Tuy ôm lòng nghi hoặc, Phó Hữu Cầm vẫn duy trì sự bình tĩnh ngoài mặt, tiếp nhận hai tấm danh thiếp.
Hai bà mối vốn tưởng bà sẽ khách sáo vài câu cho mình có cơ hội tiếp lời, dù sao người cầu hôn cũng là Vương gia và Chu đại công tử của Khánh Dương thành, nếu đổi thành những người khác, dù chưa nói họ có thất lễ hay không, nhưng ít nhiều họ chắc chắn vẫn sẽ lộ vẻ vui mừng.
Còn đây, vị Phó phu nhân này, tuy gia thế không hề hiển hách nhưng khi nhận được danh thiếp lại bình thản như không.
Thậm chí còn có vẻ không vui.
Nhận danh thiếp, khách sáo vài câu, bà uyển chuyển hạ lệnh tiễn khách, “Hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa, ta cần phải hỏi ý kiến của hai đứa nhỏ đã.”
Ý bảo hôm nay chưa đáp ứng ngay được, mời hai vị về cho, ta sẽ báo tin sau.
Bà mối của vương phủ vuốt mồ hôi lạnh trên trán, đứng dậy vội vàng nói: “Vương gia và Phó công tử lưỡng tình tương duyệt, có thể tìm được một cặp đôi vượt qua định kiến trong thiên hạ thực sự không dễ dàng, một mối lương duyên được trời cao ban tặng…”
Bà mối ra sức chào hàng, thậm chí cả việc hắn gần ba mươi mà chưa một lần động phòng cũng xách ra nói được, đảm bảo tuyệt đối là hàng sạch hàng tuyển, đồng thời đại tổng quản cũng chen miệng phụ họa thêm vài câu.
Nhưng Phó Hữu Cầm chỉ nhàn nhạt gật đầu, “Nó là một đứa trẻ ngoan.” Sau đó? Không có sau đó.
Người làm mai suy sụp hẳn, biết là hôm nay chỉ có thể về chờ chết nên bà nản lòng ngồi xuống.
Bà mai của Chu gia thấy đối phương thất bại cũng không hề nản chí, tranh thủ đẩy mạnh tiêu thụ cho Chu Truyện Thanh, nói Chu công tử và Phó tiểu thư quả là một cặp tài tử giai nhân, là một đôi do thiên địa tạo thành, nếu họ không được đến bên nhau thì phải xin lỗi duyên phận do trời cao đã ban tặng.
Phó Hữu Cầm chờ bà nói xong, khẽ xoa mi tâm, nhẹ giọng nói: “Cả hai đều là những đứa trẻ ngoan, nhưng đây là chuyện hôn nhân đại sự, không thể qua loa được.”
Bà mai của Chu gia nghe vậy cũng khá thất vọng.
Nếu tạm thời chưa nhận được câu trả lời, bốn người bọn họ có ngồi đây lâu thêm nữa cũng chẳng được gì, mọi người quyết định đứng dậy cáo từ.
Bốn người cùng tới cũng cùng đi, hai bà mối liếc mắt nhìn nhau, thở dài chán nản.
“Giờ về iết phải ăn nói làm sao đây.”
Sở Hướng Thiên và Chu Truyện Thanh đang ngồi ở khách điếm uống trà, Sở Hướng Thiên đắc ý liếc xéo Chu Truyện Thanh, rủ lòng thương an ủi y, “Tuy Phó tiểu thư chưa trò chuyện cùng ngươi được bao lần, Phó bá mẫu đối xử với ngươi cũng thường thường, nhưng xét cho cùng ngươi vẫn còn xíu cơ hội, kiên trì lên huynh đệ, có công mài sắt có ngày nên kim.”
Chu Truyện Thanh: “…”
Trừng Sở Hướng Thiên, y bất mãn nói: “Rảnh rỗi có thời gian ngồi đấy nói nhảm thì tự mà lo lấy thân trước đi.”
Sở Hướng Thiên cười, “Ta có gì mà phải lo?”
Hắn còn chưa dứt câu đã thấy bà mai trở về, cả bốn người mặt u mày chau không thấy chút ý mừng nào.
Người vừa mới nói xong, Sở Hướng Thiên: “…”
Ông mai bà mối đứng im như thóc, ngón tay Sở Hướng Thiên gõ gõ lên mặt bàn, thần sắc khá khó coi, “Chuyện gì đã xảy ra?”
