“Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!” Văn Tắc Minh mặt mày đỏ tía. Gã còn chưa đủ định lực để nhẫn nại như kiếp trước Văn Điềm từng chứng kiến, vừa khích hai câu đã giữ không được lớp ngụy trang quân tử, hai mắt gã đỏ kè, hằn lên bao ghen ghét, “Chẳng qua ngươi được đầu thai vào hoàn cảnh tốt hơn ta mà thôi, ngoài ra thì chẳng còn gì, luận tài hoa hay học vấn ngươi nào so được với ta?!”
“Một thằng ngu cả thơ cũng chẳng ngâm được, nếu không còn Văn gia thì ngươi chẳng là cái thá gì cả!”
Gã chỉ lo phát tiết phẫn uất dồn nén trong lòng mà không hề chú ý mấy tên công tử nguyên bản còn ngồi xem trò vui đã biến đổi sắc mặt. Có thể ngồi ở chỗ này, căn bản đều là con ông cháu cha mà ra, gã dám nói như vậy chẳng khác nào đang gián tiếp chửi cả bọn, ngay Trịnh Bá Sinh còn tính can ngăn cũng tái mét mặt mày.
Không ngờ muốn khích tướng gã ta lại dễ dàng đến vậy, Văn Điềm cảm khái, quả nhiên Văn Tắc Minh còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn. Kiếp trước khi chạm trán, Văn Điềm cũng từng lật mồ lên mà chửi cả hai mẹ con nhà này nhưng Văn Tắc Minh lại chẳng có tý phản ứng nào.
Còn non lắm.
Âm thầm cười nhạo gã, tiêu sái bưng vòi rượu lên tu một ngụm, dùng khóe mắt khinh thường liếc nhìn Văn Tắc Minh, “Ta đúng là đang bắt nạt ngươi đấy, rồi làm sao?”
“Ta đúng là đầu thai được vào nhà tốt đấy, rồi làm sao? Ta chỉ cần ngồi một chỗ, tự có người hầu kẻ hạ, muốn gì có nấy, ai như ngươi, phải ưỡn mặt ra nịnh nọt lấy lòng những kẻ như ta, tội ghê, chắc ngươi khổ cực dữ lắm, nhỉ?”
Khoang ngực Văn Tắc Minh phập phồng kịch liệt, ánh mắt như dao hận không thể lao ra xé nát gương mặt dương dương tự đắc của cậu. Gã đã từng chứng kiến và phải nhận những ác ý còn hơn cả bây giờ nhưng lạ thay gã lại chưa một lần mất kiểm soát như lúc này.
Đều cùng họ Văn tại sao gã cứ phải cúi đầu trước cậu ta?! Tại sao gã phải để cậu ta đè đầu cưỡi cổ, nhục nhã như một con chó?! Tay gã siết chặt thành nắm đấm, Văn Tắc Minh dùng toàn lực để ngăn mình không mất kiểm soát thêm nữa, gằn từng chữ: “Đừng nghĩ người nghèo thì dễ bắt nạt.”
“Ha ha!” Văn Điềm bật cười, ném bình rượu sang một bên rồi đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn gã, “Ý ngươi đang khuyên ta hãy nhỏ cỏ tận gốc?”
Trong mắt cậu thật sự có sát ý, Văn Tắc Minh thấy rõ hận ý ẩn sâu trong cặp mắt đối phương, đây là điều mà gã không tài nào ngờ được, cậu ta hoàn toàn khác với những gì mà gã nghe được. Nếu chiếu theo tin tức gã có, thì Văn Điềm hẳn phải là một tiểu thiếu gia yếu nhớt, ngây thơ và cả tin, nhưng thiếu niên âm lãnh trước mặt gã đây lại như hai con người hoàn toàn khác nhau.
Chẳng lẽ cậu ta cũng đang ngụy trang? Trong phút chốc, Văn Tắc Minh nhất thời nghĩ không ra nguyên do tại sao Văn Điềm lại ghi thù gã, luống cuống không kịp trở tay, đành nhẫn nhục câm miệng lại, nếu như còn chọc cậu ta chẳng may đối phương thực sự đi thuê sát thủ thì gã cũng chẳng còn cơ hội được nhìn thấy ngày mai.
Nghĩ vậy, đáy lòng gã chợt dâng lên một nỗi sợ hãi, cố cắn chặt răng, căng thẳng nhìn Văn Điềm.
