Tính cách Lục Áo tương đối lạnh nhạt, bạn bè không nhiều, đương nhiên sẽ không có loại bạn bè thân mật như vậy.
Bạn gay rất tán thành nói:" Nếu như anh ta thực sự giống như cậu nói, có thể anh ta không có ý nghĩ về phương diện kia đối với cậu, có thể thiên về phần chăm sóc cậu nhiều hơn, giống như chăm sóc em trai vậy."
Lục Áo thấp giọng đáp.
Bạn gay cười, "Đừng nói về anh ta nữa, cậu cũng không hẳn muốn quen anh ta mà."
"Ừm?"
"Nếu như cậu thật sự thích ai đó, nhất định sẽ có ham muốn với người đó." Bạn gay nói, ''Cậu có mộng xuân về anh ta không? Bình thường trông thấy anh ta, có theo bản năng nhìn ngực hay mông này nọ của anh ta không?"
Cái nào cũng không.
Lục Áo chưa từng hồn hết tâm trí nhìn hai bộ phận kia của Tống Châu, bình thường trông thấy, trong lòng cũng không suy nghĩ gì, tối thiểu chưa từng nghĩ tới phương diện tính dục.
Cậu trầm ngâm.
Bạn gay cười, "Tôi đã nói kiểu như cậu không phải mà, ngay cả ham muốn đối với anh ta cũng không có, làm sao mà yêu đương?"
"Tôi hiểu rồi."
"Tôi đoán cậu vẫn chưa hiểu." Bạn gay nói thẳng: "Về sau cậu yêu đương sẽ biết thôi. Đáng tiếc cậu là thụ, nếu không chúng ta có thể thử xem, kỹ thuật của tôi tốt lắm nha."
Lục Áo nói:" Chú ý an toàn."
"Ha ha ha, tôi biết ngay cậu sẽ nói như vậy. Cậu quá đứng đắn, thoạt nhìn chẳng gay chút nào."
"Cũng có gay đứng đắn như tôi mà."
"Giống cậu thì thường giấu sâu lắm. Ài, không thèm nói với cậu nữa, tôi tiếp tục làm luận văn đây, lần sau cậu còn gì không rõ, cũng có thể tìm tôi, bất cứ lúc nào cũng được."
"Đã biết, cảm ơn."
Lục Áo cúp máy, nằm ở trên giường, nỗ lực nghĩ tới phương diện tính dục.
Suy nghĩ chưa tới 2 phút, cậu chịu thua.
Dù cho chỉ suy nghĩ trong đầu, ngấp nghé cơ thể bạn bè thật kỳ lạ, thật là thấp hèn.
Sáng sớm hôm sau Lục Áo đi đánh cá, ai náy cũng trông thấy bọng mắt đen thui của cậu.
Lâm Cống Thương đặc biệt đưa chai nước uống thể thao của mình cho cậu, "Hôm qua cậu không ngủ được sao? Hay đừng đánh cá nữa, sắc mặt cậu kém lắm."
"Không sao, tôi nghỉ ngơi một chút." Lục Áo xoa xoa mặt, hỏi:"Mua móc câu cá sạo chưa?"
"Chưa mua, anh Đại Vũ và chị dâu chưa mở tiệm, lại không tiện đi chỗ khác mua."
Tình trạng của Lâm Quan Thần và bạn gái nhóc đã đỡ hơn nhiều rồi, những cần thêm mấy ngày nữa mới xuất viện.
Trong lòng Lâm Cống Thương đã quen mua ở cửa tiệm Lâm Đại Vũ, đi chỗ khác luôn cảm thấy như mình là kẻ phản bội.
Lục Áo ngáp một cái, "Qua vài ngày rồi mua cũng được."
"Thật ra cũng không cần đợi mấy ngày, tôi đang làm nè, chắc sẽ xong trước buổi chiều. Muốn bao nhiêu móc câu, giờ tôi đã làm đại khái 30 cái."
"Một người 20 cái, chúng ta 3 người, làm khoảng 60 là được." Lục Áo nói: "Nếu cậu có thể làm xong hết trong hôm nay, đợi lát nữa tôi đi bán cá sẽ tiện thể mua chút tôm làm mồi."
"Có thể, trưa nay tôi sẽ không ngủ, tranh thủ làm cho xong."
Lục Áo về đây lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu câu cá sạo, nghe cậu ta nói buổi chiều có thể làm xong, bán cá xong thì mua 2,5kg tôm.
Cá sạo thích thức ăn tươi sống, chỗ họ khi câu cá sạo, thường sẽ dùng tôm biển hoặc rết biển, đầu tôm biển bị móc vào lưỡi câu vẫn có thể sống 1-2 ngày, là mồi câu tốt nhất.
Buổi chiều, Lâm Cống Thương làm xong móc câu liền tag Lục Áo và Lâm Tê Nham trong nhóm wechat.
Lâm Tê Nham lập tức đi mượn thuyền.
