Lúc cậu trông thấy ánh mắt thâm thúy của Tống Châu, cậu mới cảm giác có gì đó sai sai.
Lục Áo tức giận vẫy đuôi một cái, 'bốp' một tiếng nước văng tung tóe, "Anh nghĩ gì đó? Nếu thực là kiểu cưỡi kia thì em cưỡi anh mới phải!"
Tống Châu mỉm cười, cúi đầu nhìn cậu, "Muốn thử không?"
Suy nghĩ của Lục Áo trong nháy mắt hết trong sáng, trong đầu óc cậu bắt đầu xuất hiện vô số hình ảnh làm người ta liên tưởng miên man.
Lục Áo nuốt nước miếng, đầu rồng khẽ gật như con ngỗng đang ăn cá.
Một lúc sau, cậu phản ứng lại, đuôi rồng lại đập xuống biển làm nước biển văng lên ướt hết boong tàu.
"Anh có lên không?"
Khi cậu nói lời này đã sắp thẹn quá hóa giận rồi.
"Lên." Tống Châu cười, "Vậy anh lên đây."
"Ừm."
Lục Áo nói xong, toàn thân nổi lên mặt biển, cậu áp sát boong tàu để tiện cho Tống Châu leo lên người mình.
Tống Châu động tác dứt khoát nhảy, sau đó an vị trên người cậu.
Lục Áo nhắc nhở, "Anh ngồi vững, bây giờ chúng ta bắt đầu xuất phát."
Tống Châu ôm chặt cơ thể cậu.
Lục Áo khẽ gào một tiếng, thân rồng dũng mãnh lao xuống nước, tốc độ của cậu cực nhanh, Tống Châu ngồi trên lưng cậu như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Tống Châu không hề cảm thấy khó chịu, ngay cả nét mặt cũng bình tĩnh thản nhiên.
Anh ôm lấy Lục Áo, mắt nhìn cảnh tượng xung quanh.
Lục Áo đột ngột lặn từ mặt nước xuống đáy biển, nước biển tầng tầng tách ra, từng chuỗi bọt trắng nổi lên.
Ngắm biển lúc lặn và khi ở trên bờ là hai khung cảnh hoàn toàn khác nhau, có một sự mới lạ làm người ta cảm thấy lóa mắt đâu đây.
Lục Áo băn khoăn Tống Châu trên lưng, tốc độ không dám quá nhanh, nếu là tốc độ bình thường của cậu, khi lao xuống trong nháy mắt đã chạm đáy biển.
Nhưng bởi vì Tống Châu đang ngồi trên lưng cậu, sau khi xuống biển, cậu còn loanh quanh trong nước một hồi, đại khái có loại cảm giác như đang khoe khang đồ chơi của mình.
Họ từ từ chìm xuống đáy biển trong tư thế lượn vòng như đi trên một con đường núi quanh co.
Vô số cá tôm xung quanh ngơ ngác nhìn Tống Châu.
Chúng nó bị 2 người làm kinh sợ mau chóng chuồn đi nơi xa.
Trong nước không thể nói chuyện, Lục Áo chở theo Tống Châu bơi xuống đáy biển, hai phút sau đã đến nơi.
Nửa tháng trước Lục Áo đến đây trồng san hô, biển nơi này khi đó cũng tĩnh lặng như hôm nay vậy, trong biển không có nhiều cá, bãi san hô cũng chẳng có sức sống gì.
Lịch sử lần nữa tiếp diễn.
Lục Áo nhìn chằm chằm san hô dưới đáy biển.
San hô nơi này đã bị tẩy trắng tương đối nghiêm trọng rồi, rất nhiều nhánh san hô lộ ra màu xương trắng.
Còn có một số san hô trực tiếp rơi rụng.
Lục Áo nhặt 1 nhánh san hô bị rụng.
Vuốt rồng của cậu vừa chạm vào, đầu tiên cảm nhận được cảm giác thối rữa mềm mềm, giống như trái cây bị hư vậy, chỉ cần ngón tay hơi dùng sức bấu vào sẽ ghim sâu vào thịt quả.
Loại xúc cảm này vô cùng tồi tệ đến mức ngay cả khi ở trong nước, Lục Áo vẫn cảm thấy buồn nôn.
Không biết có phải bởi vì những san hô này đã bắt đầu thối rửa hay không, xung quanh không có cá tôm nào cả, ngay cả sự dao động của nước biển cũng không rõ ràng.
Còn về xúc tu bên trong san hô, hôm nay bọn họ không thể nhìn thấy chúng nữa.
Lục Áo đưa mắt nhìn ra xa, trong bãi san hô không lớn này chỉ còn lại vài nhánh l còn sống, ít nhất nhìn bằng mắt thường là thế.
Tống Châu cũng cảm nhận được hơi thở chết chóc tương đối nồng nặc.
Anh khẽ cau mày lại đánh giá bãi san hô không lớn này.
Lục Áo chở anh bơi xung quanh bãi san hô, hai người tỉ mỉ quan sát hồi lâu vẫn không nhìn thấy được bao nhiêu nhánh san hô còn sống.
Trong số những san hô này, có một số thối rữa tương đối rõ ràng, có một số thì không.
Chẳng qua theo sự dội rửa của hải lưu, có thể thấy rằng một phần mô của tất cả san hô đều bị mất đi.
Lục Áo giơ móng vuốt khẽ chạm nhẹ vào san hô trước mặt, truyền vào trong một chút sinh mệnh lực.
Cậu thường hay truyền sinh mệnh lực cho các thể sinh mạng khác nên quen tay nhanh làm.
Cậu rất nhanh đã truyền sinh mệnh lực cho một vùng nhỏ san hô.
Vùng san hô này chưa chết hẳn, chúng nó chỉ bị tẩy trắng tương đối trầm trọng mà thôi.