Ông mai bà mối nơm nớp lo sợ không dám mở miệng. Trong mắt người ngoài, Sở Hướng Thiên luôn là một sát thần tính khí táo bạo không giảng đạo lý, vốn trước khi đi ông mai bà mối đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng bây giờ đối diện trực tiếp bọn họ mới hối hận.
Đại tổng quản dầu gì cũng là người đã nhìn hắn lớn lên nên ông không sợ mấy, ông cười mở miệng hòa giải, “Phó phu nhân nói, chuyện hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng nên cần thêm thời gian để suy nghĩ, không thể cho câu trả lời ngay được.”
Chu Truyện Thanh ngồi bên cạnh bật cười trên nỗi đau của ai kia, học cái giọng điệu quái gở hồi nãy của hắn mà trêu: ” Ta có gì mà phải lo nào?”
Sở Hướng Thiên: “…”
Bên đây mây đen mịt mù còn không quên đá đểu nhau, bầu không khí ở Phó gia lại hài hòa hơn nhiều.
Sau khi người làm mai rời khỏi, Phó Hữu Cầm xoay người đến viện của Phó Thư Nguyệt.
Tiểu thư chưa lấy chồng rất hiếm khi được đi ra ngoài, bởi vậy Phó Thư Nguyệt vẫn chưa biết được chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, nàng đang ngồi ở trong phòng, thêu hầu bao cùng thị nữ.
Hầu bao nàng chọn vải màu xanh nhạt, thêu hình tre trúc, bên cạnh là một bài thơ ngắn, tinh xảo lại không kém phần phong nhã, vừa nhìn đã biết là đồ cho nam.
Tâm tư Phó Hữu Cầm khẽ động, để thị nữ lui xuống, bà ngồi xuống bên cạnh nữ nhi, thản nhiên hỏi: “Làm cho Hữu Linh?”
Tay Phó Thư Nguyệt khựng lại, khẽ nâng mắt, không gật đầu mà cũng chẳng phủ nhận.
Suy ra là không phải, Phó Hữu Cầm chắc chắn là vậy, bà như lơ đãng nói: “Hôm nay lại có bà mối tới cửa nói muốn làm mai cho con.”
“Nương…” Phó Thư Nguyệt cắm kim thêu vào gối cắm kim, nàng cau mày nói: “Con đã nói là con không vội rồi mà.”
Phó Hữu Cầm thở dài, Phó Thư Nguyệt từ nhỏ đã là một đứa nhỏ có chính kiến, suy nghĩ cũng thành thục, nhiều khi con bé rất hay giấu kín tâm sự trong lòng.
“Người cầu hôn là Chu gia.”
Phó Thư Nguyệt thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn bà, nhưng rồi lại ngại ngùng hỏi không ra lời, hai má nàng ửng đỏ.
Cô nương chưa chồng không được tiếp xúc quá nhiều cùng ngoại nam, cho dù có nảy sinh tình cảm cũng không được quá thân cận, thậm chí còn không thể nói ra, chỉ có thể giấu kín tình cảm ấy trong lòng.
Thực ra nàng cũng muốn hỏi là Chu gia nào, có phải Chu Truyện Thanh không, nhưng lại sợ mừng hụt, nên nàng chỉ cúi đầu vân vê chiếc kim thêu, “Mẫu thân đã gặp chưa?”
Phó Hữu Cầm khẽ thở dài, “Rồi, là Chu đại công tử của Khánh Dương thành, Binh bộ Thị lang, gia thế và nhân phẩm đều rất tốt.”
Bàn tay cầm kim run lên, chút mong đợi trong lòng tan thành mây khói, Phó Điềm đã từng nói gia cảnh nhà Chu Truyện Thanh không được tốt lắm, y chỉ có một thân một mình.
Nàng ngập ngừng từ chối, “Khánh Dương thành quá xa, con muốn được sống gần nương.”
Phó Hữu Cầm vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng, bà sờ lên gò má nữ nhi, dịu dàng nói: “Ở đây chỉ có mỗi hai mẹ con ta, con còn ngại gì nữa, có tâm sự thì cứ nói thẳng với nương.”
