Văn Điềm cắn cắn môi, thấy hắn xuất hiện đã làm cậu nhẹ nhõm được phần nào, lắc đầu với Sở Hướng Thiên ý bảo mình không sao.
Nhưng thực lòng cậu vẫn đang rất sợ hãi, kiếp trước đã cũng từng xảy ra tình trạng như bây giờ, khi đó toàn bộ Văn gia đều đã bị Văn Bác Lễ khống chế, những ai không phục tùng đều bị ông ta thủ tiêu sạch, hoặc đem đi bán hoặc là giết chết, khiến mẹ con cậu tứ cố vô thân, mẫu thân bị cưỡng bách phải ấn dấu lên tờ hưu thê, một đám binh lính cũng bao vây lấy bọn họ giống như bây giờ, ngay cả một bộ y phục cũng không cho mẹ con cậu, tức tốc muốn đuổi bọn cậu ra khỏi chính ngôi nhà của mình.
Ngay lúc toán lính bao vây lấy họ, câu như đang thấy lịch sử bị lặp lại, móng tay cắm sâu vào thịt lòng bàn tay, cố ép mình trấn định lại, bởi cậu biết bây giờ mình đã không thể quay đầu được nữa rồi.
Sở Hướng Thiên xuất hiện như một vị thần xé tan màn đêm buông xuống cứu rỗi cậu, Văn Điềm hít một hơi thật sâu, cảm giác được trái tim nhỏ đang đập thình thịch đã an tĩnh lại. Có lẽ là do tư thái hắn đạp lăn hai tên lính gác kia quá mức cường thế quá mức ngoan tuyệt, dù cho hắn có đơn phương độc mã mà chạy vào đây thì vẫn có thể khiến Văn Điềm an tâm hơn rất nhiều.
Sở Hướng Thiên sao lại không thấy được sự sợ hãi trong đôi mắt của cậu, hắn rất muốn đưa tay nhu đầu tiểu thiếu gia, an ủi cậu đừng sợ, nhưng do cố kỵ Phó Hữu Cầm còn đang đứng bên cạnh, vậy nên chỉ có thể cười động viên cậu, bảo cậu đừng lo lắng, sau đó xoay người kiên định chắn trước mặt họ
Thân hình hắn cao to, một thân trang phục màu đen gọn gàng, nheo mắt nhìn về phía đối diện, lộ ra vẻ sát khí lãnh liệt, đây là loại khí tức luyện ra được do ma sát giữa sa trường nhiều năm qua, khiến tất cả kẻ địch, kể cả tên hùng mạnh nhất đều phải run sợ, huống hồ chi là bọn quan binh bình thường quanh năm chỉ sống trong an nhàn
Mấy tên đứng đằng trước sợ hãi lùi về sau, nhưng rồi lại thấy mình làm vậy thật quá mất mặt, chỉ là một tên thổ phỉ nhỏ nhoi mà cũng phải sợ sao. Nghĩ vậy lại gân cổ bước lên trước, phô trương thanh thế ngước đầu, “Quan phủ phá án, không muốn chết thì mau tránh ra!”
Giương đôi mắt lạnh lùng, Sở Hướng Thiên dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn bọn chúng, kiệm chữ như vàng, “Cút.”
“Thật to gan!” Tên dẫn đầu bị thái độ của hắn chọc cho điên máu, đem thanh đao chỉ về phía hắn, “Nếu còn không nhường ta sẽ khai đao, dù cho ngươi có là đầu lĩnh thổ phỉ cũng phải bị tiêu diệt mà thôi!”
Sở Hướng Thiên chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả, nhàn nhạt nhìn gã ta, vẫn không nhúc nhích đứng im tại chỗ.
“Hay là… Ngươi cứ tránh đi chỗ khác trước đi?” Văn Điềm từ đằng sau kéo lấy ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói.
Có Sở Hướng Thiên ở đây, Văn Điềm đã an tâm hơn rất nhiều, ít nhất bọn họ cũng không phải tứ cố vô thân, ít nhất vẫn có người để cho mẹ con họ được dựa vào, tuy hắn không nói ra, nhưng Văn Điềm vẫn cảm nhận được Sở Hướng Thiên đang che chở cho bọn họ, hắn nhất định sẽ không bỏ rơi họ.