Mọi người hẹn nhau sẽ tập trung ở bờ biển thôn Lâm Ốc, dọn hết dụng cụ bắt đầu ra biển.
Lục Áo lái xe 3 gác chạy tới, không bao lâu đã tới nơi.
Khi Lâm Cống Thương đang dọn móc câu cá sạo, quay đầu lại trông thấy Lục Áo đem tôm lên thuyền, nhịn không được nói:" Có phải cậu mua hơi nhiều không?"
"Dùng không hết thì tôi sẽ mang về luộc ăn."
"Cũng được, đại gia cứ tùy ý. Đi đi đi, lái thuyền chuẩn bị xuất phát, hôm nay cậu lái hay tôi lái?"
"Tôi lái cho."
Hôm nay Lục Áo học qua mạng, không đi huyện thành, cũng không đụng tới thuyền, tay có chút ngứa muốn thử.
Lâm Cống Thương không bị nghiện lái thuyền nên không giành với cậu, chỉ nói:" Tôi cảm thấy, cậu thích lái thuyền như vậy chẳng bằng mua một con thuyền nhỏ, thuyền hơn 20 mét quá lớn rồi."
"Thuyền lớn tương đối an toàn, có thể lênh đênh trên biển."
"Thuyền lớn hao xăng dầu."
Lục Áo lắc đầu.
Khi đó cậu đã cẩn thận suy nghĩ rồi, nếu như ra biển, một lần cậu đánh cá không dưới mười kg.
Thuyền không đủ lớn, cá bắt được chưa chắc đã có thể chứa hết.
Thuyền nhỏ khó ra biển, nếu như cậu muốn ra biển chơi, lái thuyền nhỏ sẽ bất tiện.
Tổng kết lại, không bằng cứ mua một con thuyền lớn.
Thuyền lớn đúng là có hơi mắc, phí bảo trì hằng ngày cũng tương đối cao, những những điều đó so với tình hình kinh tế hiện tại của cậu mà nói, chút tiền ấy với cậu chẳng là bao.
Lâm Cống Thương than thở hai câu, vội vàng chỉ phương hướng, "Bên này bên này, chúng ta đi khu hàu biển."
Điều kiện đầu tiên để câu cá sạo chính là có một thứ có thể cố định móc câu cá sạo.
Nói là cậu cá sạo, nhưng thực ra là đem móc câu buộc một đầu vào cọc và thả đầu có mồi xuống biển, ngày hôm sau mới đi thu hoạch.
Thôn của họ không ai nuôi trồng thủy hải sản, đành phải đi thôn khác.
Vì vậy, bọn họ phải lái thuyền đi một quãng đường khá xa mới tới nơi cần đến.
Lục Áo mở động cơ, thuyền cá thình thịch chạy về phía trước, đạp gió rẽ sóng mà đi.
Mấy người nửa đường không dừng lại, cứ thể mà chạy đến chỗ đã định.
Thuyền lái hơn nửa tiếng mới tới khu hàu biển, Lục Áo hỏi:" Trực tiếp đậu ở đây có được không? Chủ khu hàu biển không nói gì sao?"
Lâm Tê Nham nói:" Không sao, tôi đã hỏi thăm trước rồi, chủ khu không ý kiến, chỉ nói chúng ta cẩn thận một chút, đừng làm chết hàu giống của nhà họ là được."
Khi gần đến khu hàu biển, Lâm Cống Thương tiếp nhận phần lái thuyền.
Cậu ta sợ kỹ thuật Lục Áo không tốt sẽ đụng trúng hàu biển của người ta.
Nếu như đụng hư thiết bị nuôi trồng của người ta, đền tiền là thứ yếu, nhất định sẽ bị mắng.
Lâm Tê Nham bê máy quay, "Tôi bắt đầu quay phim đây."
"Quay đi." Lâm Cống Thương nói, "Quay đẹp chút nha, đừng có quay sao mà nhìn tôi đen như châu phi."
"Được rồi, hậu kỳ tôi giúp cậu chỉnh lại."
Lâm Tê Nham gần đây hay tìm Lục Áo và Lâm Cống Thương để quay video, sau đó có gửi lại tiền.
Lục Áo trước giờ không xuất hiện trực diện trước ống kính, không đòi tiền, cậu ta liền giúp cậu nuôi ngỗng, coi như một loại đền bù.
Lâm Cống Thương nói:" Vậy tôi tới gần sào tre đây, Lâm Tê Nham cậu cẩn thận đừng để bị đụng trúng."
Lâm Tê Nham ở phía sau ống kính ra hiệu OK.
Khu hàu biển mà bọn họ chọn là dùng phương phát cắm cây tre và buộc dây thừng để làm giàn nuôi trồng.
Cây tre thô to trải qua quá trình xử lý cắm vào trong biển, trên cơ bản cứ 6 cây tre có thể cấu thành một cái phễu to cắm sâu trong bùn biển, phần dưới sẽ có dây thừng cố định thân cây tre.
Hàu biển sẽ được nuôi trên cái phễu.