Nhưng Văn Điềm cũng chỉ định hù gã chút cho vui thôi, cả hai đời cậu vẫn luôn là một con người lương thiện, cứ coi như trong lòng cũng hận không thể giết quách hai mẹ con Văn Tắc Minh đi cho xong chuyện, nhưng cũng không tồn tâm tư định làm thật, chỉ vì một kẻ không đáng mà bị kiện cáo có khi còn phải ngồi tù không có đáng.
Thấy Văn Tắc Minh có vẻ sợ sệt, Văn Điềm mất hứng khoát tay, ý muốn sai hạ nhân đuổi gã ra khỏi đây.
Lý Khánh Niên phản ứng đầu tiên, nói với hạ nhân: “Ném gã ra ngoài cho ta, nhớ kỹ, lần sau bất cứ yến tiệc gì của Lý gia cũng không được cho gã trà trộn vào.”
Văn Tắc Minh vốn muốn thẳng lưng đường đường chính chính mà đi khỏi đây lại bị hai gã to con chế trụ lôi xềnh xệch ra ngoài.
Sắc mặt Trịnh Bá Sinh đổi màu liên tục, nhưng cũng không dám lên tiếng. Trịnh gia chỉ là một tiểu thương nho nhỏ, không sánh được với Lý gia lại càng không tài nào sánh được với Văn gia, hắn tuy có tâm muốn giúp đỡ Văn Tắc Minh, thế nhưng hiện tại gã rõ ràng đã đắc tội với người ta rồi, hắn không muốn chỉ vì một người dưng mà liên lụy đến cả nhà.
Náo loạn vừa rồi khiến bầu không khí có hơi gượng gạo. Tuy bọn họ mặt ngoài thì nhìn như chỉ đơn giản là tụ tập chơi đùa cùng nhau nhưng chỉ người trong cuộc mới biết thực ra trong cái vòng này cũng có phân chia đẳng cấp, dựa vào thế lực gia tộc để phân chia. Mà phía sau Văn Điềm có cả một đại gia tộc là Văn gia chống lưng cho, là người mà bọn họ tuyệt đối không được chọc vào.
Trước đây Văn Điềm trông thì có vẻ yếu đuối mảnh mai, dễ nói chuyện vô cùng, nhưng qua ngày hôm nay có lẽ mọi người đều nên xem lại, cậu coi ra còn ác hơn cả đám công tử bột bọn họ, nghe mà choáng váng cả người.
Trái lại, Lý Khánh Niên không thấy hề hấn gì, vẫn vui tươi hớn hở: “Uầy, chưa từng thấy ngươi nóng tính vậy bao giờ luôn á, tên Văn Tắc Minh kia dây vào ngươi hồi nào vậy?”
Kẻ thù đã biến khuất mắt, Văn Điềm nãy như động vật nhỏ bị chọc xù lông thì nay đã chịu thu hồi móng vuốt và răng nanh, vẫn mềm mại và vô hại như xưa. Nhưng vấn đề mà Lý Khánh Niên hỏi có hơi khó nói, cậu ngẫm một chặp rồi bịa bừa: “Đâu có, thấy ngứa mắt thì chửi cho vui vậy thôi.”
Mọi người: “…”
Ờ, tốt thôi, đại thiếu gia ngươi nói thế nào thì là thế đấy, dù sao trước kia bọn họ cũng đã từng có vài lần giống vậy, chỉ là chưa ai dám công khai nói thế như Văn Điềm thôi. Nghĩ rồi, đám nhóc con không thấy sợ nữa, khi nhìn Văn Điềm còn sinh ra cảm giác thân thiết như gặp được huynh đệ tri kỷ.
Chu Truyện Thanh im lặng ngồi xem kịch nãy giờ cũng hết sức kinh ngạc nhìn cậu, biểu hiện ngày hôm nay của Văn Điềm đã khiến y được mở rộng tầm mắt, y vốn tưởng Văn Điềm sẽ là người bị bắt nạt, còn đang định ra tay giúp đỡ, thì không ngờ cậu lại quay sang cắn ngược người ta. Cầm quạt phây phẩy, Chu Truyện Thanh cảm thấy nếu mà lão đại nghe được chuyện này chắc sẽ hứng thú lắm đây.