Nhưng làm người không thể quá ích kỷ, cứ coi như Sở Hướng Thiên thật sự lợi hại đến đâu đi chăng nữa, thì khi đối đầu với hơn 20 tên lính ở đây làm sao mà chiếm ưu thế cho được, huống hồ thân phận của hắn lại còn rất mẫn cảm. Đám binh lính vẫn còn chút kiêng kỵ với mẹ con cậu nên sẽ không dám làm gì quá quắt, nhưng Sở Hướng Thiên thì lại khác, lỡ như phải đổ máu thật thì cậu biết làm sao bây giờ.
Sở Hướng Thiên nhìn cậu kinh hoảng như vậy, vẫn không nhịn được xoa xoa đầu tên nhóc con, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, Chu Truyện Thanh đã đi gọi người tới đây rồi.” Chu Truyện Thanh không theo vào thì chắc chắn y đã chạy đi gọi Vệ Ưởng đến.
Phó Hữu Cầm bắt gặp hành động của Sở Hướng Thiên, bà khẽ nhướn mày, nhưng đây không phải lúc để nghĩ ngợi lung tung, bà cũng tán thành lời Văn Điềm nói, “Đây là chuyện riêng của Văn gia, Sở công tử không nhất thiết phải mạo hiểm.”
Tuy Sở Hướng Thiên là người của triều đình, nhưng Phó Hữu Cầm vẫn không xác định được ngoài mình ra còn người nào biết nữa hay không, vậy nên vào thời điểm như vầy, vẫn không nên để đối phương phải chịu liên lụy.
“Phu nhân cứ yên tâm, người của ta chắc cũng sắp đến rồi.” Sở Hướng Thiên giải thích để họ yên tâm hơn, sau đó để Văn Cát kéo họ lui về sau, còn hắn vẫn tiếp tục đứng chặn ở phía trước.
Phía bọn lính gác đã chờ đến mất kiên nhẫn, vốn đây đã không phải là việc công, chẳng qua do Văn Bác Lễ đã cam kết sau khi xong chuyện sẽ cho mỗi người 50 lượng bạc nên họ mới phí công mà đến đây. Nói cho cùng mẹ con Văn Điềm cũng đâu có tội tình chi, vậy nên không thể để quá nhiều người biết được, cần tốc chiến tốc thắng.
Tên cầm đầu vung tay lên, đám binh lính đằng sau đều đồng loạt rút đao, hai mươi thanh đao sáng loáng chỉ vào bọn họ.
“Ta nói một lần cuối, khôn hồn thì đầu hàng đi, bằng không đừng trách đao kiếm không có mắt!”
Sở Hướng Thiên híp mắt lại, khởi động chân tay, bắp thịt toàn thân đều căng lên, người hai phe cứ giương cung bạt kiếm, bầu không khí ngột ngạt chỉ trực chờ bùng nổ.
“Dừng tay!”
Chu Truyện Thanh dẫn một đội tinh binh mặc áo giáp xông vào trong, nhanh chóng chắn phía trước mặt Sở Hướng Thiên, tạo thành hai phe đối lập với toán binh lính vừa rồi.
“Rề rà không chịu được.” Sở Hướng Thiên thu tay, bất mãn lầm bầm một câu.
Chu Truyện Thanh: “…”
Vệ Ưởng cùng theo tới cũng vung tay lên, khiến người vây trói hai mươi tên quan binh kia, tên cầm đầu nuốt một ngụm nước bọt, phô trương thanh thế mà gào thét: “Các ngươi là ai?! Cả gan dám trái mệnh quan triều đình?”
Vệ Ưởng cười híp mắt, mặt y nhìn hơi tròn, nom dáng dấp ôn hòa dễ bắt chuyện, ai dè vừa mở mồm đã làm con người ta tức ói máu.
“Ông đây là tổ tông nhà chúng bây đấy! Phụng mệnh hoàng thượng đến để giết sạch đám chó con tụi bây, giờ sao, thấy ông có cái gan đó không nào?”
Tên cầm đầu nghe vậy mà sợ run bần bật, nhìn y chằm chằm không dám hó hé câu nào.