Khi Lục Áo vừa truyền sinh mệnh lực vào, hiệu quả gần như dựng sào thấy bóng.
Bằng mắt thường có thể thấy rõ vùng san hô này được cải thiện rõ rệt, ít nhất không còn hấp hối như trước nữa.
Lục Áo thậm chí còn nhìn thấy xúc tu bên trong cẩn thận vươn ra bắt lấy vật chất trong nước biển để ăn.
Cậu nhìn một hồi, bắt đầu truyền sinh mệnh lực cho những san hô khác, Tống Châu nhìn động tác của cậu liền hiểu cậu đang nghĩ gì, liền đứng bên cạnh giúp đỡ.
Năng lực của Tống Châu mạnh hơn Lục Áo rất nhiều, hai người chung tay góp sức, bãi san hô này mau chóng được chữa khỏi.
Sau khi truyền xong, bãi san hô rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Lục Áo chở Tống Châu vòng quanh trên bãi san hô này kiểm tra rất lâu.
Sau cùng đầu rồng nhẹ ngẩng lên, đuôi rồng vẫy nước, thân rồng bắt đầu bơi lên mặt biển.
Tống Châu khá thích nghi với nước biển, Lục Áo cũng không cố ý thả chậm tốc độ nữa, 10 giây sau bọn họ đã nổi trên mặt nước.
Tống Châu leo lên boong tàu trước, sau đó đưa tay với Lục Áo.
Lục Áo cũng biển về hình người nắm lấy tay anh, ào một tiếng leo lên boong tàu.
Tống Châu nhìn vẻ mặt cậu u ám, liền xoa nhẹ đầu cậu, nói: "Chúng ta đã truyền sinh mệnh lực cho san hô rồi, trong thời gian ngắn không cần lo chúng nó sẽ chết."
"Em biết." Lục Áo dừng một chút nhưng vẫn rất ủ rũ, "Suy cho cùng thì trị ngọn không trị gốc, lâu lâu cứu nguy vài lần còn được, không thể ngày nào cũng qua đây truyền sinh mệnh lực cho chúng. Huống chi - -"
"Sao lại không thể?" Tống Châu xoa xoa đầu cậu, dịu giọng nói, "Nếu như em muốn bãi san hô này sống, chúng ta có thể mỗi ngày đến đây một lúc, thậm chí là mỗi ngày sáng tối đều đến."
Lục Áo suy nghĩ nói: "Vậy ngày nào chúng ta cũng canh chừng bãi san hô này, những việc khác không cần làm."
Tống Châu không do dự nhiều như cậu, "Cứ vượt qua khoảng thời gian này, chờ thời tiết lạnh hơn là được rồi. Đừng nghĩ nhiều quá."
Lục Áo thở dài, "Vậy khoảng thời gian này chúng ta cố gắng một chút."
Trước mắt không có phương pháp nào tốt hơn, chỉ đành làm vậy thôi.
Bọn họ quan sát tỉ mỉ tình huống của san hô, lại chụp thêm một lượng lớn hình ảnh để lưu trữ, sau đó lái thuyền về thành phố Kiềm Vĩnh.
Hoàng Trữ Nạp thấy bọn họ trở về, hai mắt mang theo hy vọng nhìn sang, hỏi: "Bãi san hô thế nào rồi, có tốt hơn chút nào không?"
Thực ra sáng sớm ông đã đi xem một lần rồi, chỉ là bất giác muốn hỏi thêm mà thôi.
Lục Áo gật đầu, "Tôi cảm thấy tình hình tốt hơn một chút so với video mà mọi người đã quay."
"Sao có thể?" Hoàng Trữ Nạp theo bản năng phản bác, "Có phải do ảo giác của cậu không?"
"Không biết nữa, có điều chúng tôi có quay video."
Lục Áo lười giải thích, dứt khoát mở video cho ông xem.
Hoàng Trữ Nạp xem hồi lâu và dần nhận ra rằng san hô thực sự đã khác với những gì mà họ trông thấy vào buổi sáng.
Trong video của Lục Áo, các san hô nhỏ đã âm thầm vươn xúc tu nhỏ ra bắt lấy các vật chất xung quanh để ăn.
Hoàng Trữ Nạp ngờ nghệch, trong miệng lầm bầm hỏi: "Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Không lẽ do buổi sáng khi chúng tôi đi xem nhiệt độ còn tương đối cao, sức sống của san hô không mạnh?"
Học sinh của ông đứng bên cạnh dè dặt nói: "Nhưng nhiệt độ buổi chiều chẳng phải nên cao hơn sao?"
Theo lý mà nói, sau khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời vào buổi sáng, nước biển hấp thụ toàn bộ nhiệt lượng vào buổi chiều nên nhiệt độ phải cao hơn buổi sáng mới phải.
Hoàng Trữ Nạp cũng không biết.
Ông xem video lâu thật lâu, đột nhiên vỗ đùi một cái, "Chắc chắn buổi sáng chúng ta nhìn sai rồi. Đi, bây giờ chúng ta đi xem! Đợi đến nơi rồi chúng ta sẽ biết chuyện gì đang xảy ra."
"Giáo sư, bây giờ đi ngay sao? Đã hơn 5 giờ rồi."
"Đúng! Bây giờ đi ngay, thu dọn đồ đạt, chúng ta chuẩn bị khởi hành!"
Hoàng Trữ Nạp hào hứng tắt laptop và ra lệnh một cách mạnh mẽ đầy kiên quyết.
Học sinh của ông tuy chần chừ nhưng vẫn thu dọn đồ chuẩn bị xuất phát.
Lục Áo và Tống Châu rảnh rỗi, dứt khoát đi cùng bọn họ 1 chuyến.
Bọn họ lái thuyền hơn 1 tiếng, hơn 7 giờ tối mới đến nơi.
