó Hữu Cầm đâu, cậu bắt đầu chột dạ, giao ngựa cho hạ nhân, giả vờ lơ đãng hỏi: “Nương không có nhà sao?”
Phó Cát khó xử, ông do dự một hồi mới nói: “Phu nhân đang ở trong hậu viện, ngài ấy… đang rất tức giận.”
Mí mắt Phó Điềm giật điên cuồng, cậu tằng hắng, khỏi hỏi cậu cũng biết Phó Hữu Cầm tức giận vì chuyện gì.
Trước khi đi, cậu cũng từng do dự mãi nhưng rồi vẫn quyết định không nói thật cho bà biết, thậm chí cậu vì muốn che giấu chuyện này, đã gạt bà đến Tứ Phương trấn, nay đại quân trở về, chuyện cậu đi biên quan tìm người cũng đã bị lan truyền, thậm chí qua miệng người đời, sự tích về cậu còn hết sức ly kỳ, mẫu thân nghe được, không giận mới là lạ.
“Nương… rất giận sao?” Phó Điềm chột dạ hỏi.
Phó Cát gật đầu, ông cũng buột miệng nói thêm, “Chuyện lớn như vậy, Hầu gia lại không chịu báo trước cho phu nhân một tiếng. Sau khi phu nhân biết được, ngài ấy đã lo lắng mất mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phu nhân như vậy cũng vì quá thương ngài, ngài cứ chủ động nhận sai, phu nhân sẽ không tức giận lâu đâu.”
“Ta biết rồi.” Phó Điềm cúi đầu, nhanh chân đến hậu viện tìm Phó Hữu Cầm.
Phó Hữu Cầm ngồi dưới mái hiên, bà đang may một bộ trung y, nghe thấy tiếng bước chân, bà ngẩng đầu nhìn thử, không mặn không nhạt quay đầu về, “Hầu gia đã về rồi đấy ư.”
Phó Điềm mếu máo, mẫu thân luôn gọi nhũ danh của cậu, mà giờ lại kêu “Hầu gia”, không cần nghĩ cũng biết bà đang giận.
“Nương, con đã trở về.”
Phó Điềm nhích nhích lại gần, ngồi xuống cạnh bà, “Cát thúc nói người giận con.”
Kim thêu trong tay đã ngừng, Phó Hữu Cầm nhàn nhạt nói: “Ta có gì mà phải giận, con cái lớn rồi, tự có quyết định riêng của nó.”
Phó Điềm làm nũng ôm cánh tay bà lắc lắc, ngoan ngoãn nhận sai, “Nương, con biết sai rồi, con không nên gạt người.”
Phó Hữu Cầm thở dài, nhìn hai gò má gầy gò của con, bà cũng không giận nổi, “Con đã lớn rồi, muốn làm gì nương cũng không cản được, nhưng chí ít cũng nên nói trước cho ta một tiếng, đừng âm thầm chạy đi như thế, lỡ…”
“Không có lỡ.” Phó Điềm ngắt lời bà, cười nói: “Không phải con đã bình an trở về rồi sao, còn mang về trả cho người một ‘chàng dâu’ lành lặn nữa kìa.”
Phó Hữu Cầm nghĩ đến “chàng dâu” cao lớn thô kệch trong lời cậu, bà buồn bực hỏi, “Phượng Chương sao còn chưa chịu về cùng con?”
Phó Điềm nhún vai, “Ảnh còn đang ở đại doanh xử lý công chuyện, khi nào xong mới về được, tỷ phu cũng hãy còn ở đó.”
Phó Hữu Cầm cầm trung y ướm thử lên người cậu, bà thỏa mãn cắm kim về lại bọc kim chỉ, “Gọi người đưa tin cho tỷ tỷ con đi, mấy ngày nay con bé cũng lo lắm đấy.”
Phó Điềm gật đầu, “Chờ khi nào hết bận, chúng ta mời tỷ phu và tỷ tỷ qua đây cùng ăn một bữa cơm đi, có một chuyện con muốn thương lượng cùng mọi người.”
“Chuyện gì?” Phó Hữu Cầm ngạc nhiên hỏi.
Phó Điềm mím môi cười, “Con muốn thành hôn trong năm nay.”
Phó Hữu Cầm vẫn chần chừ, “Trong cung…”
Phó Điềm không lo vấn đề này, cậu cười híp mắt, “Thái hậu và hoàng thượng không phản đối đâu, khó ở chỗ tôn thất, nhưng Hướng Thiên nói ảnh sẽ giải quyết.”