Vệ Ưởng nhìn biểu tình của gã ta thì sảng khoái không thôi, hả hê nói, “Hình bộ Thị lang Vệ Ưởng, phụng mệnh đến điều tra án tham ô của Nam Minh quận, tất cả những ai có liên quan đều phải bị bắt giữ để thẩm tra rõ ràng.”
Loạt người được mang đến đều là những tinh binh, lời y vừa rơi xuống, lập tức tất cả đã hành động, nhanh nhẹn bắt gọn toàn bộ người ở đây, bao gồm cả ba người nhà Văn Bác Lễ.
Văn Bác Lễ nghe thấy câu những ai có liên quan đến quận trưởng Nam Minh quận đều sẽ bị bắt giữ khiến chân ông ta sợ mềm nhũn, run lập cập nhìn Vệ Ưởng, gom góp một tia hy vọng mà mở mồm hỏi: “Đại nhân, chúng ta chỉ là những thường dân bị liên lụy mà thôi, xin hỏi ngài sao lại phải bắt chúng ta?”
Vệ Ưởng quay đầu nhìn lão, nụ cười trên mặt vẫn hiện hữu, “Ngươi nhìn mặt ta xem thấy có ngu lắm không?”
Văn Bác Lễ sợ hãi lắc đầu, nhìn nụ cười của y mà lòng rét buốt.
“Ta vừa tìm được thứ này trong thư phòng của huyện lệnh Tứ Phương trấn.” Vệ Ưởng giơ lên một phong thư quen thuộc, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: “Áp giải hết những kẻ này về cho ta!”
Đội tinh binh tuân mệnh áp giải chúng ra ngoài, còn chừa lại ba bốn người không đi mà lưu lại cùng Vệ Ưởng, trơ mắt nhìn Sở Hướng Thiên.
Bọn họ đều là những người đã theo chân Sở Hướng Thiên trở về, nhưng do Sở Hướng Thiên nói mình muốn đi phá án, quăng họ lại kinh đô Khánh Dương bơ vơ một mình. Thương thay bọn họ, những người đều đã quen chém giết trên sa trường, bắt họ mốc mỏ ở kinh đô thì bảo họ sao mà chịu cho nổi, chờ, chờ muốn dài cổ thì nghe tin Vệ Ưởng muốn tới Nam Minh quận, liền khóc lóc van nài đòi đi theo.
Giờ khắc này cả đám đều tha thiết mong chờ mà nhìn Sở Hướng Thiên, cực kỳ hy vọng sếp sẽ khoan dung mà dẫn họ về với chiến trường, nín mấy tháng không được đánh trận, cả người đều mọc lúa cả rồi đây này.
Sở Hướng Thiên lạnh lùng quét mắt nhìn đám thuộc hạ, quay đầu dịu dàng an ủi Văn Điềm, vừa nãy thiếu chút nữa đã đánh nhau khiến tiểu thiếu gia bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch như sắp chết.
Văn Điềm cẩn thận từng li từng tí ló đầu ra nhìn mấy tinh binh uy vũ đang đứng trước mặt, lo lắng hỏi Sở Hướng Thiên: “Bọn họ sao cứ nhìn chằm chằm ngươi hoài vậy, có phải đã phát hiện ra gì rồi không?”
“Ta cũng chẳng biết nữa.” Sở Hướng Thiên nói dối trắng trợn, “Bọn họ cũng đâu có quen biết ta.”
Văn Điềm vẫn cau mày bận tâm, thậm chí còn thay đổi vị trí với Sở Hướng Thiên, nỗ lực dùng thân thể bé tí hon của mình che chở cho hắn, ngăn không cho đám người kia nhìn chằm chằm hắn nữa.
Sở Hướng Thiên vui vẻ mặc cậu che trước mặt mình, tiểu thiếu gia đang quan tâm hắn đây mà, sung sướng cười ra mặt, nhưng khi vừa ngước lên đã quay ngoắc thái độ, xưng xỉa trừng cái đám ngu như bò đang đứng trước mặt.
Còn không mau cút, đứng mốc mỏ ra đấy chờ như chó chực xương làm cái gì?!