Bây giờ đã là giữa tháng 10, thu phân đã qua từ lâu, trời cũng mau tối. (*tiết thu phân)
Lúc đến bãi san hô, bầu trời chỉ còn một chút ánh hoàng hôn mờ ảo, ngoài ra trên không trung chỉ có một màu xanh thẫm, không thấy một tia sáng nào.
Hoàng Trữ Nạp không quan tâm, ông mặt đồ lặn vào, gọi học sinh lấy cho mình cây đèn pin rồi lặn xuống đi xem san hô.
Lục Áo cũng thay trang bị để đi cùng ông.
Chủ yếu là do tuổi tác của ông đã cao, mọi người phải đảm bảo an toàn cho ông, tùy tiện cho ông một mình đi lặn, chẳng may xảy ra chuyện gì, khi đó đúng là kêu trời trời không ơi, kêu đất đất chẳng hỡi.
Kỹ thuật lặn của Hoàng Trữ Nạp bình thường, lăn lộn hơn nửa tiếng bọn họ mới tới đáy biển.
Ông cầm đèn pin gian nan bơi qua bơi lại dưới đáy biển xem từng bãi san hô một.
Buổi tối các san hô hoạt động sôi nổi hơn ban ngày một chút, ông bật khóc khi tận mắt nhìn thấy gần như toàn bộ các san hô đều vươn xúc tua nhỏ ra kiếm ăn.
Nước mắt của ông đọng lại trên kính lặn, làm nó mờ hết toàn bộ.
Nhìn thấy ông khóc như thế, Lục Áo vừa chua xót vừa rung động.
Đợi cảm xúc của ông bình ổn lại, Lục Áo đích thân lôi kéo ông bơi lên mặt nước.
Học sinh của ông đang căng thẳng chờ đợi trên boong tàu, vừa thấy bọn họ nổi lên liền vội vàng đưa tay ra kéo họ lên.
Học sinh mau chóng nhận ra biểu cảm của giáo sư không đúng lắm, tâm tình không khỏi lo âu đưa mắt nhìn Lục Áo.
Lục Áo không nói gì, chỉ im lặng đi qua một bên.
Tống Châu cũng đi theo.
Thuyền của Lục Áo đủ lớn, hai nhóm người, một nhóm ở đầu thuyền, một nhóm ở đuôi thuyền, cách nhau hơn 20 mét, không ai phiền đến ai.
Tống Châu thấp giọng hỏi, "Sao vậy, ở dưới đó xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, giáo sư Hoàng thương cảm quá nên bật khóc."
Lục Áo thấy bình thường vị giáo sư này tính cách ôn hòa và yên lặng, thực không ngờ ông sẽ khóc dưới đáy biển như thế.
Lục Áo đột nhiên nghĩ, nếu vị giáo sư này hay tin san hô chết sạch, có khi nào sẽ một mình khóc thầm trong khách sạn hay không.
Chỉ nghĩ như vậy thôi, Lục Áo liền cảm thấy khó chịu.
Cho dù là vì giáo sư Hoàng, cũng phải làm những bãi san hô này sống tiếp.
Hoàng Trữ Nạp bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân không có việc gì lại cường liệt yêu cầu xuống biển lần nữa, ông muốn kịp thời chụp hình để ghi chép lại tình huống của san hô.
Ông còn muốn đó lấy chút mẫu vật về kiểm tra thử xem vì sao san hô lại đột nhiên được cải thiện.
Trong lòng ông có dự cảm rằng, nếu có thể tìm ra nguyên nhân vì sao chúng tốt lên, có lẽ chỗ khó của việc gieo trồng sau này sẽ có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Lặn đêm đối với Lục Áo mà nói không hề gì.
Hoàng Trữ Nạp mạnh mẽ yêu cầu, cậu liền dẫn theo Hoàng Trữ Nạp và Lâm Tê Nham cùng lặn một chuyến.
Lâm Tê Nham khiêng máy quay nặng trĩu im lăng theo sau, kỹ thuật lặn của cậu ấy tốt hơn Hoàng Trữ Nạp một chút, Lục Áo không quá lo lắng.
Hoàng Trữ Nạp ghi chép, lấy mẫu, phân tích, mọi người lăn qua lăn lại đến hơn 10 giờ mới lái thuyền trở về, chờ khi về đến khách sạn đã hơn 12 giờ đêm.
Ban đầu Lục Áo định nói Tống Châu thuấn di dẫn cậu về nhà.
Tống Châu lại không đồng ý, chỉ dẫn cậu đi khách sạn 5 sao cao cấp duy nhất của thành phố đặt một phòng tổng thống, dẫn cậu vào nghỉ ngơi.
Lục Áo mệt tới hai mắt sắp không mở nổi, nhìn căn phòng tổng thống nguy nga lộng lẫy trên tầng đỉnh, trong miệng lầu bầu, "Chúng ta về nhà cũng thuận tiện lắm mà."
"Trong nhà chưa chuẩn bị gì cả, ở đây sẽ thoải mái hơn." Tống Châu khẽ đẩy cậu, "Em đi tắm trước đi, anh gọi bữa khuya."
Nghe tới được ăn khuya, Lục Áo gì cũng không nói nữa, tối nay cậu tiêu hao quá nhiều thể lực, giờ bụng đói cồn cào, là lúc phải ăn khuya.
Cậu ngoan ngoãn đi tắm, phòng tắm của phòng tổng thống có khác, nơi này không chỉ khu vực khô ướt được chia rõ ràng, còn có một cái bồn tắm siêu lớn, khi ngâm bồn còn có thể nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.
Lục Áo đơn giản tắm gội một phen rồi ngâm mình trong bồn tắm.
Bản thân cậu rất thích nước, bất kể là nước nóng hay nước lạnh.
Ngâm mình trong nước nóng, miễn bàn có bao nhiêu thư giãn.
