Trở về từ điền trang, hồn vía Phó Điềm cứ như ở trên mây, đây là lần đầu tiên cậu có liên kết mãnh liệt đến thế với đám mạ, cậu thậm chí còn cảm nhận được mình hoàn toàn có khả năng chưởng khống sinh tử của thực vật, từ sống thành chết, mà cũng từ chết chuyển thành sống.
Cái cảm giác ấy rất khó hiểu, giống như nó đột nhiên hiện hữu trong đầu cậu mà cậu cũng hiểu được mình có khả năng ấy một cách khó có thể giải thích.
Những suy nghĩ hỗn loạn cứ tràn ngập tâm trí cậu, xuống xe ngựa, Phó Điềm vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
Bước trong sân, ánh mắt quét nhìn mầm hoa non mới nhú, Phó Điềm nhìn chằm chằm nó hồi lâu, không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy lá non của mầm cây kia lớn lên trong nháy mắt, phân nhánh thậm chí là đâm thêm một chồi non…
Chiếc lá be bé to bằng đầu ngón tay giãn ra, phiến lá giãn dài, màu cũng từ màu vàng nhạt trở thành sắc xanh nhạt.
Phó Điềm hoảng sợ trừng trừng nhìn hai chiếc lá bỗng lớn như thổi, đầu óc đình trệ, xoa xoa mi tâm, Phó Điềm loạng choà loạng choạng về Đông viện, nhưng mới đi được hai bước, cậu đã lung lay ngã xuống——
“Hữu Linh!”
Thấy cậu lâu vậy còn chưa về, Sở Hướng Thiên mới ra ngoài tìm thì bắt gặp ngay cảnh này, hắn hốt hoảng chạy lại đón lấy cậu, ôm người vội vã mang về Đông viện.
Đại Phúc cũng sợ hết hồn, “Thiếu gia làm sao vậy?!”
“Đi gọi đại phu.” Trầm giọng bảo, Sở Hướng Thiên đem người đặt lên giường, khẽ gọi tên cậu.
Phó Điềm đang lâm vào một hoàn cảnh xa lạ, như đang ngủ mà vẫn có ý thức, muốn tỉnh lại như mắc kẹt trong vũng bùn, không dứt ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh chuyển đổi.
Cậu đang ở bên trong một thung lũng, bóng cây xanh thấp thoáng, ngay sườn núi đối diện nở đầy hoa mẫu đơn, muôn hồng nghìn tía tranh nhau đua sắc, duy chỉ một đóa hoa trắng nổi bật, rời xa chúng bạn, sinh trưởng ở nơi cao.
Đóa hoa trắng tinh khiết không lẫn một tạp chất, phảng phất như ngọc thạch chạm khắc.
Phó Điềm chợt nảy sinh một cảm giác thân quen đến lạ thường với đóa hoa kia, cậu theo bản năng muốn lại gần, bước chân mới khẽ động, hình ảnh lại thay đổi.
Hai phe đang đánh nhau trên chiến trường, đao thương tán loạn, khí thế rung trời. Phó Điềm ngây ngốc đứng ở giữa, tầm mắt bị một bóng dáng trắng hấp dẫn.
Đó là một cái nam nhân, y đứng bên cạnh chủ tướng, một thân trường bào trắng giữa một rừng giáp sắt rất nổi bật, dung mạo diễm lệ lại không ủy mị, cặp mắt hoa đào nhàn nhạt đảo qua chỗ Phó Điềm, phảng phất như mang theo cả lưỡi dao sắc bén.
Phó Điềm trợn tròn mắt, ngốc nghếch nhìn chằm chằm nam nhân, nam nhân như phát hiện tầm mắt của cậu, bỗng quay mặt sang chỗ cậu cười cười. Phó Điềm chết điếng, lúc tỉnh táo, phát hiện lại đổi cảnh.
Trước mắt giờ đã là một cung điện nguy nga, ngói lưu ly phản chiếu ánh chiều tà, khiến nơi đây như phủ lên một vẻ đẹp u sầu.
Dưới tàng cây cách đó không xa xuất hiện tiếng nói chuyện, Phó Điềm tìm về phía âm thanh, bạch y nam tử mà cậu thấy trên chiến trường đang đứng ở đấy, đối diện y là một nam nhân mặc long bào, hình như đang bực bội nói gì đó.
“Mộ Đan, ngươi thật sự muốn đi cùng hắn ta sao?”
“Đúng.”
“Ta có chỗ nào thua hắn chứ? Trong tay trẫm nắm cả thiên hạ, mà hắn bất quá chỉ là một gã thương nhân!”