Hồi trước hễ cứ nhắc đến chuyện kết hôn cậu lại ngượng, còn bây giờ đã khác, “Đính hôn lâu như vậy, bọn con không muốn kéo dài thêm nữa.”
Phó Hữu Cầm ôn hòa nhìn cậu, nhớ đứa bé con mới ngày nào còn núp trong lòng bà mà thoáng cái nay đã lớn, bớt đi vẻ ngây thơ của trẻ con, thêm vào đó là sự thong dong vững chãi của người lớn.
Bà vui mừng cười, “Vậy thì chọn ngày lành, ta sẽ cho người đến xem.”
“Cảm ơn nương.”
“…”
Hai mẹ con vừa nói vừa cười, thân mật bàn về một số điều nên chú ý trong hôn lễ, đợi khi Sở Hướng Thiên trở về, thậm chí Phó Điềm đã chọn xong vài ngày lành tháng tốt.
Hơn nửa năm sau có một ngày lành, là ngày 18 tháng 6. Không quá vội cũng không phải chờ quá lâu, Phó Điềm hết sức hài lòng, sau khi Sở Hướng Thiên nghe, cũng hết sức hài lòng.
“Ngày mai chúng ta cùng tiến cung.” Sở Hướng Thiên ôm lấy cậu, mặt hắn chứa đựng ý cười, “Báo cho mẫu hậu và hoàng huynh một tiếng, sau đó lại thông báo cho đám tôn thất cổ hủ kia.”
Còn cái gì mà buộc phải được sự đồng thuận của tổ tiên, ấy chẳng qua chỉ là lời nói suông vô nghĩa, nói thẳng ra là đám lão già bảo thủ ấy không chấp nhận để hắn kết hôn cùng một nam nhân, nhưng không dám cản trở thẳng thừng, nên mới vòng vo kiếm cái cớ để dây dưa, lúc trước do vướng chuyện đại hôn của Phó Thư Nguyệt, nên Sở Hướng Thiên mới bỏ qua, giờ mọi sự đã đâu vào đấy, nếu còn ai dám ngáng chân, thì đừng trách hắn không khách sáo.
Ngày hôm sau, hai người cùng tiến cung, điều đầu tiên họ làm là đến Trường Thọ cung bái kiến thái hậu, vừa hay Sở Phượng Nguyên cũng đang ở đấy, chẳng qua bầu không khí giữa hai người hình như có hơi là lạ.
Từ khi Sở Hướng Thiên lên chiến trường, ngày nào thái hậu cũng tụng kinh cầu phúc, không hôm nào được an ổn ngủ ngon, sau đó lại nghe tin Sở Hướng Thiên mất tích, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe Sở Phượng Nguyên nói Phó Điềm đã chạy ra biên quan tìm người.
Thái hậu luôn ôn hòa hiếm một lần phát cáu với hoàng thượng, quở trách y tại sao lại dám để Phó Điềm đến biên quan như thế, nếu lỡ như Phó Điềm cũng xảy ra chuyện, thì bà biết phải ăn nói làm sao với tiểu nhi tử?
Phượng Nguyên khổ mà không dám nói, lại ngại mặt mũi, chỉ đành cố gắng sống qua cơn giận của thái hậu, sau đó, thái hậu lên chùa tĩnh tu, một lòng ăn chay niệm phật để cầu phúc cho hai đứa con.
Mãi khi đại quân về lại Khánh Dương, thái hậu nhận được tin, mới bằng lòng về cung.
Nhìn hai đứa trẻ lành lặn trở về, thái hậu không cầm được nước mắt, hai huynh đệ nhìn nhau, hiếm khi tay chân luống cuống, may mà nhờ có Phó Điềm tri kỷ dỗ được bà ngừng khóc.
Thái hậu cầm tay Phó Điềm tỉ mỉ quan sát, bà đau lòng xoa gò má cậu, “Gầy nhom, ở biên cương khổ lắm phải không con?”
Nàng nói rồi lại nhớ đến chuyện ‘tốt’ mà đứa con lớn gây ra, bất mãn nói: “Hoàng thượng không nên để con ra biên quan như thế.”
Sở Phượng Nguyên: “…”
Y tằng hắng, liên tục nháy mắt ra hiệu cho Phó Điềm, cũng đâu phải y muốn để cậu đi như thế, nhưng nếu để Phó Điềm lén trốn đi thì y cũng chẳng cản được, vả lại khi ấy thái độ của Phó Điềm quá kiên định, khiến y cũng gần như phải tin rằng cậu thực sự sẽ tìm được Sở Hướng Thiên.
Mà sự thật đã chứng minh việc y cho Phó Điềm đi là đúng, chả là thái hậu vẫn không chấp nhận lời giải thích ấy.