Cậu vừa ngâm mình vừa nghe tiếng động bên ngoài, không tới nửa tiếng, Lục Áo nghe tiếng bên ngoài mở cửa, không biết Tống Châu đang nói gì với ai.
Cánh cửa mau chóng đóng lại, tiếp theo Lục Áo ngửi được một mùi thơm nồng nặc.
Nghe thấy mùi này Lục Áo liền biết rằng bữa khuya đã đến, cậu không thèm ngâm mình nữa, vớ lấy khăn tắm treo trên cái giá, vội vàng làm bốc hơi những giọt nước trên người, cậu bọc khăn tắm chân mang dép lê chạy ra.
Tống Châu quay đầu nhìn thấy cậu hấp tấp chạy ra, cười, "Em đi chậm thôi, cẩn thận trơn trượt."
"Không sao, em không bị trượt. Bữa khuya ăn gì vậy?"
"Anh nói họ món nướng, em xem có thích không?"
Lục Áo mở hộp ra xem, chỉ thấy bên trong đều là đồ nướng, cá nướng, thịt nướng, hào nướng, cà tím nướng, khoai tây nướng, giò heo nướng....Cái gì cũng có.
Hai mắt Lục Áo sáng long lanh, gật đầu liên tục, "Em rất thích."
"Anh biết là em thích, thích thì ăn nhiều một chút."
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống ăn khuya.
Lục Áo ăn vài phần thịt xong, cảm giác đói cồn cào cuối cùng cũng biến mất.
Lục Áo nói: "Vừa rồi em đã điều tra, trước mặt có 2 phương án."
"Hửm?"
"Làm cho nhiệt độ nước biển giảm xuống ở quy mô lớn."
Đổ đá lạnh xuống biển đương nhiên không đáng tin, biển cả lớn như thế, đổ nhiều đá lạnh như vậy xuống cứ như muối bỏ biển.
Huống chi nhiệt độ của đá lạnh quá thấp, nếu đột nhiên đổ hết xuống, có thể sẽ khiến san hô chết cóng.
Lục Áo nói:" Phương án đầu tiên chính là bão, hiện tại không phải nói nhiệt độ quá cao, trên biển không cách nào sinh ra bão sao? Em muốn thử xem người có thể can thiệp vào hay không."
"Kiểu em gọi là rồng can thiệp." Tống Châu cười, "Cơ chế tạo bão có phần phức tạp, trước mắt con người vẫn chưa làm rõ vì sao lại có bão, độ khó của việc này sẽ khá lớn."
"Điều này vừa rồi em có xem tài liệu rồi, độ khó quả thật khá lớn, nhưng mà cũng không phải không có hy vọng. Em muốn thử, được thì càng tốt không được thì lại nghĩ phương án khác."
Tống Châu nhìn đôi mắt long lanh của cậu, trong lòng mềm nhũn, anh nhịn không được xoa nhẹ đầu cậu một cái, "Đây là phương án thứ nhất, phương án thứ hai thì sao?"
"Hải lưu."
"Ừ?"
Lục Áo nói: "Khu vực biển Kiềm Minh là nơi dòng chảy nóng lạnh đổ vào, hiện tại vị trí của dòng chảy lạnh hơi cao một chút, không chảy đến vùng gieo trồng san hô. Em muốn can thiệp vào khiến cho dòng chảy lạnh này chảy thấp xuống một chút, xem thử có thể nó có thể trực tiếp chạy đến vùng gieo trồng hay không."
Tống Châu không nghĩ tới cậu sẽ nghĩ ra ý tưởng này.
Độ khó của phương án này không thua gì dời núi lấp biển, nếu đổi thành người bình thường đây tuyệt đối là một phương án viển vông.
Nhưng nếu đổi thành Lục Áo —
Tống Châu suy nghĩ một chút, cảm thấy thật có vài phần hy vọng, song hy vọng này cũng không lớn.
Tống Châu bình tĩnh hỏi: "Nếu muốn đẩy dòng chảy lạnh xuống thấp, em dự định làm thế nào?"
"Chẳng phải hải lưu của chúng ta hiện nay chủ yếu nhờ vào dòng gió sao? Em định dùng dòng gió dẫn nước biển có nhiệt độ thấp hơn chảy về hướng bên này."
"Công trình này cũng không nhỏ, nếu em muốn dẫn nước biển chảy về đây, tối thiểu cũng phải dẫn hơn 10 km."
"Em biết, nhưng mà có thể thử nha."
Tống Châu nói:" Bão cần sự dồi dào của hơi nước và nhiệt độ cao, nếu thỏa mãn các điều kiện trên sẽ dễ hình thành, chúng ta cứ thử xem."
"Ban đầu em cũng nghĩ như vậy, chúng ta thử tạo bão trước, nếu không được, chúng ta lại cân nhắc phương án hải lưu, nếu cả hai phương án đều không được, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
Lục Áo giương mắt nhìn Tống Châu, hai mắt sáng ngời, "Chúng ta ăn xong bữa khuya thì đi nhé."
Tống Châu nhìn thẳng cậu, "Giờ em không mệt sao?"
"Đúng là mệt thật." Lục Áo ngáp, "Chỉ có điều bão cần thời gian để hình thành, chúng ta cũng không biết có thành công hay không, cứ chuẩn bị trước thôi."
Tống Châu vốn định khuyên cậu nghỉ ngơi cho tốt, chờ ngày mai rồi chuẩn bị.
Lục Áo kiên trì làm trong tối nay, nếu đêm nay không thành công, sáng mai lại đi một chuyến nữa.
Để bão có thể hình thành cần nhiệt độ cao, ban ngày có mặt trời, điều kiện sẽ thuận lợi một chút.
Tống Châu không lay chuyển được cậu, chỉ đành chạy với cậu một chuyến.