Phó Thư Nguyệt rũ mắt, lí nhí nói: “Con, con đã có người trong lòng…”
“Là Chu Truyện Thanh đúng chứ?” Phó Hữu Cầm bình tĩnh hỏi lại.
“Nương?” Phó Thư Nguyệt kinh ngạc nhìn bà, Phó Hữu Cầm bất đắc dĩ nở nụ cười, “Chu đại công tử của Khánh Dương… Chính là Chu Truyện Thanh, thân phận thổ phỉ chẳng qua chỉ là một lớp ngụy trang thôi.”
Phó Thư Nguyệt sửng sốt, nàng nhỏ giọng thì thào: “Quả nhiên, con đã nói rồi, lấy tài học ấy của y, làm sao có thể là thổ phỉ được.”
Tình chàng ý thiếp hữu duyên, Phó Hữu Cầm đương nhiên sẽ không ngăn cản, ngày sau bà sai Phó Cát đích thân đi truyền lời, ưng thuận cả hai mối hôn sự.
Chu Truyện Thanh mê mang hốt hoảng như người mộng du, “Ta cứ tưởng phải kiên trì thêm một đoạn thời gian dài nữa chứ.”
Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi đến thế, y đi loanh quanh mấy vòng, chạy lại bắt lấy vai bà mối hỏi: “Bao giờ thì nên đưa sinh lễ qua? Bao giờ thì định hôn kỳ (Ngày cưới)?”
Ông mai bà mối cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại dở khóc dở cười trước phản ứng của y, nói: “Chuyện xin ngày thì chưa, đầu tiên phải xin bát tự của Phó tiểu thư trước đã, nếu bát tự tương hợp, là có thể đính hôn.”
Chu Truyện Thanh sốt ruột, “Vậy thì tiến hành đi, trở về ta trọng thưởng!”
Sở Hướng Thiên khoanh tay, khinh bỉ quét mắt nhìn y, phê bình: “Tự xem lại mình đi, phong độ của một vị công tử thế gia bị ngươi vất ở xó nào rồi, thật mất mặt.”
Chu Truyện Thanh mặc hắn, vui sướng đi kiểm kê sính lễ thêm lần nữa.
Ông mai bà mối theo Phó Cát đến Phó phủ, bà mối Chu gia hỏi thăm sinh thần của Phó Thư Nguyệt, sau đó trao tín vật được bọc bằng vải đỏ cho nhà gái. Bên trong chính là chiếc ngọc bội uyên ương cùng tờ giấy hoa tiên mà Chu Truyện Thanh đã đưa bà khi trước.
Phó Thư Nguyệt đáp lễ bằng hầu bao nàng tự thêu.
Bà mai của vương phủ thấy thế cũng không chịu thua kém, giao hộp gỗ của Sở Hướng Thiên ra, bên trong đựng gì thì bà không dám xem, nhưng có nghe Vương gia từng nói, đó là toàn bộ gia sản của ngài.
Hộp gỗ nhỏ được đưa cho người ngồi sau tấm bình phong, Phó Điềm mở ra xem thử, bên trong là một sấp khế đất và công văn, công văn viết rất rõ, rằng quyền sở hữu toàn bộ điền trang và cửa hàng, đều được chuyển nhượng cho Phó Điềm, tất cả đã được đóng dấu phê duyệt sẵn, tờ phía dưới cùng là khế đất Dục vương phủ, cũng trao cho Phó Điềm nốt.
Xác thực là trao cả gia sản của Dục vương cho cậu.
Phó Điềm mím môi cười, cậu quyết định đem chiếc chìa khóa đồng thau mình hằng cất giữ làm tín vật đưa cho Sở Hướng Thiên.
Trao đổi thiếp canh xong, tín vật cũng đã trao, ông mai bà mối cười ha hả cáo từ rời đi, trước tiên phải xem bát tự, chờ khi bát tự hợp thì mới đến lượt hai vị tân lang tương lai dâng sính lễ đến.
Thiếp canh: Ghi giờ, ngày tháng năm sinh.
Nghi lễ mất đúng ba ngày liền, bát tự hai đôi tương hợp, là dấu hiệu đại cát.
Mùng năm tháng chạp, lễ nạp tệ.
Nạp tệ: Lễ giao đồ sinh lễ, đính hôn.