Nam tử mặc áo trắng giương mắt quét nhìn hắn, gương mặt vốn lạnh lùng phút chốc lại trở nên sinh động, môi y nở một nụ cười khẽ, “Thiên hạ của ngươi, vốn cũng có một phần của hắn.”
Y nói rồi phất tay áo rời đi, “Ngươi biết đấy, ta luôn luôn không thích sự ràng buộc của chốn thâm cung…”
Phó Điềm theo bản năng muốn đuổi đuổi theo thì trước mắt chợt tối sầm, cậu chìm vào vực sâu vô tận, bên tai là một giọng nói dịu dàng: “Mộ Đan, chúng ta đi thôi…”
Ý thức dần biến mất, cậu trở nên mơ hồ, Phó Điềm không tự chủ nhíu chặt mi, bàn tay siết chặt chăn.
Sở Hướng Thiên vuốt trán cậu, kiên trì nhỏ giọng kêu tên cậu.
Đại phu đã bắt mạch nhưng vẫn không chuẩn ra bệnh, chỉ nói có lẽ do quá mệt nhọc, ngủ một đêm là ổn. Thế nhưng Sở Hướng Thiên vẫn không yên lòng, nhớ tới chuyện trọng sinh ly kỳ cùng năng lực quỷ dị của Phó Điềm, tim hắn lại thắt chặt.
Qua một đêm Phó Điềm vẫn không tỉnh, lâu lâu chỉ nói mê, Sở Hướng Thiên ngồi canh cậu cả đêm, mãi đến sáng hôm sau người trên giường mới từ từ mở mắt.
Tâm lý hoảng sợ trong đáy lòng cuối cùng cũng được giải thoát, Sở Hướng Thiên cẩn thận nắm lấy tay cậu, giọng không tự chủ mà run rẩy, “Em tỉnh rồi sao?”
Phó Điềm vẫn còn mờ mịt, mơ hồ hỏi: “Em bị làm sao vậy?”
“Ngày hôm qua em tự nhiên té xỉu, ngủ mê man cả một đêm.” Sở Hướng Thiên hôn nhẹ lên ngón tay cậu, đáy mắt hằn tia máu, “Dọa ta.”
Hậu tri hậu giác mới ý thức được nơi đây là phòng ngủ của mình, cậu siết chặt tay nam nhân khẽ quơ quơ, “Em không sao, chỉ là… Mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.”
Chống tay ngồi dậy, Phó Điềm lắc lắc đầu, cố bỏ lơ chút choáng váng còn sót lại, chần chừ nói: “Em mơ thấy tổ tiên.”
“Hả?” Sở Hướng Thiên rót chén nước ấm cho cậu uống, “Tổ tiên? Ai?”
Phó Điềm cố nhớ lại gia phả, chậm rãi nói: “Mộ Đan.”
Trên gia phả có ghi, tổ tiên của Phó gia – Phó Khanh thoái ẩn đến Tứ Phương trấn, không lập gia đình, năm ông hai mươi bảy tuổi đã quyết định ký khế ước cùng bạn tốt Mộ Đan, năm ba mươi tuổi ông nhận nuôi một cô nhi, sau đó mới có Phó gia ngày nay.
Hai người cùng ngồi phân tích mớ ký ức vụn vặt mà cậu gom nhặt được trong mộng, song lại không có bất cứ tin tức nào hữu dụng.
Đầu tiên không nói đến Mộ Đan cách cậu mấy đời, Phó Điềm đang yên đang lành tại sao lại mơ thấy y mới là chuyện. Ngay cả trong gia phả cũng rất hiếm khi nhắc đến vị này, vậy điểm đặc biệt nằm ở đâu?
Suy đi ngẫm lại mãi vẫn không có manh mối, Phó Điềm chỉ có thể quy về ngủ quá hóa rồ.
Ai mà chưa một lần mơ thấy mấy chuyện kỳ hoa đâu kia chứ.
Mê man suốt một đêm vậy mà Phó Điềm vẫn khá tươi tỉnh, không xoắn xuýt về giấc mơ ấy nữa, cậu nhớ tới chuyện trước khi ngất xỉu, liền sai Đại Phúc bưng một chậu mẫu đơn đến. Phó Điềm đóng chặt cửa sổ, vô cùng thần bí lôi kéo Sở Hướng Thiên nhìn kỹ chậu mẫu đơn.
Sở Hướng Thiên hoang mang, “Hửm?”
Phó Điềm đưa tay ra hiệu hắn im lặng, sau đó chăm chú nhìn chằm chằm mầm chồi non…
Thời gian cứ thế trôi qua, hoa mẫu đơn vẫn không nhúc nhích.
Sở Hướng Thiên lơ ngơ: “???”
Phó Điềm dựng thẳng người. Nghi hoặc chớp chớp mắt, “Sao vẫn chưa lớn?”