Hai người hơn nửa đêm chạy đến ngoài khơi vùng biển nhiệt đới, Lục Áo đem hết toàn sức lực cổ động hơi nước, quấy trộn dòng khí, đơn giản tạo thành một mắt bão.
Cậu vốn định tạo thêm vài cái mắt bão, đảm bảo không chút sơ hở.
Nhưng lượng công trình này quá lớn, khi đấu tranh với thiên nhiên, cậu luôn cảm thấy bản thân như một con kiến mà thiên nhiên lại như một con bò hoang.
Khi con kiến chống lại con bò, đừng nói muốn đẩy ngã con bò, chỉ đơn giản là liếc nhìn nó thôi cũng đòi hỏi rất nhiều dũng khí.
Lục Áo lần đầu tiên dùng hết sức mình đi đối đầu với thiên nhiên, cảm giác của loại đối đầu này khác hẳn với ngày trước cậu tạo mưa.
Cậu cảm thấy bản thân đang đối đầu với một sự tồn tại nào đó khó lòng giải thích.
Đến tột cùng là đang đối đầu với thứ gì, bản thân cậu cũng không rõ.
Cậu hỏi Tống Châu.
Biểu cảm trên mặt Tống Châu có phần phức tạp, "Đạo khả đạo, phi thường đạo." (*)
Lục Áo không hiểu gì hết, cậu sờ sờ đầu, nói: "Anh có biết ngày trước em học khoa học tự nhiên không?"
Tống Châu bước ra khỏi cảm xúc phức tạp, ôm lấy cậu hôn lên trán một cái, "Đương nhiên biết, em mệt không? Đi, anh dẫn em về nghỉ."
Lúc đầu Lục Áo cũng không cảm thấy mệt lắm, bị anh nhắc tới mới giật mình phát giác cả người sắp mệt đến tê liệt rồi.
Tống Châu còn định giúp cậu, thấy cậu tự mình làm được nên không giúp nữa.
Trên cơ bản toàn bộ quá trình tạo bão tối nay đều do Lục Áo một mình làm hết.
Khi bọn họ trở về phòng tổng thống đã hơn 4 giờ sáng.
Lục Áo nhìn căn phòng lộng lẫy, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, những ý nghĩ kiều diễm còn chưa kịp ngốc đầu đã bị chìm sâu vào giấc mơ.
Cậu ngủ nhưng Tống Châu lại không, Tống Châu ở bên cạnh yên tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt cậu khi ngủ, nhịn không được hôn lên hai má cậu.
Lục Áo đang ngủ cảm giác có ngời đang quấy rầy mình, cậu phất phất tay muốn đẩy cái cảm giác ngứa ngáy kia đi.
Tống Châu nhân lúc cậu giơ tay lên, liền chộp lấy tay cậu giữ chặt trong lòng bàn tay mình, anh ôm lấy cả người cậu, lại hôn hôn môi cậu một chút.
Lục Áo nghe thấy âm thanh quen thuộc, lông mi run rẩy của cậu bình thường trở lại.
Tống Châu tắt đèn.
Lục Áo ngủ thẳng đến hơn 11 giờ sáng, cậu bị bụng đói tỉnh giấc, khi thức dậy Tống Châu còn đang ngồi làm việc ở bên ngoài.
Thấy cậu đã dậy, Tống Châu ngẩng đầu hỏi: "Đói không, anh nói người đưa bữa sáng lên."
"Mấy giờ rồi?" Lục Áo bật màn hình điện thoại lên xem mới phát hiện, bây giờ đã là 11h43 phút.
"Sao em lại dậy trễ quá vậy?" Lục Áo xoa xoa huyệt thái dương, "Bữa sáng thì thôi, hiện tại đã quá giờ ăn sáng rồi, chờ em rửa mặt xong chúng ta đi ăn trưa đi."
Cậu nói thì nói thế, nhưng người vẫn còn nằm trên giường.
Điện thoại còn trong tay cậu, cậu trực tiếp trang web ra, tìm kiếm tin tức về cơn bão.
Dự báo thời tiết sáng nay đã có, cậu cố tình mở dự báo của nhà nước ra xem, bên trong không nhắc tới tối qua có bão lốc xoáy nhiệt đới hình thành.
Lục Áo chưa từ bỏ ý định, lại tìm thêm dự báo thời tiết của từng nhà đài nhưng không ai nhắc tới có bão cả.
Cậu không khỏi nản lòng nhụt chí, dứt khoát rời khỏi trang web bật Weibo xem tin tức mới nhất.
Trong Weibo cũng không nhắc tới.
Tống Châu thấy cậu không nhúc nhích, anh đi tới trông thấy cậu đang xem tin tức trên Weibo, "Không nhanh vậy đâu, một cơn bão từ khi hình thành đến lúc đưa tin tối thiểu cũng phải 2-3 ngày."
Lục Áo tắt máy, cánh tay che lấy đôi mắt, "Chỉ đành ngồi đợi vậy."
"Đi rửa mặt ăn cơm, chúng ta chiều nay còn phải đi truyền sinh mệnh lực cho bãi san hô, có sinh mệnh lực chống đỡ, chúng nó hẳn có thể vượt qua mấy ngày nhiệt độ cao này."
"Được, anh đợi em một chút."
Cơm trưa hôm nay họ cũng cho người đưa đến phòng ngủ.
Món chính là cơm Tây, cơ bản toàn bộ đều là thịt.
Lục Áo khá hài lòng về bữa cơm, cảm thấy còn chưa đã thèm.
Buổi chiều bọn họ đi truyền sinh mệnh lực cho san hô, lại đụng mặt Hoàng Trữ Nạp bọn họ.