Mấy suy nghĩ xiên vẹo trong lòng bọn họ Văn Điềm nào hay biết, tuy nói giờ cậu thở phào được phần nào rồi đấy, nhưng hôm nay gặp được Văn Tắc Minh lại làm cậu nhớ đến Văn Bác Lễ, tâm tình đã không tốt giờ lại càng kém.
Buổi tiệc tan lúc chạng vạng, sắc trời dần sẩm tối, đây là lúc mọi người sẽ thả đèn Hoa Thần. Văn Điềm nghĩ hẳn bây giờ Văn Thư Nguyệt cũng đang đi tìm cậu, nói với Lý Khánh Niên một câu để cậu nhóc dẫn Chu Truyện Thanh ra ngoài.
Rừng hoa đào sáng lấp lánh những ánh đèn, từ dưới này có thể nhìn thấy được miếu Hoa Thần cao cao trên kia, bởi nơi ấy thắp sáng một chiếc đèn Hoa Thần khổng lồ. Đèn có dạng hình hoa Mẫu Đơn nở rộ, giữa nhụy hoa là một pho tượng đúc hình quý phi, từng cánh hoa đều được đặt những ngọn nến lung linh, cả đài hoa chầm chậm xoay vòng.
Khi ánh đèn được thắp lên, khung cảnh trở nên lung linh huyền ảo đến lạ, nó thơ mộng đến nổi người ta khó lòng dời mắt được.
Trên tay Văn Thư Nguyệt và thị nữ đều đang cầm một ngọn đèn nhỏ, chậm rãi hướng về phía xe ngựa. Nàng vốn định ước hẹn sẽ thả đèn Hoa Thần với tỷ muội, lại chợt nghĩ nửa ngày nay chẳng thấy mặt mũi Văn Điềm đâu, nên mới báo họ một tiếng rồi chạy về tìm cậu.
Lúc Văn Điềm nhìn thấy nàng cũng rất vui, nhảy nhót chạy lại cầm lấy đèn lồng thay nàng, hỏi thăm nàng sao lại về sớm dữ vậy.
“Do lo cho đệ đó.” Văn Thư Nguyệt đi ở bên cạnh, nhạy cảm ngửi được mùi rượu trên người cậu, cau mày nói: “Đệ mới uống rượu sao?”
“Buổi chiều tham gia ngắm hoa yến, nên mới uống vài ly.” Văn Điềm gãi gãi mặt, có hơi chột dạ.
Văn Thư Nguyệt cũng không nghi ngờ, cùng cậu bước đến chỗ xe ngựa, lúc tới gần thì nàng phát hiện có hai người đang đứng ở ngay đó, chần chừ dừng bước, khẽ gật đầu chào Lý Khánh Niên và Chu Truyện Thanh.
Lý Khánh Niên hai mắt trợn tròn nhìn Văn Thư Nguyệt, ngốc ngếch kéo Văn Điềm sang thì thầm to nhỏ: “Ê, tỷ tỷ ngươi nhìn đẹp dữ thần, lớn lên mà cứ như tiên nữ hạ phàm.”
Văn Điềm khinh bỉ nhìn cậu ta, không thèm nói chuyện với hạng mê gái, lôi đèn Hoa Thần từ trên xe xuống, hỏi Văn Thư Nguyệt muốn thả ở đâu.
Nhận lấy đèn từ tay cậu, Văn Thư Nguyệt nghĩ một hồi rồi đề nghị hay ta cứ ra bờ sông dạo thử trước một vòng xem sao đã.
Chảy dọc qua khu rừng là con sông Tứ Hộ, tối hôm nay trên hàng cây hai bên sông treo đầy đèn Hoa Thần, nhiều nhóc con thấy thế lại gào đòi mẹ mua cho.
Văn Thư Nguyệt cầm đèn trên tay sóng bước cùng Văn Điềm, Chu Truyện Thanh và Lý Khánh Niên ngoan ngoãn đi theo sau. Tính Lý Khánh Niên lạc quan dễ bắt chuyện với người khác, dọc đường đi cứ lôi kéo Chu Truyện Thanh nhỏ giọng thầm thì Văn Thư Nguyệt đẹp thế nào, hoàn hảo ra sao, than ôi ai lấy được nàng chắc phước bảy đời.