Ngoại trừ những cái phễu này, xung quanh còn buộc rất nhiều dây thừng thô to, dây thừng cố định trên đá ngầm.
Buộc dây thừng một mặt là để cho cây tre càng thêm vững chắc kiên cố, một mặt khác còn là vì mở rộng phạm vi nuôi trồng.
Hiện tại bọn họ chỉ buộc móc câu trên dây thừng.
Móc câu cá sạo có chút giống cần câu, nhưng lại không có cần câu, chỉ cần dây và lưỡi câu là được. Sau khi dây thừng được buộc chắc, trực tiếp để qua đêm, ngày thứ 2 là có thể thu.
Như vậy sẽ tiện hơn câu cá rất nhiều, không cần ngồi canh trước cần câu, có thể tiết kiệm nhân công.
Dây của móc câu cũng rất bền, buộc chắc xong, dù là cá sạo hơn 5kg cũng không thể giãy đứt được.
Có thể câu được cá hay không, ngày thứ hai đến xem là biết, không cần rối rắm.
Lục Áo và Lâm Cống Thương mỗi người tự buộc gần xong hơn nửa giàn, Lâm Tê Nham quay tới đây cũng đã đủ dữ liệu, vội nói:" Còn lại để tôi."
Cậu ta cẩn thận để máy quay trên giá đỡ bạch tuộc, chậm rãi bước qua quay cảnh của mình.
Khác với Lâm Cống Thương và Lục Áo, cậu ta không phải ngư dân, tay chân không đủ linh hoạt, quay loại cảnh này có chút khó khăn.
Lục Áo thấy bộ dạng sợ máy quay bị rớt, lại sợ bản thân bị ngã của cậu ta, nói:" Để tôi quay cho."
"Được! Cảm ơn." Lâm Tê Nham nhanh chóng đưa máy quay cho cậu, "Cậu quay tùy ý, đến lúc đó tôi cắt nối lại là được, có bao nhiêu cái dùng được thì dùng bấy nhiêu."
"Được."
Sau khi không cần lo máy quay bị rớt xuống biển, tay chân Lâm Tê Nham linh hoạt hơn rất nhiều, cậu ta còn không ngừng giải thích nguyên lý của móc câu cá sạo.
Bọn họ đem theo tổng cộng là 60 cái móc, buộc vào 2 giàn to.
Buộc xong hết, ba người cũng không ở lại mà lái thuyền đi về, ngày mai đánh cá xong thì ghé đến xem thành quả là được.
Lúc lái thuyền, Lâm Cống Thương nhìn hai giàn đầy móc câu, trong lòng tràn đầy mong chờ, "Cũng không biết câu được bao nhiêu con nữa?"
Lâm Tê Nham đang xem lại nội dung đã quay trong hôm nay, nghe vậy nói:" Cũng không yêu cầu bao nhiêu, có thể bắt được 10 con tôi đã thấy đủ rồi."
Hiện tại cá sạo hoang dã nửa kg hơn 40 tệ.
Cá sạo biển con nào cũng khá lớn, 1 con tối thiểu 1-1.5kg, to thì 3-3.5kg, có 10 con tương đương thu hoạch được 25-30kg cá.
Nhiều cá như vậy, đưa lên trấn trên bán, trừ đi tiền thuế và phí tổn, mỗi người có thể được chia 200-300 tệ, thu nhập vô cùng khả quan.
Lâm Cống Thương nghe vậy cười hắc hắc, "Nếu như người khác thả móc câu, có 8-10 con cá cũng đều bụm miệng cười thầm. Lục Áo mà thả móc câu ha, ngày mai chỗ này tối thiểu cũng có 20-30 con."
Lục Áo:" Cũng chưa chắc."
"Chắc chắn, khẳng định, 100% là 20-30 con, tôi tin cậu." Lâm Cống Thương vỗ vỗ vai cậu, "Cậu yên tâm, chúng tôi tin cậu hơn chính bản thân cậu."
Lâm Tê Nham hiếm khi đồng ý, "Với vận may của cậu, ngày mai nhất định sẽ bắt được 20-30 con. Nói mới nhớ, ngày mai khi thu hoạch nhớ đem theo máy bơm oxy."
Lâm Cống Thương nói:" Tiện thể mang theo cái thùng lớn, tôi cảm thấy thuyền cá sẽ không chứa hết."
"Cũng phải, hoặc ngày mai trực tiếp lái thuyền đến bến tàu bán cá đi, đừng để mấy chuyện râu ria làm chết cá sạo."
"Được, nếu như thương lái không mua hết bao nhiêu đó cá, chúng ta cứ live stream đi, coi thử fan của cậu có muốn mua không."
Hai người họ kẻ hát người hò mắc sức tưởng tượng, càng nghĩ càng sướng.
Lục Áo ngồi ở đuôi thuyền lái thuyền, nghe tiếng động cơ thình thịch, híp mắt, tâm tình cũng vô cùng thả lỏng.