Phó Điềm bắt được ánh mắt y gửi tới, cậu cười cười, cố gắng giải thích rằng lúc đó là tự cậu kiên quyết đòi đi, không phải Sở Phượng Nguyên không ngăn, mà là y không ngăn được.
Thái hậu nhìn hai đứa con trai mặt mày nghiêm túc, lại nhìn Phó Điềm đang cười như hoa xuân khoe sắc, bà thở dài, cũng không giận con lớn nữa.
Phó Điềm ở lại cung dùng bữa trưa, sau khi ăn xong Sở Hướng Thiên mới đề cập đến chuyện đại hôn, quả như dự liệu, thái hậu gật đầu tán thành, nếu nói trước kia bà chỉ không phản đối, vậy thì bây giờ tâm trạng bà không khác Sở Hướng Thiên là bao.
Tuy Phó Điềm là nam, nhưng trừ điểm ấy, thì đúng quả thực không còn khuyết điểm nào để chê, từ ngoại hình đến gia thế đều tuyệt vời, tính tình tốt biết gánh vác, không chỉ vậy, cậu còn nguyện đồng sinh cộng tử cùng bạn đời ngay thời khắc nguy hiểm nhất, nếu không vì cậu đã đính hôn với Sở Hướng Thiên từ lâu, chắc có lẽ ông mai bà mối đã đua nhau đến đạp sập đại môn Khang Nhạc hầu phủ.
Thái hậu nhìn tiểu nhi tử mặt mày hớn hở, lắc lắc đầu, bà nói với Sở Phượng Nguyên: “Hai đứa nó kết hôn, không quy định ai gả ai cưới, dù đại điển ở đâu thì e rằng ngày sau vẫn sẽ có lời ra tiếng vào…”
Sở Phượng Nguyên cùng đồng ý với thái hậu, hiểu ý của bà, y đáp lời: “Chi bằng để trẫm tứ hôn, đại điển sẽ tổ chức trong cung.”
Thái hậu thoả mãn gật đầu, hôn lễ cứ thế được quyết định.
Hai người ở lại cung thêm hai ngày, xuất cung, Sở Hướng Thiên đi thăm các tôn thất một chuyến, khi đi âm trầm, mà khi về lại rạng rỡ.
Sau một ngày, thánh chỉ tứ hôn được đưa đến Khang Nhạc hầu phủ.
Thái giám tổng quản cao giọng tuyên đọc, chắp tay chúc phúc hai người.
Sở Hướng Thiên vui tươi hớn hở như xuân về, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt, nghe vậy liền nhét cho hắn một hồng bao trọng lượng kha khá, trông Sở Hướng Thiên chưa bao giờ hiền hòa đến vậy, nhưng lại cố tình dọa thái giám tổng quản sợ hú hồn.
Ý chỉ tứ hôn được ban xuống, chỉ mấy ngày sau phía tôn thất cũng có tin tức, nói là ngày lành đã đến, giấy đỏ vừa mở ra, là ngày 18 tháng 6.
Sở Hướng Thiên cất cẩn thận, cười toe toét không thấy ánh mặt trời.
Ngày tốt đã định, việc còn lại là chuẩn bị cho ngày đại hôn.
Hoàng đế tứ hôn, đại điển thành hôn được cử hành trong cung, tất cả công việc chuẩn bị cho hôn lễ đều được cung nhân sắp xếp, hai tân lang tương lai thì nhàn rỗi đến lạ.
Không có việc gì làm mà hai người cũng không muốn xuất môn, cả ngày chỉ quanh quẩn trong phủ, cuối cùng mãi mới có người không đợi được nữa, thấp thỏm tìm tới cửa.
Người đến là quản sự điền trang, tháng mười một năm ngoái Phó Điềm từng đến điền trang gieo trồng một mẫu lúa mới do cậu cải tạo, đám mạ lớn lên giữa thời tiết lạnh giá của mùa đông, được quản sự điền trang chăm sóc.
Quản sự điền trang vốn cảm thấy điều này thực hoang đường, nhưng không ngờ chúng lại sống được hơn nửa, chiến tranh bùng nổ, Phó Điềm ra biên cương, không rảnh quan tâm đến chuyện phía điền trang nữa.
Còn quản sự vẫn ngày ngày trông coi mảnh ruộng ấy lại vô cùng kích động, một mẫu ruộng được cấy chết non nửa vì trời tuyết, số còn lại tiếp tục trưởng thành dưới sự chăm sóc của quản sự, chúng lớn dần, từ màu xanh biếc chuyển vàng, bây giờ đã có thể thu hoạch.