Hoàng Trữ Nạp quét sạch sự chán nản khi trước, xúc động nói với họ rằng, "Các cậu đúng thật là kỳ tích! Chiều hôm qua khi các cậu đến xem xong, mọi mặt của san hô đều có chuyển biến tốt đẹp, mức độ tẩy trắng của hôm nay đã có xu thế giảm bớt nếu cứ theo đà này phát triển, nói không chừng mẻ san hô này thực sự có thể sống tiếp."
"Chúc mừng."
"Cùng vui cùng vui." Hoàng Trữ Nạp nắm tay Lục Áo, "Trước kia tôi nghe người ta nói vận may của cậu đặc biệt tốt, làm hạng mục gì có cậu tham gia, vậy hạng mục đó nhất định sẽ hoàn thành. Lúc đó tôi không tin, giờ thì tôi tin rồi, cậu đúng là chàng trai được thần vận may thiên vị!"
Lục Áo nói: "Tôi là chàng trai được thổ địa thiên vị."
"Gì đó?"
Lục Áo lắc đầu, "Không có gì."
Hoàng Trữ Nạp trong lòng hoài nghi mình nghe nhầm gì đó, nhìn sắc mặt cậu nghiêm trang đàng hoàng lại không tiện hỏi nhiều.
Vỗ vỗ tay cậu, Hoàng Trữ Nạp nói:" Mong cậu sẽ thường đến xem."
"Dạ, này tốt xấu gì cũng là mẻ san hô đầu tiên do tôi đích thân trồng, sau này tôi chắc chắn sẽ thường ghé thăm. Vậy chúng tôi về trước đây, trong nhà còn có chút việc, thuyền vẫn để đây cho mọi người dùng, lần sau tôi lại đến."
"Không thành vấn đề, lần này rất cảm ơn các cậu."
"Không cần khách sáo, đều vì trái đất của chúng ta."
"Ài, đều vì trái đất của chúng ta."
Lục Áo bọn họ thuấn di trở về.
Buổi tối, Lục Áo tìm Lâm Đại Vũ và lão Trần.
Lão Trần vì để tiện làm việc nên ở lại nhà Lâm Đại Vũ.
Lục Áo tìm bọn họ uống trà, tiện thể trò chuyện với họ.
Lâm Đại Vũ biết mục đích cậu đến, ông đi thẳng vào vấn đề nói:" Hai ngày này làm việc rất suông sẻ, cậu yên tâm, đã dọn dẹp rất nhiều cỏ dại cây dại rồi, thêm 2 ngày nữa sẽ có thể đào hố cây."
Lão Trần cẩn thận hơn, lấy bản đồ ra vẽ cho cậu xem," Hai khu vực này đã dọn xong, bọn tôi định ngày mai bắt đầu dọn dẹp vùng này."
Lục Áo nhìn thoáng qua, cảm thấy họ làm việc rất có kế hoạch, liền gật đầu, "Vậy chuyện ngày mai liền giao cho anh nhé, tôi bớt được chút thời gian sẽ lên xem."
Lão Trần đồng ý, "Không thành vấn đề, việc này giao cho tôi. Lưới sắt cậu đặt trước đó sắp tới rồi, hôm nay tôi gọi điện thoại hỏi công xưởng, ông chủ nói rằng trước chủ nhật tuần sau sẽ giao hàng đến cho chúng ta."
Lục Áo sắp quên mất tiêu chuyện này.
Lão Trần vừa nói, cậu liền nhớ tới, "Nếu đã như thế, nhân lúc công nhân còn ở nhờ họ lắp đặt luôn lưới sắt nhé."
"Nếu là vậy, thời hạn làm việc phải kéo dài thêm 2 ngày."
" Không có việc gì, mấy chuyện thời hạn luôn không chuẩn mà." Lục Áo nói, "Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết sẽ tiện hơn là tự mình làm."
Cậu vừa nói như thế, lão Trần liền biết thái độ của cậu, gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Lục Áo bàn thêm vài vấn đề, hai bên ký hợp đồng chi tiết.
Lục Áo chuyển khoản cho ông tiền quỹ.
Chờ bàn xong mọi việc, Lục Áo quay về, Tống Châu đã mặc xong đồ ngủ nằm trên giường đọc sách, vừa đọc vừa đợi cậu về.
Lục Áo nhìn thấy bộ dạng đọc sách dưới ánh đèn của anh, trong lòng khẽ động, nhịn không đợi sáp tới nhìn sách của anh, "Anh đang đọc gì vậy?"
"Hồi ký của một tác giả, khá thú vị." Tống Châu nhường chỗ cho cậu, "Bàn xong hết rồi à?"
"Về cơ bản là vậy, hiện tại thì xem tiếp theo sau có vấn đề gì không, nếu sau đó có vấn đề gì sẽ bàn lại."
Tống Châu vân vê lỗ tai cậu, "Nhanh đi tắm."
Trái cổ Lục Áo khẽ động, nuốt nuốt nước miếng, không biết vì sao, cậu đặc biệt chịu bộ dáng nhã nhặn này của Tống Châu, nhất là khi anh đeo kính nằm trên giường, Lục Áo luôn nhịn không được nghĩ này nghĩ nọ.
Tống Châu nhìn ánh mắt của cậu liền hiểu, sáp tới khẽ cắn lên mũi cậu một cái, âm thanh khàn khàn,"Nếu không anh tắm chung với em?"
"Không không không." Lục Áo chạy trối chết, "Em một mình được rồi."
Trước khi Lục Áo tìm đồ ngủ để đi tắm, cậu quay đầu nhìn Tống Châu đang nằm trên giường.
Bọn họ sống chung đã được một khoảng thời gian, trong nhà có rất nhiều thứ đều có đôi có cặp, giống như đồ ngủ, quần lót linh tinh gì đó trên cơ bản đều là đồ tình nhân.
Bộ đồ ngủ mà Tống Châu đang mặc cậu cũng có.