Các bạn thuộc hạ đáng thương: “…”
Đám hán tử thần kinh thô to bây giờ mới ý thức được vấn đề, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn người đang chắn trước mặt tướng quân, lộ ra biểu tình ‘đều là đàn ông với nhau cả, tụi này hiểu mà’, sau đó lập tức giải tán, thuận tiện còn bứng theo cả Vệ Ưởng ra ngoài, miễn cho y làm chuyện dại dột rồi bị tướng quân thù dai.
Không còn uy hiếp, Văn Điềm dần bình tĩnh trở lại, cậu nhìn Phó Hữu Cầm đang được quản gia đỡ, lo lắng hỏi bà có muốn gặp đại phu không.
Phó Hữu Cầm lắc đầu từ chối, chỉ do ban nãy sốt sắng quá độ mà thôi, bây giờ chuyện đã qua nên thần kinh cũng được thả lỏng, tâm tình thay đổi liên tục mới khiến thân thể sinh ra cảm giác mỏi mệt.
“Đây, cứ để ta lo cho nương.” Văn Thư Nguyệt mang theo thị nữ chạy đến, nàng vẫn luôn ở tại hậu viện, khi nghe thấy động tĩnh cũng muốn ra xem sao nhưng lại bị hạ nhân sớm được Phó Hữu Cầm an bài ngăn cản, mãi đến tận khi quan binh đều đã rút, nàng mới lo lắng chạy ra xem.
Văn Thư Nguyệt đỡ Phó Hữu Cầm về sau viện nghỉ ngơi, ánh mắt Chu Truyện Thanh cứ dừng tại bóng lưng nàng, đến khi người đã đi khuất mới thu hồi tầm mắt, nói với Sở Hướng Thiên muốn theo Vệ Ưởng đi xem xét tình hình.
Văn Điềm xoa xoa cái trán vả đầy mồ hôi, cùng Văn Cát dàn xếp lại cho hạ nhân trong phủ, những hạ nhân này phần lớn đều là người của Phó gia, vốn đã phục vụ cho cái nhà này từ lâu, vẫn luôn trung thành tuyệt đối, bởi vậy khi nãy xảy ra chuyện cũng không ai lùi bước.
Nhưng dù gì họ cũng chỉ là người bình thường, thấy sắp có đánh nhau sao có thể không sợ, Văn Điềm ngẫm một hồi rồi quyết định để Văn Cát phát thưởng cho mọi người, kèm theo vài ngày nghỉ, để họ hồi lại sức, lấy lại tinh thần.
Sau khi mọi người đã tản đi, để Văn Cát đóng cửa đại môn lại, Văn Điềm hỏi Sở Hướng Thiên có muốn về cùng cậu không. Cậu thực lòng cảm tạ Sở Hướng Thiên rất là nhiều, Sở Hướng Thiên đã giúp cậu những hai lần, địa vị của hắn đối với cậu bây giờ chẳng khác nào đại ân nhân đáng được kính trọng cả.
Sở Hướng Thiên nhìn tiểu thiếu gia bị dọa hoảng, nhẹ nhàng xoa nắn mặt cậu, tuy rất muốn đồng ý nhưng vẫn có những chuyện đang chờ hắn xử lý, cuối cùng vẫn phải nhẫn tâm cự tuyệt, “Ngươi cứ về mà nghỉ ngơi trước đi, đợi ta xong chuyện sẽ trở lại sau.”
Văn Điềm gật gật đầu, mang theo Đại Phúc trở về phòng của mình, vừa nãy vì lo sợ mà cậu đổ cả một thân toàn mồ hôi lạnh, mồ hôi sau lưng thấm đẫm ướt áo, tứ chi nguội lạnh căm căm, cậu nghĩ mình cần phải tắm rửa rồi nghỉ ngơi một phen mới được.
Sở Hướng Thiên bước khỏi cửa đi tìm Vệ Ưởng.
Vệ Ưởng đã áp giải người về huyện nha, sau khi huyện lệnh bị bắt, y đã quyết định tạm chiếm nơi này để xử lý công việc, mà bây giờ hơn hai mươi tên binh lính cùng ba người nhà Văn Bác Lễ đều đang bị áp giải quỳ gối trước công đường.
Đội tinh binh thì chia thành hai hàng đứng sừng sững ở hai bên, dùng ánh mắt lăng liệt mà nhìn bọn người này.