Chu Truyện Thanh không thèm để ý đến cậu ta, âm thầm đánh giá Văn Thư Nguyệt. Đúng như lời cậu chàng nói, nàng quả là một giai nhân tuyệt sắc, nàng với Văn Điềm hai người là chị em sinh đôi, đều là những mỹ nhân nhan sắc thượng thừa, nhưng Văn Điềm mang vẻ đẹp sắc sảo, sỡ hữu một dung nhan rực rỡ hấp dẫn ánh nhìn, còn Văn Thư Nguyệt có ngũ quan thiên hướng nhu hòa hơn, đặc biệt hơn cả là khí chất của nàng, tất cả những điều đó kết hợp lại khiến bất cứ ai chỉ cần gặp qua nàng đều sẽ không thể quên.
Lại nghĩ tới bánh và rượu được Văn Điềm lấy ra mời, Chu Truyện Thanh thầm cảm khái trong lòng, Lý Khánh Niên nói quả không sai, ai có thể lấy được nàng thực là phước bảy đời. Có được vị hôn thê như vậy mà không biết quý trọng, đã vậy còn ăn chơi trác táng, Tiêu Trường Hiến đúng có mắt như mù, ngu không ai bằng.
Bốn người tản bộ dọc bờ sông, dòng người đông đen chen chúc nhau, ven đường có một gian hàng trưng bày một loạt đố đèn để chơi trò đoán câu đối, chủ quầy ra sức rao phần phưởng giành cho người thắng cuộc, Văn Thư Nguyệt hiếu kỳ dừng tại đám đông ngó thử.
Đố đèn: Đèn viết câu đố, người chơi chỉ cần đoán được hết các câu đối là thắng
Trước quầy có treo một cái lồng, trong lồng tre có nhốt một con thỏ nhỏ chỉ bằng một nắm tay, con thỏ này nhìn hơi khác những con bình thường, lỗ tai nhỏ hơn, lông tai và mắt đều một màu đen nhánh, cực kỳ đáng yêu.
Không ít vị công tử vì muốn giành chiến thắng để đem phần thưởng về lấy lòng người yêu đều vây quanh khu đố đèn.
Văn Thư Nguyệt đứng ngoài nhón chân nhìn, lại ngại tới gần, do dự định cất bước rời đi.
Chu Truyện Thanh nãy giờ vẫn luôn yên lặng đột ngột lên tiếng, y bước lên trước, cười với nàng: “Ta thấy cũng không khó lắm, chi bằng thử sức xem sao.”
Văn Thư Nguyệt kinh ngạc nhìn y, nở một nụ cười nhẹ, nhường đường cho y.
Câu đố được treo trên quầy hàng không hề đơn giản như y nói, nhưng đối với Chu Truyện Thanh thì nó thực sự không quá khó, y nhanh chóng giải quyết hết mấy câu trên, nào ngờ lại kẹt ngay mấy câu cuối.
“Trung thu hồ thượng phiếm chu.” Văn Thư Nguyệt đứng bên cạnh thấy y hơi do dự liền gợi ý.
Chu Truyện Thanh nghe mà ngẩn người, sau đó cũng nhanh chóng ngâm một câu đối tương xứng: “Bát nguyệt vọng động đình, thiên phàm quá nhãn liêm.”
Y chắp một tay sau lưng, viết đáp án lên giấy. Có chung một đề tài, hai người phối hợp rất ăn ý, cùng nhau giải nốt mấy câu sau.
Văn Điềm gãi gãi đầu, nhìn bóng lưng hai người này cậu cứ thấy có gì đó là lạ mà lại không giải thích được, cũng chẳng biết nó lạ ở đâu, cộng thêm việc cậu nào biết giải mấy cái này, quyết định lắc lư chạy sang chỗ khác ngồi nghỉ chân vậy.
Không biết Sở Hướng Thiên có đuổi kịp không ha, cậu ngồi xổm ở bờ sông ngẩn người, lấy tay vọc vọc dòng nước mát.
Sở Hướng Thiên men theo ký hiệu mà Chu Truyện Thanh lưu lại tìm đến nơi, vừa liếc mắt đã thấy ngay tiểu thiếu gia đang ngồi thu lu một mình ngay bờ sông.
Tiểu thiếu gia cằm đặt trên đầu gối, ngón tay đưa xuống mặt sông nghịch nước, đôi lông mi cong như cánh quạt khẽ rũ xuống, thoạt nhìn mang chút rầu rĩ lại không vui.