Sáng sớm hôm ấy, Tứ Phương trấn xuất hiện đoàn người đông nườm nượp, kẹt cứng cả phố phường. Khi trời còn chưa sáng, xe ngựa của Dục vương phủ và Chu gia đã lục tục tiến vào thôn trấn.
Hai đạo nhân mã tuy tiến về cùng một hướng, nhưng trái phải rõ ràng, xe ngựa hai bên đều treo những dải hồng trù, cùng những lá cờ nhỏ ghi rõ “Chu gia” và “Dục vương phủ”.
Phó gia khá kín tiếng, dù nhà có hai mối hôn sự cũng chưa từng truyền ra ngoài, nhưng mấy ngày nay ông mai bà mối liên tục ghé sang Phó gia, vậy nên chỉ cần để ý kỹ thì vẫn sẽ biết đại khái.
Chuyện Phó công tử và tiểu thư cùng đính hôn cũng không tính là chuyện hiếm có gì, mà lạ ở đây là hai người cầu hôn, nghe nói một người là Dục vương – Chiến thần của Đại sở, còn một người là Binh bộ Thị lang, xuất thân từ thế gia ở Khánh Dương thành.
Đích thực là chuyện lạ hiếm có khó tìm! Tứ Phương trấn bé nhỏ ngay cả một vị quan to cũng chưa từng gặp bao giờ, huống hồ chi là xuất hiện một lần cả hai đại nhân vật tôn quý như bây giờ.
Cả trấn đều sôi trào, náo nhiệt còn hơn ăn Tết, ngay cả phía quan phủ cũng bị kinh động theo, vội vội vàng vàng chạy đến khách điếm bái kiến hai vị tôn đại Phật, sau còn chu đáo phái cả quan binh ra quét đường hộ hai người.
Ngày tiến hành lễ nạp tệ, khắp các con phố đều có quan binh đứng canh, đội ngũ của Dục vương phủ và Chu gia mỗi bên chiếm nửa con đường. Dừng trước đại môn Phó gia, quản gia hai nhà cùng xướng lễ, phảng phất như đang so bì với nhau.
Trong khi quản gia đang niệm, hạ nhân bắt đầu chuyển hết số sính lễ trên xe xuống, chờ khi hoàn tất, đoàn xe ngựa sẽ lập tức di chuyển khỏi thành, tránh cản đường mọi người qua lại.
Danh sách sính lễ dài dằng dặc tốn đúng một canh giờ để đọc, sính lễ cũng phải mất cả một buổi sáng mới chuyển xong, may mà Phó phủ rộng lớn, sân ở tiền viện không đủ chỗ thì vẫn còn khách viện để chứa, hai phần sính lễ chất đầy cả một phủ.
Bách tính cũng hứng thú vây xem đúng một ngày, mọi người chưa từng chứng kiến nhà ai cầu hôn mà phô trương đến vậy. Không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn đội ngũ đông đảo có thể vây kín cả Tứ Phương trấn là đã đủ hiểu người ta coi trọng Phó gia đến mức nào.
Chà, phen này Phó gia lên hương rồi.
Người có tiền ở đây không thiếu, nhưng vừa phú vừa quý thì hơi khó, vậy mà bây giờ Phó gia chỉ cần dựa vào một đôi nhi nữ đã có thể câu được quan hệ với cả người ở kinh đô.
Tuy nhiên, chuyện vẫn chưa dừng ở đó, sau khi công đoạn chuyển sính lễ đã được hoàn tất, đại tổng quản bắt đầu nghiêm túc cầm thánh chỉ ra, cao giọng tuyên chỉ:
“Bình Sở năm ba, hoàng đế chiếu viết: Trẫm nghe người đời ca ngợi Hữu Linh là một người có đức, từ thường thức đến tài học, Phó thị Hữu Linh, tuyên đức minh ân, thủ tiết thừa nghị… Trẫm khen thưởng, gia phong Khang Nhạc Hầu,… Rạng danh gia tộc, khâm thử.”
Kết thúc đạo thánh chỉ, bốn bề lặng yên không một tiếng động. Phó Điềm mím môi, trịnh trọng đưa tay tiếp nhận thánh chỉ, quỳ xuống tạ ân.
Đại tổng quản cười ha hả, “Chúc mừng Khang Nhạc Hầu.”
Phó Điềm mời mọi người vào phủ, bỏ lại bách tính xôn xao nghị luận.