Sở Hướng Thiên nhanh chân tiến vào, có người vừa nhìn thấy hắn đã hô một câu “Tướng quân”.
Sở Hướng Thiên liếc nhìn người vừa hô rồi đánh một quyền lên vai anh ta, bất mãn nói: “Các ngươi lết xác đến đây làm trò mèo gì?” Xém chút nữa đã phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Tráng hán nghe vậy lại nở một nụ cười thật thà chất phác, người này tên gọi là Dương Đại Thạch, nghe hắn hỏi thì lớn tiếng nói: “Hoàng thành ngồi chán quá nên chúng ta mới theo đến đây, muốn hỏi ngài khi nào mới được về biên quan?”
“Muốn về thì tự đi mà về.”
Gần một năm nay biên quan đã không còn chiến sự, nếu không phải do tình thế ép buộc thì còn lâu Sở Hướng Thiên mới chịu quay về kinh, đổi lại là trước kia, thì chắc sau khi xong chuyện hắn đã nhanh chóng khăn gói chạy về biên quan tiêu dao khoái hoạt từ lâu rồi, tránh việc phải trở về kinh nơi nơi toàn là quy với chả củ, vừa động một tý mà không vừa ý là lại bị đám lão già Ngự Sử léo nhéo kể tội, phiền chết đi được.
Nhưng thời thế nay đã khác, hắn phát hiện chơi đùa với tiểu thiếu gia còn vui hơn cả đánh trận, hận không thể bỏ cậu vào trong túi buồn buồn thì lấy ra chọc, thời khắc không rời, nào còn tâm đâu muốn chạy ra biên cương để làm cái gì.
Nghĩ tới Văn Điềm, Sở Hướng Thiên mới sực nhớ đến mục đích mà mình đến đây.
Hắn hoạt động gân cốt, cất bước tới trước mặt Văn Bác Lễ, mặt mày ông ta xám như tro tàn ngồi xổm trên nền đất, Bạch Thụy Hà thì dựa vào người Văn Tắc Minh, hốc mắt đỏ chót nhìn như vừa mới khóc xong.
“Văn Bác Lễ?” Sở Hướng Thiên hơi cúi đầu, rũ mắt gọi một câu.
Văn Bác Lễ do nhìn ngược sáng nên không thấy rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng vừa rồi cũng có nghe thấy người nọ gọi hắn một tiếng “Tướng quân”, trong mắt ông ta chợt lóe lên một tia sáng, bật người dậy quỳ xuống cầu xin, “Sở công tử, ta là phụ thân của Hữu Linh đây, chỉ là một thương nhân làm ăn nho nhỏ mà thôi, mong ngài hãy xem xét, mong ngài hãy nói Vệ đại nhân tha cho ta một lần này được không?”
Sở Hướng Thiên lùi về sau một bước, chán ghét nhìn ông ta, chuyện đã đến nước này mà lão ta còn dám lấy Văn Điềm ra để làm bia đỡ đạn.
Văn Bác Lễ thấy hắn không lên tiếng, chê cười tiếp tục nói: “Nếu ngài không tin, có thể gọi Hữu Linh đến đây đối chất, chuyện khi trước tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, là do ta bị ả đàn bà kia mê hoặc nên mới đối xử như vậy với mẹ con bọn họ.”
“Văn ca?”
“Cha?”
Bạch Thụy Hà và Văn Tắc Minh đều hoảng hốt nhìn ông ta.
Văn Bác Lễ vẫn không quay đầu, tiếp tục nói: “Ta và quận trưởng không hề có quen biết gì hết, còn về chuyện lá phong thư kia, tất cả đều là do con ả Bạch Thụy Hà có quen biết với quận trưởng phu nhân, chứ không hề liên can đến ta.”
Ông ta nói mà như thật, phủi hết mọi tội lỗi, đồng thời đem chúng đẩy lên người Bạch Thụy Hà.
“Ngươi có biết trên đời này ta ghét nhất loại người nào không?”
Sở Hướng Thiên cúi người, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão.
Văn Bác Lễ mờ mịt lắc đầu.