Lục Áo đưa tay ra, lúc đang định lấy bộ đồ ngủ kia, tay cậu lại chuyển hướng lấy bộ đồ ngủ phía dưới nó.
Cậu có chút không được tự nhiên lấy khăn tắm bọc lại đồ ngủ cấp tốc chạy ra.
Chờ khi cậu quay về, bề ngoài đồ ngủ vẫn bình thường, là kiểu áo tắm rất bình thường, chỉ có điều hơi ngắn một chút.
Bên dưới áo tắm có thể nhìn thấy đôi chân thon dài trắng noãn của cậu.
Áo tắm này thiết kế có phần kỳ lạ, nửa người trên bọc rất kín đáo, tay áo dài, nửa người dưới lại rất ngắn.
Ngón tay thon dài của Tống Châu lách qua vạt áo vói vào trong, chạm vào cơ bụng rắn chắc của cậu.
Cơ bụng Lục Áo run lên, tay của Tống Châu cũng không dừng lại tiếp túc lướt xuống phía dưới.
Rất nhanh, Tống Châu đụng phải một mảnh vải trơn mềm lạnh lẽo.
Tống Châu cảm giác có gì đó không đúng, giương mắt nhìn Lục Áo.
Lục Áo cực kỳ không tự nhiên, tách chân ngồi trên giường, toàn thân nóng cháy, đặc biệt chóp tai đỏ đến mức sắp chảy máu.
Tống Châu nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng cậu, thân thể trắng mềm của cậu hiện ra, phần quần lót làm người ta đặc biệt chú ý, xoay người lại còn hấp dẫn người nhìn hơn.
Là kiểu chữ T.
Giọng nói Tống Châu khàn khàn, đem người đặt trong lòng mình, "Sao hôm nay ngoan vậy?"
Lỗ tai Lục Áo bị anh ngậm, miệng không khỏi nức nở một tiếng.
Buổi tối bọn họ vận động nhiều như vậy, buổi sáng đương nhiên dậy không nổi.
Khi Lục Áo thức dậy mặt trời đã treo cao, Tống Châu đi làm rồi, chẳng qua anh đã làm xong bữa sáng cho cậu.
Lục Áo rửa mặt xong đi ra nhìn, phát hiện bữa sáng toàn món cậu thích ăn.
Cậu lười biếng duỗi thắt lưng, tinh thần sảng khoái ăn sáng, sau đó mang theo thức ăn gia súc cho ngỗng ăn.
Trước khi cậu đi xem san hô, trứng ngỗng được đàn ngỗng ấp đã sắp phá vỏ rồi.
Hai ngày trôi qua cũng không biết có bao nhiêu ngỗng con còn sống.
Lục Áo tốn hơn nữa tiếng mới tới chuồng ngỗng, đàn ngỗng đã đi ra ngoài rồi.
Bên trong chuồng ngoại trừ vài quả trứng ra, còn lại chẳng có gì cả.
Lục Áo không tìm thấy xác của ngỗng con, cũng không tìm thấy ngỗng con nào bị mắc kẹt trong vỏ trứng, xét theo tình huống này thì tất cả ngỗng con chắc đều còn sống.
Cậu đổ thức ăn vào máng, sau đó đi tìm dọc theo con sông lên thượng nguồn.
Cậu từ hạ du đi lên không thấy chúng, đàn ngỗng có lẽ đang ở thượng nguồn.
Cậu đi bộ rất nhanh, đi một hồi liền nghe thấy tiếng kêu cạc cạc cạc.
Lại đi về phía trước thêm một đoạn, quả nhiên thấy được một đàn ngỗng.
Đàn ngỗng hôm nay ngoại trừ mấy con ngỗng to ra, Lục Áo mắt sắc nhìn thấy phía sau chúng còn có bầy ngỗng con màu xám tro.
Ngỗng con lông mượn mềm mại, kích thước còn chưa bằng một nắm tay, chúng nó đang lúc la lúc lắc theo sau mông một con ngỗng lớn nào đó.
Lục Áo nhìn bầy ngỗng con kia, khó lòng tưởng tượng đây là ngỗng con mới sinh.
Đàn ngỗng cũng cảm nhận được sự xuất hiện của cậu, bất an xôn xao một chút, cuối cùng chúng vẫn không bỏ trốn.
Lục Áo đi vào trong đàn ngỗng, chạy tới trước mặt ngỗng con, ngỗng con cũng không sợ cậu, ngược lại chúng dùng đôi mắt to đen lúng liếng nhìn cậu.
Có thể bởi vì cậu từng truyền sinh mệnh lực cho chúng, mấy con ngỗng con này thân thiết với cậu hơn tụi ngỗng to.
Lục Áo đưa tay bắt một con lên xem, cơ thể ngỗng con rất non mềm, nó giãy dụa trong tay cậu một chút, bộ lông xù xù rồi tung hết lên.
Ngỗng con khàn khàn 'dát' một tiếng, mắt to đen nhánh nhìn cậu.
Lục Áo khẽ cầm ngỗng con lên lật qua lật lại xem.
Ban đầu cậu tính xác định giới tính của nó, thế nhưng cậu chưa từng học qua cái này, muốn phân biệt giới xem ngỗng con này rốt cuộc là giới tính gì thực sự quá khó, xem một hồi lâu vẫn không nhìn ra được, cậu chỉ đành thả nó ra.
Cậu cầm từng con lên xem, ngỗng con tuy còn nhỏ, nhưng đã rất có sức lực.
Lục Áo vốn dĩ định mang chúng về nuôi nấng, thấy tình huống hiện tại hẳn không cần, đàn ngỗng sẽ chăm sóc tốt con của chúng.
Lục Áo nhìn một lần rồi thôi không quấy rầy chúng nữa, cậu lùi ra sau vài bước.