Sở Hướng Thiên: “Cái gì lớn cơ?”
Phó Điềm hoang mang gãi gãi mặt, cau mày đánh giá chậu mẫu đơn, hoài nghi có phải do chọn sai chủng loại mới vậy hay không, “Thì hôm qua em ngất lại tại trước đó em nhìn chằm chằm một mầm cây nhỏ trong vườn, sau đó nó lập tức lớn lên ngay.”
Sắc mặt Sở Hướng Thiên biến đổi, mà chậu hoa trơ trọi đặt trên bàn bỗng nhiên mọc chồi lá xanh biếc, nó vươn dài, thân hoa yếu ớt cũng trở nên cứng cỏi, thậm chí còn run rẩy nở thêm một nụ hoa nhỏ.
Sở Hướng Thiên: “…”
“Anh xem kìa!” Phó Điềm đã thấy một lần nên cậu không kinh ngạc nữa, còn Sở Hướng Thiên lại sợ hết hồn, nghiêm trọng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Phó Điềm lắc đầu, “Em cũng không biết, bỗng nhiên cứ vậy thôi.”
Cậu nói rồi chạy lại thử mở lời với chậu mẫu đơn, “Ngươi có nghe hiểu ta đang nói gì không?”
“Hiểu ạ.” Chậu hoa nhỏ nhút nhát đáp bằng một giọng nói non nớt pha lẫn chút lo sợ.
Phó Điềm không hề hay biết, chỉ nghĩ nó còn nhỏ nên dễ thẹn thùng, vẫn tiếp tục hỏi nó.
Nhưng một chậu hoa mới nhú thì biết được bao nhiêu đâu, hỏi ba câu thì hết hai câu không biết gì, Phó Điềm càng cố gặn hỏi thì giọng nó lại càng run.
Phó Điềm thở dài, bảo Đại Phúc bưng nó đi.
Sở Hướng Thiên sờ trán cậu, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Phó Điềm thử cảm thụ, lắc lắc đầu rồi lại chần chừ gật gật đầu.
“Có hơi mệt.”
Sở Hướng Thiên nói: “Lần sau đừng lạm dụng khả năng này nữa biết chưa.”
“Còn nữa…” Sở Hướng Thiên nói: “Vị tổ tiên Mộ Đan kia tốt nhất cũng nên tra thử xem sao, em đột ngột bất tỉnh rồi lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ ấy, nói không chừng là có liên quan.”
Phó Điềm gật gật, ghi nhớ kỹ trong đầu.
Đến cuối tháng hai, vụ xuân bắt đầu. Ruộng đã cày xong, kênh mương cũng đã dẫn nước từ sông Tứ Hộ sang, mỗi một mẫu đất ruộng đều dồi dào nước tưới.
Loại thóc mới lớn thành mạ rất chắc khỏe, ngay cả những lão nông già cũng nói, năm nay chắc chắn sẽ bội thu.
Nhìn tận mắt những mảnh ruộng xanh ngát, ngày cuối cùng của tháng hai, mọi người bắt đầu xuất phát đến Khánh Dương.
Tổng cộng tám chiếc xe ngựa, bốn chiếc chở người, bốn chiếc chứa hành lý. Tứ Phương trấn cách kinh thành cả nửa Đại Sở quốc, đi nhanh lắm cũng phải mất mấy ngày, mà bọn họ lại không vội, vừa đi vừa nghỉ, đoán chừng nửa tháng nữa sẽ đến.
Phó Điềm và Sở Hướng Thiên ngồi một xe, cậu cởi giày ngồi xếp bằng trên nệm êm, nghe hắn kể về chuyện ở Khánh Dương thành.
Dưới trướng thiên tử, lại trong Hoàng thành, ra đường không đụng hoàng thân thì cũng là quốc thích, Phó Điềm tuy mang chức Khang Nhạc hầu nhưng nếu sơ sảy sẽ dễ đắc tội người khác, bởi vậy thừa dịp trên đường rảnh rỗi, Sở Hướng Thiên cũng ngồi phổ cập cho cậu biết thế gia quan chức nào nên giao hảo mà thế gia nào nên đề phòng.
Phó Điềm nghiêm túc khắc ghi, bất tri bất giác hai tuần cũng qua mau.
Họ đặt chân đến Khánh Dương vào một ngày nắng, Khánh Dương ở phương Bắc, mà thời gian này vẫn chưa qua đông, nửa đường bọn họ đều phải đổi sang áo bông dày, Phó Điềm bị Sở Hướng Thiên quấn thành cục bằng áo lông cừu, chỉ lộ mỗi cái mặt, hiếu kỳ dò đầu nhìn ra ngoài