“Ta ghét nhất chính là những kẻ vô dụng giống như ngươi.” Sở Hướng Thiên đá một cước vào ngực ông ta, nheo mắt lại nói: “Vì tiền tài hoạn lộ, mà chuyện gì cũng có thể làm, cả thê nhi trong nhà mà cũng có thể bán đứng được, ngươi căn bản không xứng đáng được làm đàn ông.”
Một cước này như dồn toàn lực, Văn Bác Lễ che ngực ngã lăn còng ra đất rên rỉ đau đớn.
Còn chưa hả giận đạp thêm hai đạp, Sở Hướng Thiên mới lạnh lùng nói: “Nếu còn để ta thấy người mò mặt đến Phó gia dây dưa thêm một lần nào nữa thì đừng trách tại sao ngày mai lại xuất hiện tin cái đầu ngươi được treo thưởng ở khắp nơi.”
Trong miệng Văn Bác Lễ tràn ngập mùi máu tanh, đau không ngồi dậy được, co quắp thân thể đứt quãng rên rỉ.
Bạch Thụy Hà cùng Văn Tắc Minh liếc mắt nhìn ông ta nhưng đều mặc kệ không giúp.
Cười nhạo một phen, Sở Hướng Thiên túm lấy Văn Tắc Minh, chỉ dùng một tay siết chặt cổ áo gã, híp mắt cảnh cáo: “Còn ngươi, tốt hơn hết thì khôn hồn thu lại mớ tiểu tâm tư trong lòng đi, bằng không, kết cục của Văn Bác Lễ bây giờ chính là lời cảnh báo cho ngươi sau này.”
Hắn cao hơn Văn Tắc Minh rất nhiều, Văn Tắc Minh bị hắn cầm lấy cổ áo, chỉ có thể dùng mũi chân chấm đất, cổ áo bị ghìm không thở được.
“Chúng ta đã biết sai rồi, chúng ta đã biết sai rồi.” Bạch Thụy Hà khóc lóc bò qua, nước mắt giàn giụa muốn bắt lấy ống quần Sở Hướng Thiên mà cầu xin. Sở Hướng Thiên chán ghét ném Văn Tắc Minh xuống đất, tránh né sự đụng chạm của bà ta.
Mặc kệ ba kẻ đang co quắp trên nền đất, Sở Hướng Thiên thống khoái xoay người nhìn Vệ Ưởng còn đang xem trò vui: “Ba người này ta giao cho ngươi xử trí.”
Vệ Ưởng đương nhiên hiểu ý hắn, người của hình bộ xưa này đều làm theo pháp luật, lá phong thư kia đã chứng minh Văn Bác Lễ chắc chắn có liên can đến quận trưởng Nam Minh quận, nhưng ông ta cũng không có tham gia vào vụ tham ô này, nếu muốn định tội thì vẫn chưa được.
Tuy nhiên, Vệ Ưởng lăn lội trên quan trường cũng nhiều năm rồi, Sở Hướng Thiên đã tự mình nhờ vả, thì y đương nhiên có biện pháp kéo dài thời gian giam giữ, giúp họ có thêm chút ‘hồi ức tươi đẹp’ tại nơi đây.
Những chuyện cần làm hắn cũng đã làm xong, Sở Hướng Thiên toan xoay người về nhà kiếm đại bảo bối.
Vệ Ưởng đột ngột gọi giật ngược hắn lại, chậm rì rì móc một cuốn sổ ra từ trong tay áo, “Ta tìm được thứ này trong nhà một tên thôn lão.”
Mở sổ con, Vệ Ưởng cười híp mắt vươn ngón tay chỉ vào một hàng trong đó, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng: Bình Sở năm ba ngày 15 tháng 2, nhận tiền biếu của Văn Điềm, năm lượng vàng.
Mí mắt Sở Hướng Thiên bắt đầu giật giật, này hẳn là cái lần cậu bị hắn bắt gặp, hắn còn nhớ Văn Điềm đã đưa cho cả ba thôn lão mỗi người một rương nhỏ.
Chỉ là hắn không ngờ, tiểu thiếu gia lại ra tay hào phóng đến thế, gần như đem cả gia tài cúng cho người ta. Nhận lấy quyển sổ, xé cái trang có tên Văn Điềm ấy đi. Sở Hướng Thiên ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà nhìn Vệ Ưởng, “Số vàng bị tịch thu để ở đâu?”