Ban nãy đàn ngỗng lớn đang cảnh giác nhìn cậu, thấy cậu lùi về sau rồi, chúng vội vàng che ngỗng con sau mông mình.
Trong mắt Lục Áo mang theo ý cười, lại lùi về sau thêm vài bước nhìn chúng.
Nếu như để chúng tiếp tục sinh sôi thế này, chờ sang năm, cậu sẽ thu được càng nhiều ngỗng nha.
Cho ngỗng ăn xong, Lục Áo về nhà.
Hiện tại đã hơn 1 giờ chiều, cậu ăn sáng trễ nên giờ không đói, cậu chỉ muốn biết Tống Châu có về chưa và ngồi ăn với anh.
Trước đây Lục Áo quen với việc một thân một mình, làm gì cũng chỉ một mình, sau này khi ở chung với Tống Châu, cho dù chỉ ngắn ngủi vài tiếng không gặp mặt, trong lòng cậu sẽ nhớ Tống Châu.
Chẳng qua những lời này, cho tới bây giờ cậu chưa từng nói cho Tống Châu biết, Tống Châu cũng không hỏi cậu, hai người ăn ý không nói ra.
Lục Áo ngại nói những lời này.
Hôm nay cậu không lái xe đi nên phải cuốc bộ về.
Lúc đi về nhà đã sắp 2 giờ, thế nhưng cậu còn chưa tới nơi, xa xa đã nhìn thấy có vài chiếc xe máy đậu trước cửa nhà mình, xe máy đó là loại chuyên dụng của cảnh sát.
Trong lòng Lục Áo có chút bất an.
Cậu đến gần.
Cảnh sát đứng bên cạnh chiếc xe trông thấy cậu bước tới liền đứng thẳng thẳng người, nét mặt có chút cảnh giác,"Cậu là Lục Áo phải không?"
Cậu nhìn một loạt động tác của bọn họ liền biết họ không có ý tốt, trong lòng Lục Áo nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày này, cũng không cảm thấy có chuyện gì cần cảnh sát tìm tới cửa, cậu gật đầu nói, "Đúng vậy, là tôi."
Cảnh sát đối diện đưa giấy tờ cho cậu xem, "Chào cậu, chúng tôi là người bên Cục Kiểm Lâm, có người báo rằng cậu đang chăn nuôi chim quý hiếm bất hợp pháp."
"Gì cơ?" Lục Áo còn tưởng mình nghe lầm, cậu nhìn cảnh sát đối diện nói: "Tôi không nuôi chim."
"Chúng tôi nhân được đơn báo nói rằng cậu nuôi, không biết cậu có tiện dẫn chúng tôi đi xem không?"
Tuy là câu hỏi nhưng thái độ của cảnh sát rất cảnh giác, nếu như Lục Áo không hợp tác, bọn họ sẽ dùng vũ lực.
Nếu là người bình thường bị tố cáo, nói không chừng bây giờ đã bị mang đi điều tra rồi, nhưng bởi vì thân phận Lục Áo tương đối đặc thù, trước đó cậu từng nhận được danh diệu thanh niên xuất sắc, nếu bây giờ bắt cậu mang về đồn, nói không chừng bị phóng viên trông thấy sẽ dấy lên một đợt sóng gió.
Phía cảnh sát cũng khá thận trọng, thái độ khi xử lý vụ việc của cậu cũng không tệ lắm.
Lục Áo không biết sao lại bị tố cáo, cậu không làm gì trái pháp luật, thái độ thẳng thắn vô tư, trực tiếp mở cửa, "Các anh muốn xem thì cứ vào xem đi."
"Làm phiền."
Một cảnh sát gật đầu với cậu, ba người theo sau cậu đi vào nhà.
Lục Áo đứng trong sân, để cho bọn họ lật tìm.
Thái độ của Lục Áo rất thẳng thắn, các cảnh sát vì thế mà thả lỏng đôi phần.
Ba vị cảnh sát rất có trách nhiệm, họ không hề làm bộ qua loa cho có, mà nghiêm túc lật tìm từng tấc đất, chờ khi bọn họ tới phòng cậu kiểm tra, Lục Áo mới bất thình lình nhớ tới chuyện quần lót tình thú đêm qua.
Sắc mặt Lục Áo thoáng thay đổi, đêm qua đầu óc cậu mơ hồ không kịp xử lý cái quần kia, sáng nay lúc thức dậy, cậu đã quên mất chuyện này, nếu như cậu nhớ không lầm thì cái quần lót kia chắc bị cậu nhét xuống dưới gối đầu.
Lục Áo mở miệng, "Đợi một chút."
Bọn họ bỗng chốc cảnh giác ngay, một vị cảnh sát lấy gậy ra nhìn cậu, "Cậu muốn nói gì?"
Lục Áo giờ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, thái độ cậu thành khẩn, chóp tai đỏ ửng, "Trên giường tôi có khá nhiều vật phẩm cá nhân."
"Cảnh sát đang xử lý vụ án, vật phẩm cá nhân nào cũng phải xem qua, cậu không cần phải xấu hổ." Vị cảnh sát lớn tuổi ở giữa an ủi cậu, "Chúng tôi chủ yếu tìm những thứ liên quan đến động vật hoang dã, sẽ không lật bậy lật bạ."
Nói đến đây vị cảnh sát lớn tuổi kia đã lật cái gối đầu lên nhìn.
Lục Áo sờ sờ mũi, hai mắt nhìn mặt đất, cậu xấu hổ đến mí mắt cũng đỏ rực.
Vị cảnh sát già nhìn cái quần lót kia, lại nhìn nhìn Lục Áo rồi thả gối về vị trí cũ.
Chú thích:
Đạo khả đạo, phi thường Đạo: Đạo mà có thể thuyết nói rõ ràng minh bạch ra hết thì không phải là Đạo thường hằng bất biến
Happy New Year nha mọi người